Trước mười lăm tuổi, Bạch Lộ luôn có chút ghét Nhan Nhất Hành, không chỉ vì cái tên.
“Chú Nhan nói lần này Nhất Hành thi mô hình máy bay và tàu lại đoạt giải đấy, con thì sao?”
“Cuối kỳ thi được bao nhiêu điểm? Nhất Hành lại được hai trăm rồi, con thì sao? Đừng nói là không đạt tiêu chuẩn nhé?”
“Cấp hai nhất định phải vào trường cấp hai tốt nhất thành phố, dì Hà nói Nhất Hành đã chuẩn bị vào trường đó rồi, con cũng thi vào đó đi, nếu không sẽ càng chênh lệch nhiều hơn.”
“Bình thường phải lấy Nhất Hành làm gương, con xem người ta học hành nghiêm túc biết bao nhiêu.”
Càng lớn, sự khác biệt giữa hai người càng rõ, Nhan Nhất Hành dần bộc lộ rõ tính cách của một học sinh giỏi, còn Bạch Lộ lại lộ ra bản chất của một học sinh kém.
Bạch Lộ không để bụng những lời mắng mỏ của Lục Nguyệt Cầm, cậu tin rằng dù mình không học giỏi thì vẫn có điểm mạnh khác, ví dụ như cậu rất có năng khiếu vẽ.
Năm mười tuổi, Bạch Lộ mê mẩn xem 《 Thánh đấu sĩ Seiya 》, tan học xong liền rủ Nhan Nhất Hành cùng xem.
Bạch Lộ thích nhất là Shiryū, còn Nhan Nhất Hành thích Seiya, nhưng Bạch Lộ cứ khăng khăng bắt anh để tóc dài.
Cậu kéo tay anh nói muốn đánh cược , nếu anh có thể kiên trì một năm không cắt tóc, cậu sẽ vẽ tặng anh một bức chân dung, nếu anh cắt tóc, anh phải đứng chổng ngược gội đầu.
Nhan Nhất Hành thấy vụ cá cược này dường như hơi bất công, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhan Nhất Hành thật sự bắt đầu nuôi tóc dài, trong khoảng thời gian đó, Hà Hồng nhiều lần hỏi anh lý do không cắt tóc, anh chỉ lặng lẽ nhìn bà rồi lắc đầu.
Hà Hồng không phải kiểu người quá cổ hủ, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Mỗi lần nhìn nghiêng gương mặt anh, bà lại có cảm giác mơ hồ như thể mình sinh thêm một đứa con gái song sinh, chỉ biết bật cười rồi để mặc anh.
Nửa năm sau, tóc anh đã dài đến mức có thể buộc được, Hà Hồng bèn dạy anh cách buộc tóc.
Năm ấy, khi Nhan Xuân Minh kể lại nguồn gốc cái tên của hai người với người khác, mọi người bắt đầu chỉ vào anh hỏi: “Vậy cháu là Bạch Lộ phải không? Thật xinh đẹp.”
Cậu nghe xong liền cười phá lên, cười đến ngửa tới ngửa lui, lăn lộn dưới đất, vui vẻ đến mức làm anh cũng không nhịn được bật cười theo.
Lại thêm một năm, tóc anh đã dài như Shiryū, anh đã biết tự chải đầu, buộc tóc gọn phía sau đầu.
Bạch Lộ giữ đúng lời hứa, mất hai tuần để vẽ cho anh một bức chân dung.
Đó là lần đầu tiên cậu vẽ chân dung người thật nhưng vẽ ra lại rất có hồn, khi anh cầm bức tranh lên, cậu bắt gặp một nụ cười khẽ bên khóe môi anh, nụ cười ấy càng khiến cậu tin chắc mình thực sự có năng khiếu hội họa.
-
Lên lớp 6, trong lớp bắt đầu rộ lên trào lưu vẽ tranh anime Nhật Bản, cậu tò mò mượn xem vài tờ rồi tuyên bố cậu cũng biết vẽ.
