Nghỉ đông, Bạch Lộ háo hức muốn đi du lịch nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Trong xưởng, một lô hàng thêu xảy ra sự cố, Bạch Nhân Hoa và Nhan Xuân Minh phải giám sát công nhân tăng ca để kịp tiến độ, chẳng có thời gian quan tâm gì khác.
Vì chuyện đó mà tâm trạng của cậu khá bức bối, Nhan Nhất Hành muốn an ủi nên cùng cậu chơi bóng rổ suốt kỳ nghỉ đông, đến mức cả hai đều bị rám nắng một vòng.
Năm 2008, do sắp diễn ra Thế vận hội Olympic, ngay cả đại hội thể thao mùa xuân trong trường cũng trở nên sôi nổi hơn thường lệ.
Thầy cô liên tục nhắc nhở cổ vũ trong giờ học, đội khăn quàng đỏ trong trường thì truyền thông động viên hết lần này đến lần khác, cứ như thể ai biểu hiện tốt trong đại hội thể thao là có thể đại diện quốc gia tham gia Olympic vậy.
Từ sau khai giảng, Bạch Lộ bị Lục Nguyệt Cầm giám sát chặt hơn, cấm chơi bóng, cả ngày chỉ có thể cùng Nhan Nhất Hành cắm mặt vào bàn làm bài tập.
Da cậu vừa mới trắng lại được chút, cuối cùng cũng đợi được dịp để vận động, Bạch Lộ không chút do dự đăng ký thi nhảy cao, chạy nước rút, thậm chí cả tiếp sức 4x100m cũng muốn thử, mãi đến khi thầy cô khuyên nhủ cậu nên nhường cơ hội cho bạn khác, cậu mới chịu thôi.
Bạch Nhân Hoa và Nhan Xuân Minh bận chuyện làm ăn, không thể về nhà ăn tối.
Hôm đó, Hà Hồng dẫn theo Nhan Nhất Hành đến nhà Bạch Lộ ăn cơm.
Vừa ngồi vào bàn, cậu đã hớn hở tuyên bố mình được chọn làm đại diện lớp tham gia đại hội thể thao, còn thề sống thề chết sẽ giành được nhiều giải nhất.
Lục Nguyệt Cầm mang đồ ăn ra, tiện tay vỗ nhẹ vào đầu cậu: “Khỉ gầy, ai chạy nhanh hơn con chứ?”
Bạch Lộ một cái lảo đảo thiếu chút nữa bị ấn bát cơm, ngẩng đầu khi không cam lòng nói: “Ngươi xem đi! Tuần sau thấy rốt cuộc!”
Bạch Lộ suýt nữa cắm mặt vào bát cơm, ngẩng đầu tức tối nói: “Để tuần sau rồi xem!”
Hà Hồng quay sang hỏi Nhan Nhất Hành: “Bạch Lộ tham gia nhiều hạng mục vậy, con có muốn thử không?”
Nhan Nhất Hành nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi: “Cậu muốn tớ tham gia không?”
Bạch Lộ ưỡn ngực ngẩng đầu, “Tùy cậu, miễn sao cậu không chạy nhanh hơn tớ là được.”
Nhưng cuối cùng, người gây ấn tượng nhất đại hội thể thao lại chính là Nhan Nhất Hành.
Anh không đăng ký các nội dung chạy bộ, nhưng thành tích nhảy cao thì phá kỷ lục của trường.
Trước khi nhảy, anh dùng dây thun quấn tóc dài gọn gàng, nhảy xong tóc lại xõa xuống, cơn gió cuốn theo mái tóc dài của anh rơi xuống, khiến cả khán đài vang lên tiếng trầm trồ thán phục.
Bạch Lộ vừa mới dùng toàn lực giành giải nhất từ tay một bạn nam lớp bên cạnh, không ngờ mọi người lại hò reo vì Nhan Nhất Hành to hơn.
Cậu chống eo thở hổn hển bước qua chỗ anh, lướt qua đám đông nhìn về phía sau, thấy anh đang buộc tóc lại, cũng đang nhìn về phía cậu.
Giấy chứng nhận giải thưởng được phát cho cả hai sau cuộc thi, cô chủ nhiệm lớp hào hứng sắp xếp hai người chụp hình kỷ niệm.
Đứng trước ống kính, Bạch Lộ giơ tấm giấy khen “Giải nhất”, nhưng vẻ mặt lại không mấy vui vẻ.
Nhan Nhất Hành đứng thẳng tắp như cây tùng xanh, khóe miệng không cười, nhưng ánh mắt lại lộ rõ cảm xúc.
