Đầu những năm 90, trong nước rộ lên làn sóng khởi nghiệp, ngay cả những công nhân quốc doanh từng cầm “bát sắt” cũng lần lượt vứt bỏ “bát sắt”, mạo hiểm kinh doanh.
Làn sóng khởi nghiệp rầm rộ ấy cũng cuốn theo Bạch Nhân Hoa và Nhan Xuân Minh.
Hai người quen nhau trong trường trung cấp, nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết như hình với bóng.
Sau khi tốt nghiệp, dựa vào sự tin tưởng vào nhân phẩm và năng lực của nhau, quyết định cùng mở một xưởng thêu chuyên nhận thêu nhãn mác cho các hãng thời trang lớn nhỏ.
Công việc làm ăn có chút khởi sắc, Nhan Xuân Minh như ý cưới được mối tình đầu Hà Hồng.
Không lâu sau, Bạch Nhân Hoa cũng gặp được Lục Nguyệt Cầm tới xưởng làm việc theo lời mời, hai người vừa gặp đã yêu, chỉ sau hai tháng đã làm đám cưới.
Sau khi kết hôn, hai gia đình càng thân thiết như người một nhà, thậm chí chuyện vui cũng nối nhau mà đến.
Khi Lục Nguyệt Cầm mang thai tám tháng, Hà Hồng cũng phát hiện mình đã mang thai.
Lúc bàn chuyện đặt tên cho con, hai gia đình cùng tụ tập ăn cơm để bàn bạc.
Bạch Nhân Hoa nói muốn kết hợp họ của mình và Lục Nguyệt Cầm, đặt tên con là Bạch Lục, Nhan Xuân Minh nghe vậy suy nghĩ vài giây, vỗ đùi nói:
“Vậy đặt là Bạch Lộ đi, cò trắng ấy!”
Linh cảm lóe lên, cái tên Bạch Lộ được quyết định như vậy.
Dù Bạch Nhân Hoa còn hơi băn khoăn: “Con trai mà đặt tên này có ổn không?”
Nhưng cuối cùng bị Lục Nguyệt Cầm thúc cùi chỏ một cái im lặng rút lui.
Rượu đã ngà ngà, Bạch Nhân Hoa lại chợt lóe lên ý tưởng, mặt nở nụ cười thần bí, nghĩ đến cái tên Nhan Nhất Hành.
Nhan Xuân Minh lập tức hiểu ý, vỗ đùi đứng dậy đầy phấn khích: “Nhất Hành Bạch Lộ thượng thanh thiên!”
“Chuẩn luôn!” Bạch Nhân Hoa cũng bật cười theo.
“Cái tên này có ý nghĩa quá! Hai đứa nhỏ đều vươn lên bầu trời, như diều gặp gió!”
Nhan Xuân Minh được một phen khen ngợi Bạch Nhân Hoa sáng suốt.
Sau này, mỗi khi có ai hỏi Bạch Nhân Hoa:
“Sao lại đặt cho con cái tên này vậy?”
Ông đều tự hào giải thích:
“Tôi với bạn thân nghĩ cùng nhau đó. Con tôi là Bạch Lộ, con cậu ấy là Nhất Hành, ghép lại là ‘Nhất Hành Bạch Lộ thượng thanh thiên’!”
Nghe xong ai cũng gật gù tán thưởng, khen tên đẹp, lúc đó trên mặt Bạch Nhân Hoa càng thêm đắc ý.
Cuối năm 2001, Trung Quốc gia nhập WTO, thời kỳ cơ hội trăm hoa đua nở, cả thị trấn như bị nhúng vào lò vi sóng bắp rang, tài phú nở rộ với tốc độ kinh ngạc.
Cao ốc như nấm mọc lên, ban đêm ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng khắp phố phường.
Bạch Nhân Hoa và Nhan Xuân Minh là hai người may mắn trong thời kỳ đó, các thương hiệu thời trang liên tục xuất hiện, đơn đặt hàng từ khắp nơi gửi về dồn dập, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, việc làm ăn của họ phát triển rực rỡ, hai con nhà nông bỗng chốc trở thành ông chủ giàu có.
Năm 2004, họ mua xe.
Bạch Nhân Hoa chọn một chiếc Volkswagen Santana màu đen, còn Nhan Xuân Minh chọn Honda Odyssey màu trắng.
Ban đầu, Bạch Nhân Hoa khuyên bạn mua giống mình:
“Santana đi đâu cũng vững chắc, xe Nhật tuy ít hao xăng, tiết kiệm nhiên liệu nhưng vỏ mềm, đụng phát là nát, muốn bền thì cứ Santana mà chơi.”