Ai cũng nghĩ cậu chỉ mạnh miệng, có người đưa cậu một tấm hình nhân vật Sasuke trong truyện Naruto để thử.
Cậu cầm lấy, nghiêng đầu nhìn kỹ hai lần rồi về chỗ lấy bút chì ra vẽ ngay trong tiết toán.
Tiết học kết thúc, cậu đưa tranh cho mấy bạn nữ xem, các bạn chuyền tay nhau xem rồi hét lên đầy phấn khích.
Bạch Lộ bằng tài vẽ tranh trở thành "hiện tượng" trong lớp, cả các bạn nam cũng không thiếu người ủng hộ cậu, họ năn nỉ nhờ cậu vẽ giúp một bức tranh Hanamichi Sakuragi, rồi đến Rukawa Kaede, Sendo, Miyagi, thậm chí cả Akagi Takenori.
Lời mời vẽ tranh dồn dập khiến cậu như được bơm đầy tự mãn, miệng thì chê bai các truyện tranh kia vô vị nhưng tay liên tục nhận bản vẽ và các món "ơn huệ" như que cay, kẹo QQ.
Cậu gần như vẽ ngày vẽ đêm, không nghỉ tay, trước kia mê bơi lội và bóng rổ, giờ tan học ăn cơm xong là về phòng ngay, giả vờ nói là để học bài.
Lục Nguyệt Cầm và Bạch Nhân Hoa nghe vậy thì mừng rỡ, đêm nằm cảm thán đứa con ngốc cuối cùng cũng bị thành tích đứng nhất toàn khóa của Nhan Nhất Hành kích thích, chịu học hành nghiêm túc rồi.
Nhưng rồi đến kỳ thi giữa kỳ, khi bảng điểm trả về, cậu đặt bài thi lên bàn rồi quay lưng đi thẳng vào phòng ngủ.
Lục Nguyệt Cầm và Bạch Nhân Hoa cầm bài kiểm tra lên xem, liếc mắt nhìn nhau rồi há hốc mồm kinh ngạc.
Không có môn nào đạt chuẩn, cậu bị bố mẹ giáo huấn một trận ra trò, khóc rống cả đêm.
Nhưng hôm sau cậu vẫn đắm chìm trong danh xưng “họa sĩ thiên tài”, tiếp tục nhận những lời khen ngợi và cảm ơn từ bạn bè không ngớt.
Mãi cho đến một ngày, có một bạn nữ sau khi nhận tranh thì mỉm cười thần bí, đỏ mặt nói khẽ:
“Cảm ơn cậu nha, Bạch Lộ hoa.”
Cậu như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
“Cậu vừa gọi tớ là gì?!” Cậu cắn răng nghiến lợi hỏi lại.
Cô bạn phá lên cười không ngừng, “Tớ nghe bạn lớp bên cạnh kể, mọi người trước đây đều gọi cậu vậy đó. Tớ còn lên mạng tìm nữa, giống cậu lắm nha, cậu cũng trắng trẻo sạch sẽ y như vậy luôn.”
Cậu sững sờ nhìn cô hồi lâu, về nhà soi gương kỹ lại mới nhận ra quả thật là vậy.
Ở lì trong phòng vẽ tranh quá lâu, cậu trắng lên rõ rệt, thật sự trở thành kiểu "trắng trẻo sạch sẽ" trong miệng bạn nữ.
Từ đó trở đi, cậu không còn mơ mộng hư vinh nữa, từ chối hết mọi lời mời vẽ tranh, hễ có thời gian rảnh là chạy ra sân vận động chơi bóng, dù không có ai chơi cùng, cậu cũng tự mình đứng giữa nắng to phơi nắng nửa tiếng đồng hồ.
Công sức không uổng phí, cuối cùng cậu cũng đen trở lại.
