Năm 2014, giữa cái nóng khắc nghiệt mùa hè.
Mặt đất nóng rẫy như bị thiêu đốt, ve sầu bám vào thân cây kêu râm ran, lá cây héo úa thõng xuống đầu cành, cả thành phố như đang chảy ra giữa cái nắng chói chang.

Tiếng chuông vang lên, kỳ thi đại học kết thúc, Bạch Lộ theo dòng người rời khỏi trường thi, nhanh chóng nhìn thấy cha mẹ đang đứng chờ bên ngoài.

Lục Nguyệt Cầm mở to cửa sổ xe Santana, không bật điều hòa vì tiết kiệm xăng, trán đầy mồ hôi, cố gắng hứng chút gió trời cho mát.

Bạch Nhân Hoa ngồi ở ghế phụ, tay liên tục phe phẩy xấp tờ rơi tuyển sinh.

Bạch Lộ vừa kéo cửa xe bước vào, Bạch Nhân Hoa lập tức đóng cửa sổ, bật điều hòa, không khí mát lạnh lập tức lan tỏa trong chiếc xe ngột ngạt, Lục Nguyệt Cầm thở dài khoan khoái.
Bạch Lộ để ý đến hành động ấy, trong lòng bỗng thấy nghẹn lại.

Chiếc Santana cũ đã mười năm, khi khởi động phát ra âm thanh lọc xọc như máy kéo, chấn động rung lắc một hồi giữa lúc lên ga rồi gằn lại, ráng lết thêm được vài mét.

Lúc ấy, giữa dòng người tấp nập, Bạch Lộ bỗng nhìn thấy Nhan Nhất Hành.

Hôm nay, anh mặc bộ đồ thể dục rộng thùng thình, balo màu đen đặt trên đùi, ngồi dưới bóng cây, nghiêng đầu nhìn về phía cổng trường, như thể đang đợi ai đó.

Bạch Lộ đoán được anh đang đợi ai, cậu mím môi, lặng lẽ nhìn anh một lát rồi quay đi.

Lục Nguyệt Cầm điều khiển chiếc Santana nhích từng chút một trên con đường nóng bỏng như chảy nhựa, trước khi xe rời khỏi cổng trường, xuyên qua khung cửa sổ xe, Bạch Lộ vẫn thấy Nhan Nhất Hành đang chờ người.

Mẹ anh, Hà Hồng cúi xuống nói gì đó với anh, sau khi anh gật đầu, bà đứng thẳng dậy, vén mái tóc dài ra phía sau, đẩy xe lăn của anh đi.

Dù dòng người phía sau đông nghịt, hình ảnh ấy vẫn in hằn trong mắt Bạch Lộ, khiến cậu bồn chồn như bị cảm nắng đến choáng váng.

Cậu cứ thế nhìn theo Hà Hồng đẩy xe lăn của Nhan Nhất Hành đến cuối con phố, nơi một chiếc Mercedes-Benz Vito màu đen đang đậu.

Chiếc xe mở sẵn sàn nghiêng đặc chế để đẩy xe lên, Nhan Nhất Hành được mẹ hỗ trợ vào xe, sau đó cánh cửa đột ngột đóng lại.

Qua tấm kính đen bóng, Bạch Lộ không nhìn rõ bên trong.

“Đói chưa? Ăn chút gì đi.” Lục Nguyệt Cầm đưa cho cậu chai nước và chiếc sandwich. “Về tới nhà còn mất một lúc đấy, đừng để bụng đói.”

Bạch Nhân Hoa ngồi ghế phụ lập tức căng thẳng như thể xảy ra chuyện lớn, mặt mày tái mét, với tay bám lấy tay nắm phía trên cửa xe, run rẩy nói:
“Nhìn đường! Nhìn đường!”

“Biết rồi, tôi đang nhìn đây.” Lục Nguyệt Cầm quay đầu lại chút, nhỏ giọng nói.

Bạch Lộ không muốn ăn, chỉ uống hai ngụm nước rồi đặt sang một bên, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây hương chương bên đường lướt nhanh qua tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Con hơi mệt.”

“Vậy ngủ một lát đi, tới nơi mẹ gọi.”

“Vâng.”

Khi xe chạy đến đoạn đường bằng phẳng ở vùng ngoại ô, thân xe khẽ rung nhẹ, Bạch Lộ thật sự ngủ mất, một giấc mộng ngắn ngủi.