-
Trên đường về nhà, Bạch Lộ đi phía trước, bước nhanh như gió, Nhan Nhất Hành lặng lẽ theo sau, hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ không biết cậu nhảy cao giỏi như thế.” Bạch Lộ tức tối nói, “Trước mặt tớ, cậu chưa bao giờ nhảy được cao như thế.”
“Bình thường thì có cần thiết phải nhảy cao thế đâu?” Nhan Nhất Hành hỏi lại.
“……” Bạch Lộ nghẹn họng. Cũng đúng, nếu một ngày nào đó Nhan Nhất Hành nhảy loạn như châu chấu trước mặt cậu, cậu nhất định nghĩ anh bị ma nhập.
“Nhưng chạy bộ thì chắc chắn tớ giỏi hơn.” Cậu nói tiếp, “Tớ giành giải nhất chạy bộ.”
“Ừ.” Nhan Nhất Hành không cần nghĩ nhiều, khẳng định luôn: “Cậu chạy nhanh hơn.”
“Hừ.” Bạch Lộ khẽ hừ một tiếng đầy tự đắc, cảm giác ghen tị nhỏ nhặt ban nãy cũng tan biến.
Đi ngang qua rạp chiếu phim, cậu chỉ vào tấm poster quảng cáo phim Iron Man, nói: “Xem phim không? Hôm nay chúng ta biểu hiện quá xuất sắc, phải ăn mừng một chút chứ.”
“Cậu mang theo tiền không?”
“Có chứ. Nhiều là đằng khác.” Bạch Lộ vỗ vỗ cái cặp trước bụng, “Tiền lì xì Tết đó. Đoán xem ai cho?”
Nhan Nhất Hành liếc nhìn cậu: “Ba tớ à?”
“Hì hì, đúng rồi!” Bạch Lộ nắm lấy tay anh, “Đi thôi! Tớ bao!”
Cậu định kéo anh đi, nhưng Nhan Nhất Hành giữ cậu lại: “Đi gọi điện về nhà báo một tiếng đã, không thì lát nữa dì lại đến tìm cậu đánh đòn.”
Bạch Lộ bĩu môi: “Phiền quá, sao mẹ cậu chưa bao giờ đánh cậu vậy?”
Nhan Nhất Hành cười: “Chắc tại vì tớ không đánh đánh.”
“Cậu nói tớ đáng bị đánh?!”
“Tớ rút lại lời rồi.”
“Hừ!” Bạch Lộ hất tay, dậm chân, đi tới buồng điện thoại gọi về nhà.
Lục Nguyệt Cầm đang mải mê chơi mạt chược, biết con trai đang ở cùng Nhan Nhất Hành thì yên tâm, hỏi tiền mua vé xem phim ở đâu ra.
Bạch Lộ ậm ừ bảo là ba mẹ Nhan Nhất Hành cho, Lục Nguyệt Cầm cũng không truy hỏi thêm.
Qua mặt được mẹ, cúp điện thoại xong, Bạch Lộ phấn khởi chạy tới quầy mua vé và bắp rang.
Khi quay lại, thấy đồng hồ treo tường trong sảnh chiếu phim đã gần đến giờ chiếu, cậu liền túm tay Nhan Nhất Hành, hối thúc: “Đi thôi, xem phim nào!”
-
Bộ phim mới bắt đầu thì đã không giống như Bạch Lộ tưởng tượng, tuy với thời điểm điện ảnh trong nước còn lạc hậu, phim Mỹ bom tấn rõ ràng chiếm ưu thế, nhưng cậu mới xem “Transformers” hồi năm ngoái, không còn gì mới lạ nữa.
Trên màn ảnh lớn, cốt truyện trôi qua đều đều làm Bạch Lộ dần mất kiên nhẫn, cậu cứ mãi lục lọi hộp bắp rang, vừa nhai vừa quay sang nhìn Nhan Nhất Hành.
Anh vẫn chăm chú xem từ đầu đến cuối, chưa hề vươn tay lấy hạt bắp nào.
Nổi lên hứng thú trêu chọc, Bạch Lộ nhặt một hạt bắp rang ném về phía Nhan Nhất Hành, anh quay lại nhìn cậu.
Bạch Lộ vừa bật cười “phốc” một tiếng, còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy Nhan Nhất Hành đưa tay sang.
Cậu nhìn theo hướng tay anh, thì ra trên quần mình rơi mấy hạt bắp do ăn uống không cẩn thận.