Nhưng điều khiến cậu đau lòng là cho dù đã đen thui trở lại, mọi người vẫn không quên chuyện cũ, vẫn gọi cậu là “Bạch Lộ hoa”.
“Bạch Lộ hoa, lúc cậu trắng vẫn đẹp hơn.”
“Bạch Lộ hoa, khi nào vẽ lại cho tớ một tấm Kurosaki Ichigo đi.”
“Bạch Lộ hoa, thứ Bảy tuần trước tớ thấy cậu với Nhan Nhất Hành đi ăn cơm chung, hắc hắc, tớ ngồi đối diện hai người luôn đó.”
Bạch Lộ hoa…… Bạch Lộ hoa……
Đáng ghét, cậu không phải đóa hoa nhá!
Nhưng tối nay khi hai nhà tụ tập ăn uống, Bạch Lộ vẫn bị người lớn sắp xếp ngồi cạnh Nhan Nhất Hành.
Hôm nay là sinh nhật 13 tuổi của Bạch Lộ.
Không giống như người khác năm nào cũng được tổ chức sinh nhật, sinh nhật của cậu lại rơi đúng ngày 29 tháng 2, bốn năm mới tới một lần.
Ban đầu Bạch Lộ rất háo hức, nhưng quá nửa bữa tiệc, đồ ăn nguội lạnh, Bạch Nhân Hoa với Nhan Xuân Minh lại chỉ toàn bàn chuyện làm ăn ở xưởng thêu.
Bạch Nhân Hoa nói đơn hàng ở Đông Hoàn chưa làm xong, còn đơn hàng Hàn Quốc nếu nhận thì người ta hối liên tục, trễ hạn thì lỗ nhiều hơn lời.
Nhưng Nhan Xuân Minh thì lại nghĩ đây là cơ hội tốt, vì đây là lần đầu tiên xưởng của họ nhận đơn nước ngoài, thị trường quần áo thêu của Hàn Quốc rất sôi động, nhu cầu lớn, nếu nhờ đơn hàng này mà chen chân vào xuất khẩu, vài năm nữa có thể làm lớn.
Mấy chuyện của người lớn, Bạch Lộ chưa từng hứng thú, cậu ở tuổi này dù có cố gắng nghe cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.
Khi xưởng thêu mở cửa, cậu còn chưa chào đời. Mỗi khi uống quá chén, Bạch Nhân Hoa lại hay kể về nghi thức cắt băng ngày ấy, cậu chỉ từng thấy hình trong album gia đình thôi.
Hồi đó, Bạch Nhân Hoa và Nhan Xuân Minh mới 26-27 tuổi, gầy như hai con gà luộc nhưng lúc nào cũng vênh mặt như gà chọi, trông hăng hái, đầy chí khí, còn giờ thì cả hai đều béo lên.
Nhan Xuân Minh làm nội bộ, béo hơn chút lại càng có dáng vẻ ổn trọng, giống người làm ăn thực thụ.
Bạch Nhân Hoa thì chuyên xã giao, ngày nào cũng uống rượu, bụng phình ra như mang thai ba tháng.
Lục Nguyệt Cầm và Hà Hồng ngồi cạnh nhau, đang thảo luận về vòng tay của Hà Hồng:
“Lần sau tôi đi sẽ mua thêm một chuỗi cho cô.”
“Thôi, cô biết tôi đâu có thích đeo mấy thứ đó, lách cách, người lại thô, nấu cơm chắc chắn bị vướng, mang cũng không được bao lâu.”
“Nấu cơm thì tháo ra chứ sao, hợp với đồ đẹp mà.”
Bạch Lộ sớm đã chẳng còn hứng thú gì với vai trò nhân vật chính của bữa tiệc, buồn chán nghiêng người, một tay chống cằm, tay kia cầm chiếc đũa vẽ linh tinh bằng nước trên mặt bàn.
Nhan Nhất Hành ngồi thẳng tắp, nghiêng đầu yên lặng nhìn cậu vẽ, mãi đến khi cậu vẽ xong mới nhẹ giọng hỏi:
“Con thỏ?”