Lúc tỉnh lại, cậu nheo mắt nhìn bầu trời chiều ửng đỏ, trong đầu bỗng vọng lại một giọng nói:

— Bạch Lộ, đau không?

Trong không khí như phảng phất mùi máu tươi, cậu giật mình tỉnh táo lại, điều chỉnh tư thế ngồi, cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra.

Máy vừa khởi động vài giây, một tin nhắn hiện lên.

“Cuối cùng cũng xong rồi. Mai ra ngoài chơi nhé?” Trần Bách Nhiên hỏi.
“Chỉ có cậu à?”
“Sao chỉ có mình tớ được, có tớ, cậu, Trương Dương, Nhan Nhất Hành.”

Bạch Lộ nhìn chằm chằm cái tên cuối cùng một lúc, đang định nhấn gửi chữ “Được” thì tin nhắn khác đã đến.

“À đúng rồi, chắc mẹ của Nhan Nhất Hành cũng đi cùng.”

Bạch Lộ nhìn dòng tin mới vài giây, rồi xóa dòng chữ đang gõ ban nãy.

“Ngày mai tớ có việc. Mọi người cứ đi nhé.”

“Hả? Cậu có chuyện gì cơ?”
“Việc nhà.”
“Ừm, vậy hôm khác hẹn cậu.”
“Ừ.”

Bạch Lộ buông điện thoại, bỏ lại vào túi, chống tay nhìn ra ngoài cửa xe, khi xe đi qua cây cầu lớn, mặt sông phía dưới lấp lánh ánh hoàng hôn, phản chiếu lên mắt cậu một màu đỏ rực.

— Bạch Lộ, đau không?

Giọng nói ấy lại vang lên bên tai, bám riết không buông.

-

Ăn tối xong trở về phòng, Bạch Lộ ngồi xuống bàn, bật máy tính để bàn lên rồi sững người, lâu lắm rồi không đụng tới máy, cậu suýt nữa quên mất hình nền màn hình mình từng cài.

Đó là một tấm ảnh chụp trong đại hội thể thao, Bạch Lộ giành giải nhất môn chạy bộ, còn Nhan Nhất Hành đứng đầu môn nhảy cao, mỗi người cầm một tờ giấy khen, bức ảnh này do cô chủ nhiệm lớp chụp lúc ấy.

Năm đó Bạch Lộ vừa gầy vừa đen, đứng trước ống kính lộ vẻ không mấy tình nguyện.
Còn Nhan Nhất Hành để tóc dài, buộc thành một búi nhỏ phía sau đầu, thoạt nhìn cứ như con gái.

Bạch Lộ nhìn chằm chằm màn hình vài giây, sau đó mở trình duyệt lên mạng tìm hình nền mới, lưỡng lự nhiều lần, cuối cùng chọn một tấm ảnh nhân vật Heath làm Joker để thay thế bức ảnh cũ.

Cậu đăng nhập vào QQ, bảng tin tràn ngập những dòng trạng thái chúc mừng thi đại học kết thúc, cả thế giới như đang hân hoan, chỉ riêng cậu là bị quên mất.

Bạch Lộ đeo tai nghe, trong tai vang lên câu hát:
Nói cho anh biết bầu trời ở nơi đâu / nơi đó liệu có điểm tận cùng không...
Tay không ngừng cuộn trang, cho đến khi một dòng trạng thái mới xuất hiện, do Nhan Nhất Hành đăng.

Dưới ánh đèn đường tối đen như mực, Nhan Nhất Hành ngồi trên xe lăn, cha mẹ ngồi xổm phía sau, tựa vào nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng.

Bạch Lộ click vào xem ảnh lớn, lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, cảm thấy tấm ảnh này không giống mới chụp mà như là từ thời cấp hai của Nhan Nhất Hành.

Cậu kéo xuống xem phần bình luận, hơn chục bạn cùng lớp cả nam lẫn nữ và vài người cậu không quen lắm, bao gồm Trương Dương và Trần Bách Nhiên cùng nhau bình luận rôm rả:

“Chú dì đứng sau lưng ân ái kìa?”
“Vẫn là phong cách này.”
“Vẫn là hương vị này.”
“Đã nghiền.”
“Ngọt quá.”

Bạch Lộ lặng lẽ thả một lượt thích cho trạng thái ấy rồi thoát khỏi QQ.

Trong tai nghe, ca sĩ vẫn hát:
Cầu sao băng giúp anh thực hiện điều ước nhỏ / để em biết anh yêu em.