Nhan Xuân Minh do dự vài ngày rồi hỏi ý vợ, cuối cùng vẫn chọn Honda.
Khi Bạch Nhân Hoa hỏi lý do, ông chỉ cười xoà:
“Không sao, đi vài năm rồi đổi xe khác.”
Bạch Nhân Hoa nghe xong nghĩ cũng đúng, không lo về sau không có tiền đổi xe.
Khi mới mang xe về quê, họ để hai xe đỗ đối đầu, bật đèn xe, đốt pháo ăn mừng, tiếng pháo rền vang cả nửa thôn, người người kéo tới chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
Bạch Nhân Hoa lấy chiếc máy ảnh cũ trong nhà nhờ hàng xóm chụp ảnh, ông gọi Lục Nguyệt Cầm, Hà Hồng, hai đứa trẻ là Bạch Lộ và Nhan Nhất Hành cùng chụp ảnh chung trước đầu xe.
Năm ấy, việc làm ăn của hai ông bố giống như thực sự hưởng phúc từ tên hai đứa con, mọi chuyện suôn sẻ, thuận lợi như diều gặp gió.
Nhưng Bạch Lộ thì lại không thích tên của mình.
Năm cậu chín tuổi, trường tổ chức buổi đi dã ngoại tại vườn thực vật.
Buổi tối trước hôm đi, hai bà mẹ dẫn hai đứa nhỏ đi siêu thị mua đồ ăn dã ngoại, sau đó dẫn tới KFC ăn tối.
Hồi tiểu học, được vào KFC là một điều đáng mong chờ.
Bạch Lộ vô cùng phấn khích, ăn uống hứng khởi đến mức mặt mày lấm lem sốt cà chua, Lục Nguyệt Cầm thấy không chịu nổi, bảo cậu đi rửa mặt sạch sẽ.
Cậu hào hứng đồng ý, rửa mặt xong quay lại, chợt nghe một bác gái xa lạ đang cười nói:
“Thật tuyệt quá! Nhất Hành Bạch Lộ thẳng lên trời xanh! Con trai gọi là Nhất Hành, con gái gọi là Bạch Lộ!”
Lục Nguyệt Cầm cười sửa đúng: “Đứa nhà tôi là con trai.”
Đã không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi khi nghe thấy tên "Bạch Lộ", người khác liền theo bản năng nghĩ cậu là con gái.
Bạch Lộ tức giận xông tới, giậm chân hét lớn với bác gái:
“Cháu là con trai! Bác nhìn cho kỹ! Cháu là con trai!”
Bác gái kia bị Bạch Lộ làm cho hoảng hồn, vội vàng phụ họa:
“Con trai, cháu là con trai, bác thấy rồi, bác hiểu lầm.”
Hành động bất lịch sự như thế khiến Lục Nguyệt Cầm giận tím mặt, sau khi về nhà còn bị mắng một trận.
Tất nhiên Bạch Lộ không cam lòng, đặc biệt là sau khi cậu biết lúc hai nhà đặt tên cho hai đứa, Bạch Nhân Hoa từng do dự, cảm thấy cái tên này không hợp, lại càng thấy không cam tâm.
“Dựa vào cái gì mà con không được tên Nhất Hành?”
Lục Nguyệt Cầm nghe cậu gây sự, trừng mắt:
“Con họ Bạch! Dựa vào cái gì mà đòi tên Nhất Hành?”
“Vậy con đổi thành Bạch Nhất Hành! Nhan Nhất Hành thì tên là Nhan Bạch Lộ! Con muốn đổi tên! Con muốn sửa thành Bạch Nhất Hành!”
Bạch Lộ nằm dưới đất kêu gào, bị Lục Nguyệt Cầm đá cho một phát vào mông.
Cậu càng gào càng to, lăn qua lăn lại như con quay.
Bạch Nhân Hoa vừa cười vừa kéo cậu dậy, dỗ dành:
“Bạch Nhất Hành nghe không hay, nghe như kiểu đặt sẵn để làm nghề tang lễ.”
Bạch Lộ ngơ ngác, không giãy nữa, đứng yên hỏi:
“Cái gì là nghề tang lễ?”
Bạch Nhân Hoa nhướn mày, lấy tay che miệng thì thầm bên tai cậu:
“Là làm cho người chết. Trang điểm cho người chết, mặc quần áo cho người chết, làm quan tài cho người chết, kết vòng hoa cho người chết, thổi kèn đưa tang cho người chết.”