Nhan Nhất Hành vẫn luôn ôn hòa, chưa bao giờ nổi giận, mà chính điểm này lại khiến Bạch Lộ càng muốn trêu chọc.
Anh càng là kiểu “ông cụ non”, càng cẩn thận với cậu, thì cậu lại càng không chịu an phận.
Nhan Nhất Hành chậm rãi nhặt bắp rang, khi chuẩn bị rút tay về, Bạch Lộ đột ngột giơ chân còn lại, đè tay anh vào giữa hai chân mình.
“……” Nhan Nhất Hành khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu giảo biện: “Hạt bắp đó là tớ cố ý để dành ăn cuối cùng. Ai cho cậu lấy?!”
“……”
Nhan Nhất Hành định rút tay về, Bạch Lộ lại càng kẹp chặt hơn.
“……” Tay anh đang đặt ở vị trí khá nhạy cảm, trong bóng tối, mặt anh đỏ rực.
Bạch Lộ lại chẳng hay biết gì, còn cố tình dùng sức.
“…… Buông ra.”
“Không buông.”
Bạch Lộ dựa vào lưng ghế, dùng nửa người trên đè lên cố gắng vận sức như trâu.
Nhan Nhất Hành vẫn không nhúc nhích, sợ bị phát hiện, chỉ đành quay mặt lại nhìn lên màn ảnh, nhưng lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng ran khiến anh chẳng thể tập trung vào nội dung phim.
Nhạc nền vang lên dồn dập, đầu óc anh hỗn loạn.
Đúng lúc Nhan Nhất Hành sắp chịu không nổi thì Bạch Lộ đã bị cuốn vào cao trào của phim, dần mất hứng đùa dai.
Chờ đến khi cậu lơ đãng thả lỏng, Nhan Nhất Hành cuối cùng mới có thể âm thầm rút tay về.
Lúc này Robert Downey Jr. đang khoác lên mình bộ giáp sắt oai phong, lao vút lên trời.
Bạch Lộ mắt trợn tròn, miệng bật ra tiếng "Oa" đầy kinh ngạc, còn Nhan Nhất Hành thì như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Hai người, một biểu cảm sinh động, một mặt đỏ tía tai, cứ như đang xem hai bộ phim hoàn toàn khác nhau.
Rời khỏi rạp chiếu, Bạch Lộ nâng niu nhét vé phim vào cặp, kéo khóa, đeo lên vai, nghiêm túc nói: “Nhan Nhất Hành, từ hôm nay trở đi, nhân vật anime tớ thích nhất - Shiryū chỉ còn đứng thứ hai.”
Nhan Nhất Hành nhíu mày: “Cậu thích Iron Man rồi à?”
Bạch Lộ gật đầu mạnh: “Iron Man ngầu quá!”
Trên đường về nhà, cậu vẫn chìm trong cảm xúc từ bộ phim, cứ nhảy tới nhảy lui, bắt chước động tác của Iron Man, miệng không ngừng lặp lại câu thoại kinh điển “I am Iron Man” không biết mệt.
Nhan Nhất Hành theo sau cậu, trái ngược hoàn toàn, im lặng hẳn đi.
Bạch Lộ chạy lại kéo tay anh, “Xem phim xong sao cậu lại không vui vậy?”
Nhan Nhất Hành liếc cậu một cái, lắc đầu, không nói gì suốt cả đoạn đường, mãi đến lúc chia tay, anh mới mở miệng:
“Cậu thay lòng đổi dạ nhanh thật.”
Dứt lời, anh xoay người vào khu chung cư không hề quay đầu lại, để mặc Bạch Lộ đứng một mình gãi đầu ngơ ngác.
-
Thứ bảy, theo yêu cầu của Nhan Nhất Hành, Hà Hồng dẫn anh đến tiệm cắt tóc.
Trên đường đi, Hà Hồng hỏi lại lý do mấy năm nay anh để tóc dài, cuối cùng anh mới chịu nói thật: “Vì thích phim hoạt hình.”
Hà Hồng tưởng là anh tự thích, liền cười hỏi: “Vậy sao giờ lại muốn cắt?”
Nhan Nhất Hành đáp giọng thản nhiên: “Vì không còn là thích nhất nữa, chỉ còn đứng thứ hai.”
Hôm sau, trên đường đi học, cách một con đường lớn, Bạch Lộ bắt gặp Nhan Nhất Hành, sững người đứng tại chỗ.