Bạch Lộ có chút phấn khích vì Nhan Nhất Hành đoán trúng ngay, lại nghĩ là nhờ mình vẽ quá giỏi, cậu vội lấy tay áo lau khô vệt nước rồi lại tiếp tục chấm nước vẽ tiếp.
Ống tay áo che mất tầm nhìn, Nhan Nhất Hành ghé sát lại một chút, đúng lúc Bạch Lộ ngồi dậy, ngực chạm vào lưng cậu khiến Nhan Nhất Hành cảm nhận được xương bả vai đang động đậy, vội vàng lui lại sau.
“Cậu nhìn ra chưa?” Bạch Lộ quay đầu lại nhìn, thấy tai Nhan Nhất Hành đỏ ửng, khó hiểu nhíu mày. “Sao thế?”
Nhan Nhất Hành lắc đầu, cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn bản vẽ, nói nhỏ:
“Mèo?”
“Cái ánh mắt gì vậy?” Bạch Lộ dùng đũa gõ mạnh lên bàn, “Là hổ đó!”
Giọng cậu lỡ lớn tiếng hơn khiến Lục Nguyệt Cầm bên cạnh chú ý.
“Hai đứa đang thì thầm gì đấy?”
Bạch Lộ bĩu môi, “Không có gì.” Rồi cúi rạp xuống bàn, hai chân lắc qua lắc lại dưới gầm.
Lục Nguyệt Cầm thấy chướng mắt, đập mạnh vào lưng cậu bắt ngồi nghiêm chỉnh.
“Nhìn Nhan Nhất Hành kìa, ngồi đúng ngồi sai khác nhau trời vực!”
Hà Hồng cười xoa dịu, “Đừng đánh con nít.”
“Không phải tại nó cứ chọc tôi bực mình à.”
Cái kiểu ghét bỏ thể hiện rõ ràng, chẳng buồn giấu.
Bánh kem được mang ra, sau khi thổi nến, Bạch Lộ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nói muốn đi du lịch.
“Sinh nhật của con bốn năm mới có một lần, yêu cầu thế cũng không quá đáng chứ?”
Lục Nguyệt Cầm lại không chịu:
“Nhất Hành thi lần nào cũng đứng nhất còn không thấy đòi hỏi gì, chỉ có con là suốt ngày nghĩ đến chuyện chơi bời!”
Bạch Nhân Hoa cũng ngưng bàn chuyện làm ăn với Nhan Xuân Minh, phụ họa Lục Nguyệt Cầm, bắt đầu dạy dỗ Bạch Lộ, sau đó lại quay sang không tiếc lời khen ngợi Nhan Nhất Hành.
Nhan Xuân Minh vui mừng ra mặt nhưng vẫn cố tỏ vẻ khiêm tốn, xua tay lia lịa.
Bạch Lộ bực tức, quay sang hỏi:
“Nhan Nhất Hành, cậu có muốn đi chơi không?”
Nhan Nhất Hành liếc nhìn cậu, nuốt xong đồ ăn trong miệng rồi gật đầu:
“Muốn.”
Hà Hồng thấy vậy cười bảo:
“Bạch Lộ đưa ra yêu cầu, Nhất Hành chẳng có cái nào là không đồng ý.”
Lục Nguyệt Cầm đặt tay lên vai bà, hai người dựa sát nhau rồi bật cười thành tiếng.
“Hai đứa nó giống y hệt ba tụi nó, anh em tốt.”
Bạch Nhân Hoa hắng giọng, đứng dậy nâng ly rượu hướng về phía Nhan Xuân Minh: “Nào, anh em, năm nay trong xưởng không dễ dàng gì, cạn ly này.”
Nhan Xuân Minh cười, cụng ly với ông rồi quay lại cụng nhẹ ly nước dừa với Bạch Lộ.
“Bạch Lộ, chú mời thọ tinh của ngày hôm nay một ly. Nào.”