“A!” Bạch Lộ sợ hết hồn, lùi lại một bước, lập tức đổi giọng:
“Con không cần tên Bạch Nhất Hành nữa!”
“Con muốn đổi, mẹ cũng không cho con đổi!” Lục Nguyệt Cầm khinh khỉnh liếc cậu một cái. “Không có chí khí. Người ta làm nghề tang lễ còn kiếm được tiền, về sau con muốn làm cái đó chưa chắc đã làm nổi. Hơn nữa cái tên ‘Lộ’ còn có một chữ họ của mẹ, mẹ không cho phép con đổi.”
Trò đòi đổi tên kết thúc trong đêm đó một cách lặng lẽ, mông đau rát cũng chỉ kéo dài một lúc, ngủ một giấc là quên, Bạch Lộ nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Mãi đến hôm sau khi gặp lại Nhan Nhất Hành, cậu lại không nhịn được mà nổi giận.
Tối qua Nhan Nhất Hành đã thấy Bạch Lộ phát điên thế nào, đoán được kiểu gì cậu cũng bị ăn mắng, nên suốt cả đường đi chỉ yên lặng chịu trận từ lời nói nồng nặc mùi thuốc súng của cậu.
Kết quả đi được nửa đường, Bạch Lộ đã thấy mệt.
Cặp sách của cậu nhét đầy, bình thường còn có thể đổi đeo với Nhan Nhất Hành một lúc, nhưng lúc này đang giận dỗi, đành phải gồng mình, tới lớp thì cả lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lên xe buýt, Bạch Lộ vội vàng chia hơn nửa đống đồ ăn vặt trong cặp cho bạn trong lớp để khỏi phải cõng sau khi xuống xe, gọi là chia nhưng thực chất giống như nhét cho xong.
Nhan Nhất Hành ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát, đến khi thấy Bạch Lộ định đưa cả chai nước khoáng trong túi đi, cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay ngăn lại.
“Lát nữa sẽ khát đấy. Giữ lại đi.” Anh nhắc.
Nhưng Bạch Lộ vẫn cố chấp đưa chai nước khoáng cho cậu bạn ngồi ghế sau.
Cậu bạn kia khó hiểu liếc cậu một cái, hít hít cái mũi chảy nước quanh năm, nói không cần.
“Đưa cho cậu thì cứ cầm lấy!” Bạch Lộ trừng mắt nhìn, rồi giận dỗi quay mặt đi.
Đến vườn thực vật, nhìn thấy đầy hoa cỏ, tâm trạng Bạch Lộ khá hơn một chút, nhưng đúng lúc đó, cậu bạn nhận chai nước khoáng lại hít mũi một cái, chỉ tay vào một bụi hoa rồi gọi lớn:
“Bạch Lộ! Mau lại đây xem nè! Hoa này gọi là hoa Bạch Lộ đó!”
Câu hô đó khiến hơn nửa lớp kéo nhau dồn về phía đó.
“Các em nhìn xem, hoa này là hoa Bạch Lộ, còn gọi là hiệp diệp bạch điệp lan, có nguồn gốc từ Triều Tiên, Đài Loan và Nhật Bản, thuộc họ lan, vì khi nở cánh hoa xòe ra như Bạch Lộ dang cánh bay nên được đặt tên vậy, rất đáng xem.”
Cô giáo chủ nhiệm nhân cơ hội phổ biến kiến thức khoa học, còn không quên trêu:
“Tên hoa này trùng với tên bạn Bạch Lộ lớp mình đó, cô tin là các em sẽ nhớ kỹ, đúng không?”
Mấy bạn nam đồng thanh “Đúng ạ!”, nói xong còn làm mặt quỷ trêu Bạch Lộ.
Bạch Lộ nắm chặt nắm tay huơ loạn trong không trung, nhưng vẫn không chống lại được.
Dù đã trở lại trường học, tan học trên đường về, mấy cậu con trai kia vẫn chưa chán, lấy chuyện đó ra chọc cậu, thậm chí còn bịa ra bài vè chế nhạo:
“Hoa Bạch Lộ, hoa Bạch Lộ! Bạch Lộ cậu là đóa hoa Bạch Lộ!”
Bạch Lộ lấy tay bịt chặt hai tai, bước đi thật nhanh, Nhan Nhất Hành vẫn im lặng đi bên cạnh cũng bị vạ lây.
“Đừng đi theo tớ!”
Bạch Lộ hét lên với anh.