Bạch Lộ tháo tai nghe, đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy đi về phía kệ sách để dọn dẹp đống tài liệu ôn thi cũ, tất cả đều không còn dùng đến.

Cuối cùng, cậu rút ra một cuốn sổ vẽ cũ kỹ đã ố màu.

Bạch Lộ ngẩn người mở ra, trang đầu là một bức vẽ phác họa một con cò trắng, không phải cậu - người tên Bạch Lộ mà là loài chim cùng tên.

Chú cò nhỏ ấy có một chòm lông dài trên đỉnh đầu nên khác biệt với những con cò khác.
Lúc trước Nhan Nhất Hành đã nói như vậy.

Trước khi tầm mắt mờ đi, Bạch Lộ gập cuốn sổ lại, cho vào thùng giấy cùng đống tài liệu cũ, đẩy đến bên cửa, sau đó quay trở lại phòng, nhìn thấy con búp bê McDull bên đầu giường, cậu cầm nó lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây ngốc của nó gần một phút rồi cũng đặt vào thùng giấy.

Ngồi xuống ghế, chợt nhớ ra điều gì, Bạch Lộ đứng dậy mở tủ quần áo, gỡ chiếc móc khóa có hình “Bạch Lộ” treo trên đó.

Hình một chú cò trắng dáng đứng thanh thoát, ngẩng đầu kiêu hãnh, được khảm trong lớp pha lê trong suốt không chút bụi bẩn, mãi mãi sống động.

Bạch Lộ siết nó trong lòng bàn tay, cảm nhận chất liệu mát lạnh dần ấm lên theo nhiệt độ da rồi từ từ buông ra, cẩn thận đặt vào thùng giấy.

Dọn dẹp hết những thứ muốn bỏ lại, Bạch Lộ ngồi xổm xuống nhìn chiếc thùng, ngây người.

Lục Nguyệt Cầm nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi phòng ngủ.

Khi bật đèn phòng khách, chiếc đèn chùm phát ra tiếng “ong ong” rất nhỏ rồi bỗng một tiếng “bốp” vang lên, một trong ba bóng đèn, vì đã dùng nhiều năm, phát ra âm thanh r*n rỉ cuối cùng rồi tắt lịm.

Cả Lục Nguyệt Cầm và Bạch Lộ đồng loạt nhìn lên.

“Hỏng rồi.”

“Không sao, mai để ba con thay cái bóng đèn là được. Con đang dọn đồ à?”

“Vâng.” Bạch Lộ hoàn hồn, đứng dậy.

“Muốn mẹ giúp không?”

“Không cần, con dọn xong rồi.”

“Vậy ngủ sớm một chút, ba mẹ ngủ trước nhé.”

“Vâng.”

Bạch Lộ đóng cửa lại, trở về ngồi trước máy tính, cậu xem thêm một bộ phim, lúc kết thúc thì đồng hồ đã chỉ 2:35 sáng.

Không sai biệt lắm, cũng đến lúc phải ngủ rồi.

Bạch Lộ nằm yên trên giường, nhắm mắt lại, gần như đã chìm vào giấc ngủ thì bên tai bất chợt lại vang lên giọng nói quen thuộc, đau đớn và nhẹ nhàng:

— Bạch Lộ, đau không?

Cậu bỗng mở bừng mắt, hít một hơi thật sâu trong bóng tối đặc quánh, như người vừa được kéo lên từ dưới nước, ngộp thở đến gần chết.

-

Ngày đến trường đăng khí nguyện vọng, Bạch Lộ thật sự dậy muộn, Bạch Nhân Hoa đứng ngoài cửa phòng gõ một lúc lâu mới gọi cậu dậy được.

Bạch Lộ mặc quần áo xong ra mở cửa, Bạch Nhân Hoa khẽ vỗ lên trán cậu một cái, không mạnh không nhẹ.

“Đi lẹ đi, đừng có đến trễ.”

Bạch Lộ đi vào nhà vệ sinh đánh răng, cậu cúi xuống nhổ bọt kem đánh răng, cảm thấy trong mũi có hai dòng ấm nóng chảy ra.

Ngẩng lên nhìn vào gương, cậu cúi người lấy nước rửa mặt rồi xé khăn giấy thành hai mảnh nhét vào mũi cầm máu.

Lúc bước ra, Lục Nguyệt Cầm nhìn thấy liền kêu lên:
“Mũi làm sao vậy?”

“Chảy chút máu thôi.”