Bạch Lộ nâng ly đứng dậy kính Nhan Xuân Minh, rồi ngồi xuống uống một ngụm nước dừa.
“Ba mẹ cháu hôm nay nói chuyện quá đáng thật, sinh nhật cháu mà lại nói như thế. Giờ mới bắt đầu mà, còn cấp hai, cấp ba, sau này còn bao nhiêu thời gian để cố gắng. Đừng để tâm đến lời họ nói.”
Bạch Lộ thật sự nghe lọt tai lời Nhan Xuân Minh, lẩm bẩm trong miệng, “Đúng là vậy. Tuy cháu học không giỏi nhưng cháu vẽ tranh rất cừ, cả lớp cháu đều nhờ cháu vẽ giùm.”
Hà Hồng hào hứng hỏi: “Thật sao? Bạch Lộ, dì muốn xem cháu vẽ.”
Bạch Lộ vỗ mạnh lên bàn, cúi đầu lấy ra một tờ giấy từ trong cặp, đó là bức vẽ cậu lén vẽ trong giờ ngữ văn, tuy đã từ chối lời nhờ vả của các bạn nhưng tay vẫn ngứa nghề, không nhịn được phải vẽ.
Hà Hồng đón lấy tờ giấy nhăn nhúm cậu đưa qua, miệng reo lên một tiếng đầy phấn khích: “Oa! Vẽ đẹp thật đấy!”
Nhan Xuân Minh cũng lập tức tới cổ vũ, xem xong liền giơ ngón cái hướng về phía Bạch Lộ, nói: “Xem ra Bạch Lộ sinh ra là để làm họa sĩ rồi!”
“Để tôi coi.” Bạch Nhân Hoa lấy bức vẽ từ tay Nhan Xuân Minh, “Thật sự có nét đó.” Rồi chuyển sang đưa cho Lục Nguyệt Cầm, tò mò hỏi: “Con vẽ cái này hồi nào vậy?”
Bạch Lộ đắc ý ra mặt, “Ngay trong giờ ngữ văn hôm nay!”
Vừa dứt lời, Lục Nguyệt Cầm liền đập tờ giấy vào đầu cậu.
“Hèn gì cái thằng nhóc này thi chẳng bao giờ đạt! Thì ra thời gian đi học toàn để vẽ vời thế này!”
Bạch Lộ vừa kêu rên vừa ôm đầu.
Một bên, Hà Hồng cười khuyên Lục Nguyệt Cầm đừng giận quá, Nhan Xuân Minh cũng phụ họa rồi đứng dậy nâng ly với bà.
Lục Nguyệt Cầm thở mạnh một hơi rồi cụng ly với ông.
Bạch Lộ lấy lại bình tĩnh, tức tối trừng mắt nhìn sang Nhan Nhất Hành bên cạnh.
Anh hơi lo, hỏi nhỏ: “Đau lắm không?”
“Cậu thấy sao!” Bạch Lộ nghiến răng, giận dữ nói, “Tất cả là tại cậu!”
“Sao lại trách tớ?”
“Tại cậu học giỏi quá đấy!”
Vừa dứt lời, Lục Nguyệt Cầm liền chen vào: “Sau này con không được ra ngoài chơi bóng nữa, đen nhẻm như khỉ đấy. Từ giờ con theo Nhất Hành ở nhà làm bài tập cho đàng hoàng, nhìn người ta xem, lần nào cũng đứng đầu.”
“Thấy chưa!” Bạch Lộ hạ giọng thật thấp, nhưng vẫn gào lên trong tức giận, mặt nhăn nhó lại đầy oán trách.
“……” Nhan Nhất Hành nhìn cậu một lúc, rồi cười nhẹ, “Xin lỗi.”
“Hừ!” Bạch Lộ trừng anh một cái, trong bụng thầm nghĩ cái mặt đó chẳng giống đang xin lỗi thật lòng gì cả!