Nhan Nhất Hành đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ một lúc rồi nói:
“Nhưng tớ thấy bông hoa đó thật sự rất đẹp.”
Bạch Lộ không nghe rõ, tức giận buông tay ra:
“Cậu nói cái gì?”
Nhan Nhất Hành mím môi, lắc đầu:
“Không có gì.” Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
“Tớ nói cậu vừa đen vừa gầy, chẳng giống bông hoa đó chút nào.”
“Hứ!” Bạch Lộ sải bước bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Ăn cơm tối xong, Bạch Lộ lại không nhịn được mà gọi điện cho anh.
Thường ngày bị thầy cô hoặc ba mẹ mắng, lòng tự trọng bị tổn thương, cậu nghẹn trong lòng một bụng bực bội liền gọi vào máy nhà của Nhan Nhất Hành, phần lớn là Hà Hồng bắt máy.
Bạch Lộ chỉ cần nói một câu “Dì ơi cháu tìm Nhan Nhất Hành” là Hà Hồng sẽ cười nhẹ rồi đưa điện thoại cho anh.
Sau đó Bạch Lộ bắt đầu than phiền ba mẹ bất công thế nào, Nhan Nhất Hành luôn kiên nhẫn nghe hết lời cậu nói, rồi dịu dàng an ủi bằng vài câu khen ngợi, khiến cậu dễ dàng nguôi giận.
Cũng có khi là anh bắt máy, thường là sau khi hai đứa vừa mới cãi nhau, lúc bình tĩnh lại, Bạch Lộ nghĩ kỹ thấy mình là người gây chuyện trước, đuối lý nên chủ động gọi.
Trong những lần như vậy, khi Nhan Nhất Hành nhấc máy thường sẽ hỏi:
“Cậu tìm ai vậy?”
Bạch Lộ cố nén giận đáp:
“Tìm cậu.”
Chỉ cần câu đó thôi, hai đứa lại hòa như chưa từng cãi vã.
Từ nhỏ cả hai đã quen kiểu ở bên nhau như vậy, Bạch Lộ thậm chí quên mất rằng thật ra cậu lớn hơn anh nửa tuổi.
Lần này cũng thế, Bạch Lộ nói “Tìm cậu” xong, Nhan Nhất Hành liền cho cậu một bậc thang đi xuống, hỏi:
“Cậu thật sự không thích bông hoa đó à?”
“Đúng vậy, cực kỳ không thích.” Bạch Lộ nói, “Đám con trai kia dùng bông hoa đó để cười nhạo em tớ, bọn họ thấy tớ giống con gái. Tớ thật sự muốn đánh cho bọn họ một trận, để nắm tay của tớ nói cho họ biết tớ là con trai! Nếu tớ thật sự đánh nhau với tụi nó, cậu có giúp tớ không?”
Đầu dây bên kia, Nhan Nhất Hành im lặng vài giây mới nói:
“Có. Nhưng nếu chỉ có hai đứa mình thì chắc là đánh không lại.”
“Hứ! Đồ nhát gan!” Bạch Lộ tức tối dập máy, nghĩ thầm cuối tuần này sẽ không thèm để ý tới anh nữa.
Ngày hôm sau, Bạch Lộ không đánh nhau với mấy bạn nam trong lớp, vì thật ra cậu cũng biết Nhan Nhất Hành nói đúng.
Nếu đánh thật, hai đứa gần như đối đầu với con trai cả lớp, mà Nhan Nhất Hành vừa nhìn đã biết là không biết đánh nhau, đến lúc đó chắc chắn sẽ thua thảm.
Nhưng không thể dùng đánh nhau để trấn áp “thế lực xấu”, hậu quả là sau buổi chơi xuân, các bạn trong lớp bắt đầu gọi Bạch Lộ bằng biệt danh “Bạch Lộ hoa”, một cái tên kéo dài suốt hai năm, cho đến tận năm lớp 5 phân ban.
Trừ Nhan Nhất Hành.
Anh chưa từng gọi cậu bằng biệt danh đó, nhưng vào ngày chơi xuân năm lớp 3, anh âm thầm mua hạt giống hoa Bạch Lộ trong vườn thực vật.
Nhan Nhất Hành trồng hạt giống đó vào một chậu hoa bỏ trống ở ban công, từ xuân sang thu, anh cẩn thận tưới nước, nhìn nó nảy mầm, mọc lá, trổ chiếc mầm đầu tiên màu xanh non, âm thầm vui sướng khi thấy nó lớn lên từng ngày, kiên nhẫn chờ đến lúc nó nở hoa.