“Máu cam hả? Sao lại bị thế? Có cần đi bác sĩ không?” Lục Nguyệt Cầm nâng mặt Bạch Lộ lên nhìn bên nọ bên kia.

“Chảy máu mũi thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu.” Bạch Nhân Hoa vừa gắp cải bẹ vừa húp cháo, chỉ tay về phía ghế, “Đừng làm quá lên. Mau ngồi xuống ăn sáng rồi còn đi trường.”

“Thật không sao chứ?”

“Vâng.” Bạch Lộ kéo ghế ngồi xuống, gật đầu với Lục Nguyệt Cầm.

“Nó thức khuya đấy.” Bạch Nhân Hoa ăn xong cháo, đứng lên. “Hôm qua hai ba giờ sáng tôi thấy đèn phòng nó còn sáng.”

Bạch Lộ liếc ông một cái, cúi đầu uống sữa.

Lục Nguyệt Cầm nhíu mày: “Sau này đừng có ngủ trễ như thế, hại thân lắm, nghe không đấy?”

Bạch Lộ gật đầu, nhét bánh mì vào miệng, cậu liếc sang cái rương đựng đồ gần cửa, bên trong móc chìa khóa hình McDull và Bạch Lộ dính chặt vào nhau như thể biết trước vận mệnh đáng sợ sắp tới, không nỡ rời.

-

Khi đến trường thì đã khá trễ, hội trường chật kín phụ huynh và học sinh.
Trên bục, giáo vụ chủ nhiệm đang cầm bản thảo phát biểu, Bạch Lộ lặng lẽ đi vào từ cửa sau, tìm ba chỗ trống liền nhau ngồi xuống, ba mẹ theo sau cũng ổn định chỗ, vừa ngồi xuống liền ngó nghiêng xung quanh.

“Đông người thật đấy.” Bạch Nhân Hoa cảm thán.

“Kê khai nguyện vọng thi đại học là chuyện hệ trọng của đời người, làm sao mà ít người được.” Lục Nguyệt Cầm lấy tờ giấy trong túi ra, đặt lên bàn phía trước.

“Kỳ thực cũng đơn giản mà, chỉ viết mấy cái tên trường thôi, chẳng lẽ viết ra được hoa?” Bạch Nhân Hoa nói tiếp, “Dù gì với thành tích của Bạch Lộ nhà mình, mấy trường top đầu cũng không thoát được đâu.”

“Ông câm miệng lại, đừng có khoe khoang lộ liễu thế.” Lục Nguyệt Cầm lườm ông một cái.

Bạch Lộ cúi đầu chơi Anipop, một ván kết thúc rất nhanh, cậu liếc mắt thấy ba mẹ đã gật gù buồn ngủ.

“Chán đến chết mất.” Không biết từ lúc nào Trương Dương đã đến, ngồi xuống ghế trống cạnh Bạch Lộ, rồi quay sang chào ba mẹ cậu.

“Cháu chào chú, chào dì ạ!”

“A, Trương Dương đấy à.” Lục Nguyệt Cầm tỉnh táo lại, hỏi, “Ơ, ba mẹ cháu không đi à?”

“Dạ không, dù gì cũng chỉ là thủ tục thôi, cháu tự biết cách điền.” Trương Dương cười cười.

“Ừm.” Bạch Nhân Hoa gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Thì đấy, chẳng phải cũng chỉ có thế thôi sao.” Vừa dứt lời đã bị Lục Nguyệt Cầm véo một cái vào tay, ông cố nhịn đau, mặt nhăn nhó mà không dám rên một tiếng.

Trương Dương vội bịt miệng nhịn cười, quay sang nói với Bạch Lộ:
“Này, tốt nghiệp rồi, giải phóng rồi, đừng cứ xị mặt ra thế. Nhìn tớ này, cười lên cái coi!”

Bạch Lộ mặt đơ, hơi ngẩng lên: “Chơi một ván không?”

“… Không chơi.” Trương Dương liếc cậu một cái, bĩu môi, “Trò này chán chết.” Nói rồi lôi điện thoại mình ra, phía sau bất chợt có ai đó nhào tới, hét lên:

“Hắc!”

Trương Dương giật bắn người, quay lại thì thấy Trần Bách Nhiên.

Cậu ta trừng mắt lườm một cái đầy vẻ khinh thường, nhưng tiếc là hai tai nhanh chóng đỏ bừng lên như bị bóc mẽ.

“… Đồ thần kinh.”