Một lúc sau, cậu mặc kệ xe cộ qua lại, vùng vẫy lao thẳng về phía anh, túm lấy đầu anh, xoa tới xoa lui mái tóc ngắn gọn gàng, lớn tiếng chất vấn:
“Sao cậu lại cắt tóc?!”
Nhan Nhất Hành không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cậu chăm chú.
Sau đó trong một bữa ăn, khi ba mẹ hai bên lại nhắc đến tên hai đứa, người lớn bắt đầu chỉ vào Bạch Lộ nói:
“Cháu là Bạch Lộ đúng không? Lớn lên thật khôi ngô, trông dịu dàng đúng như cái tên, giống con gái quá.”
Bạch Lộ mười hai tuổi không còn dậm chân la to như trước, vẫn giữ lễ phép, gằn từng chữ trả lời:
“Cảm… ơn… dì… đã… khen!”
Giọng cậu gằn qua kẽ răng, nói xong còn trừng sang phía Nhan Nhất Hành, người kia chỉ hơi cong khóe môi, như cười như không.
Vì chuyện Nhan Nhất Hành tự ý đi cắt tóc, Bạch Lộ quyết định tuyệt giao với anh một tháng.
Nhưng bực nhất là Nhan Nhất Hành chẳng hề tỏ ra dao động, tan học vẫn đi theo sau cậu như bình thường, không nói một lời, khiến cho cái gọi là “tuyệt giao” giống như màn tuyên chiến đơn phương của Bạch Lộ, mà đối phương thì chẳng thèm để tâm.
Điên hơn nữa là phụ huynh hai bên cũng chẳng nhận ra cậu đang cáu, cuối tuần nào cũng tổ chức ăn uống, sắp xếp cho hai đứa ngồi cạnh nhau như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cách duy nhất để Bạch Lộ thể hiện thái độ của mình là dù có nhàm chán đến mấy cũng không thèm dùng đũa chấm nước, không chơi trò “người vẽ người đoán” cùng anh.
Nhưng chủ đề của người lớn lại thực sự chẳng có gì thú vị, nghe được một lúc, cậu chỉ biết là ba mình và chú Nhan hôm nay không vui.
Trước đó họ từng nhắc đến một đơn hàng từ Hàn Quốc, hình như đang gặp vấn đề.
Vì để ký được đơn đó, họ đã mua thêm máy móc, tuyển thêm ba công nhân, nhưng cuối cùng phía Hàn Quốc lại biến mất, giờ liên lạc cũng không được, nếu kiện tụng xuyên biên giới thì chi phí còn nhiều hơn cả số tiền mất.
Nhan Xuân Minh và Bạch Nhân Hoa cụng ly, vẫn đang nhận lỗi về mình.
“Hồi đó tôi không nhận đơn đó.”
“Ây, không thể nói vậy được, tôi không đồng ý thì anh cũng sẽ không nhận. Giờ chỉ còn cách trả ba tháng lương cho mấy người kia rồi cho họ nghỉ, máy móc cứ để đó, sau này biết đâu còn dùng được.”
“Nhưng mấy cái máy này lúc mua cũng vì cần gấp, toàn là hàng cũ, tôi sợ cứ để đó, chưa dùng đã bị đào thải, tổn thất còn lớn hơn.”
“Không sao đâu, kiếm được đơn hàng lớn thì sẽ khá lên.”
Một bên, Lục Nguyệt Cầm và Hà Hồng yên lặng uống rượu vang, cũng chẳng thảo luận về cái lắc tay.
Bạch Lộ nghe mà phát ngán, chống tay vào ghế ngáp một cái.
Cậu dùng răng cắn mép ly, cúi xuống định uống nước dừa, ai ngờ ly có chân cao, phía dưới lại dính nước, trượt cái “soạt”!
Sắp ngã đến nơi, cậu lập tức nghĩ chắc mình sẽ ăn mắng to, tim treo lên tận cổ, nhưng ngay sau đó có một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, ngón tay trắng trẻo nắm lấy cổ ly.
Chiếc ly lắc lư vài lần, rồi đứng vững.
Bạch Lộ thở phào, quay đầu nhìn Nhan Nhất Hành, người vừa không lên tiếng, vừa rút tay về như không có chuyện gì.
Anh vẫn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hoàn toàn khác biệt với dáng ngồi “lộn xộn” của Bạch Lộ.
Ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước, nhìn người lớn nói chuyện, như thể đang hạ quyết tâm trở thành Lôi Phong làm việc tốt mà không cần ai biết đến.
Hừ. Bạch Lộ quay đầu đi.
Nếu anh đã như vậy… cậu không thèm cảm ơn đâu!