Trần Bách Nhiên cười rất đắc ý, bóp mạnh vai Trương Dương một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.

Pin điện thoại Bạch Lộ báo còn 9% thì buổi hội nghị cũng vừa kết thúc.

-

Nộp xong đơn nguyện vọng, kỳ thi đại học dường như cũng trở nên nhẹ tênh.

Bạch Lộ theo cha mẹ lên xe, xe chạy được một đoạn, điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến.

Cậu liếc nhìn màn hình rồi không bắt máy, để mặc nó reo một hồi lâu, Bạch Nhân Hoa ngồi ghế phụ nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

Khoảng nửa tiếng sau, lại có cuộc gọi đến nữa, Bạch Lộ dứt khoát ấn từ chối, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt ba đang nhìn mình.

“Sao không nghe máy?”

“Dạ.” Bạch Lộ đáp qua loa, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bạn học gọi à?” Lục Nguyệt Cầm đánh lái, nheo mắt hỏi, “Nam hay nữ?”

Bạch Lộ cúi đầu, mở lại trò Anipop rồi bắt đầu chơi tiếp. “Nữ.”

“... Ờ?” Giọng Lục Nguyệt Cầm dài ra đầy ẩn ý, dừng một chút rồi nói, “Vào đại học rồi, con có yêu đương cũng được, ba mẹ không cổ hủ, cũng khá thoáng. Nhưng mẹ nhắc con một câu thôi, đừng bậy bạ, đừng làm mấy chuyện không nên làm.”

“... Là Trần Bách Nhiên.” Tay Bạch Lộ lướt nhanh trên màn hình.

“... Thế mà còn nói là nữ. Cậu ấy hỏi chuyện trường học à?”

“Dạ.” Bạch Lộ không nói thêm nữa.

“Hình như không nhìn thấy cậu bé đó đâu nhỉ.” Lục Nguyệt Cầm giả vờ hỏi vu vơ.

Tay Bạch Lộ dừng lại một chút. “Không rõ lắm.”

“Vậy à...” Lục Nguyệt Cầm hơi nhíu mày, quan sát cậu kỹ hơn một chút rồi mới quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Không biết cậu ấy điền nguyện vọng thế nào nữa.”

“Chắc là sẽ đi du học.” Bạch Lộ đáp.

“... Ừ.” Lục Nguyệt Cầm đánh tay lái, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp, “Nhà người ta có điều kiện mà.”

“...” Lúc này, Bạch Nhân Hoa ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi giơ tay bám vào tay cầm phía trên.

Bạch Lộ cắn môi dưới, buông tay xuống, trên màn hình lập loè hiện dòng chữ “GAME OVER”.

-

Ngày thư báo trúng tuyển gửi về nhà, Lục Nguyệt Cầm mang cả đống thư từ cùng hộp giấy linh tinh dọn xuống dưới nhà, cân ký bán ve chai được 50 đồng.

Bạch Lộ đứng bên cửa sổ phòng khách, nhìn mấy chiếc thùng giấy dán hình McDull và đồ trang trí mang tên mình bị ném lên xe ba gác, lẫn với đống ve chai khác.

Ông lão ngồi lên xe, thân hình lắc lư, vừa cố đạp xe vừa gắng sức hô to gọi khách.

Bạch Lộ quay lưng đi, nhưng bên tai vẫn vang lên câu nói kia.

— Bạch Lộ, đau không?

Đến lúc tiếng rao của ông lão càng lúc càng nhỏ, gần như sắp biến mất, Bạch Lộ đi dép lê đẩy cửa lao xuống cầu thang.

Từ cửa sổ vọng xuống tiếng hét của Lục Nguyệt Cầm: “Bạch Lộ! Con đi đâu đấy!”

Bạch Lộ ngẩng đầu lên, nhìn bà một cái rồi không trả lời, theo hướng tiếng rao lờ mờ ở xa, đuổi theo chiếc xe ba gác.

Dép lê vướng lại, cậu ngã sấp xuống đất, hai đầu gối đập mạnh xuống mặt đường, trông như một người hành hương đang sám hối.

Cậu cúi đầu, nhìn máu chảy ra từ đầu gối rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

Khoảnh khắc sám hối ngắn ngủi trôi qua, cậu chống tay bò dậy, tiếp tục chạy theo chiếc xe ba gác kia.

— Bạch Lộ, đau không?

— Đau chứ, Nhan Nhất Hành, nhưng nỗi đau của em không đáng để nhắc tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play