Bác gái của cậu mở tiệm trà sữa, nhân viên trong tiệm làm chưa được bao lâu thì nghỉ về quê, Bạch Lộ bị gọi sang phụ một thời gian, còn cố tình đi làm giấy chứng nhận sức khỏe, ai ngờ cái "một thời gian" ấy kéo dài thành hơn một tháng.

Nghỉ hè, bên kia đường rơi vào mùa ve kêu inh ỏi, những chiếc ly nhựa màu trắng sánh kem thực vật cứ lắc qua lắc lại hết ngày này sang ngày khác, cuối cùng bác gái cũng cho cậu đi.

Hai ngày trước khi đi, Bạch Lộ gặp Trần Bách Nhiên và Trương Dương ở tiệm trà sữa.

Còn có Nhan Nhất Hành và mẹ anh.

Thị trấn này vẫn nhỏ như thế, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh từ xa, cậu lập tức nhận ra bản thân đã không còn chỗ nào để trốn.

“Hây! Vậy mà lại bắt gặp được cậu ở đây?!” Trần Bách Nhiên xông tới, ghé sát quầy, cầm ống hút rồi gõ lên đầu cậu, “Thằng nhóc này, bặt tăm bặt tích, cứ bảo bận, hóa ra trốn ở đây bán trà sữa lén lút!”

“Chúng tôi còn tưởng cậu bốc hơi khỏi nhân gian luôn rồi cơ đấy!” Trương Dương cũng bước tới.

Bạch Lộ cười cười với hai người, quay lại đóng nắp ly trà sữa cho khách, gói lại rồi đưa đi, sau đó mới quay sang nhìn họ: “Uống gì không? Tớ mời.”

“Cậu mời á? Được nha, vậy thì…” Trương Dương chống tay lên cằm, nhìn bảng giá chăm chú suy nghĩ, Trần Bách Nhiên bất lực lắc đầu, hận không thể dạy lại từ đầu, rồi đẩy hắn qua một bên.

“Bạch Lộ, dạo này sao cậu không trả lời tin nhắn gì hết? Sao thế?”

“Bận chút việc, không kịp đọc tin.” Cậu nhìn Trần Bách Nhiên.

“Thật không đấy?” Trần Bách Nhiên nhíu mày, “Anh Nhất Hành sắp ra nước ngoài rồi, cậu cũng định bỏ lại tớ với Trương Dương luôn hả?”

“Sao mà bỏ được.” Bạch Lộ nói. “Cậu với Trương Dương còn học chung đại học nữa mà, chẳng phải có nhau rồi sao?”

Trước khi đăng ký nguyện vọng, mấy người bọn họ đã bàn nhau sẽ chọn trường nào, ngành gì.

Trương Dương miệng thì hay nói muốn thoát khỏi Trần Bách Nhiên nhưng thi xong lại hối hả tìm người so đáp án, sợ Trần Bách Nhiên làm bài không tốt hoặc quá giỏi mà bỏ xa hắn.

Giờ hắn vẫn mạnh miệng: “Hứ, lại phải dính với tên này thêm bốn năm.”

Trần Bách Nhiên lườm hắn, “Cậu tưởng tớ vui chắc?” Nói xong quay sang Bạch Lộ: “Cậu cách bọn tớ xa thật đấy.”

Bạch Lộ cúi đầu, đưa trà sữa cho khách: “Không sao, nghỉ đông với nghỉ hè bọn mình vẫn có thể gặp nhau.” Từ nãy giờ vẫn chưa hề liếc mắt nhìn Nhan Nhất Hành, lúc này Bạch Lộ mới ngẩng lên một cái.

“Cho anh với dì.”

Nhan Nhất Hành vừa đưa tay ra cầm ly, cậu liền rụt tay lại, anh liếc nhìn cậu một cái rồi chuyển ly trà sữa cho Hà Hồng.

“Còn có cả dì nữa à?” Hà Hồng cười nhận lấy, “Cảm ơn.”

“… Không có gì.” Bạch Lộ gượng gạo cười đáp.

“Sao lại đi làm thêm hè thế? Cháu vẫn còn nhỏ mà.” Hà Hồng quan sát cậu.

Bạch Lộ mím môi: “Bác gái mở cửa tiệm nên cháu tới phụ vài ngày.”

“Đi thôi.” Nhan Nhất Hành ngắt lời, nửa ngẩng đầu nói với Hà Hồng, rồi nhìn sang cậu: “Giờ em không đi được à?”

“Ừm.” Cậu tránh ánh mắt anh, cúi đầu sát vào mặt quầy: “Phải tới tối mới đóng cửa.”

“Cả ngày cứ quanh quẩn ở đây hả?”

“Dạ.”

“Vất vả thật.” Anh ngồi trên xe lăn, vỗ quả bóng rổ đặt trước ngực, liếc nhìn cậu một cái, “Bọn anh đi trước nhé.”

“Vâng.”

“Hôm nào gặp lại.”

“…Ừ.”

“Bye ——” Trần Bách Nhiên và Trương Dương vẫy tay với cậu, “Nhớ đọc tin nhắn đấy! Đừng bơ bọn tớ nữa! Không thì ngày mai lại đến phá cậu tiếp!”

Bạch Lộ nhún vai cười: “Biết rồi.”

Cậu nhìn theo bốn người băng qua vạch kẻ đường đi sang bên kia, ánh mắt vẫn dõi theo họ mãi.

Trần Bách Nhiên cố giành bóng rổ từ tay Trương Dương nhưng thất bại, quả bóng bị ném lên không rồi lại bị Trương Dương bắt lấy, Trần Bách Nhiên tức tối tiếp tục giành, lại bị Trương Dương ném lên lần nữa.

Lặp đi lặp lại như vậy, Trần Bách Nhiên dậm chân giận dữ: “Biến đi! Lên đại học rồi còn không ném nổi trái bóng, rác rưởi!”

Trương Dương rung đùi đắc ý, làm mặt quỷ với hắn rồi ném bóng cho Nhan Nhất Hành.

Anh đỡ bóng một cách dễ dàng, sau đó như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Bạch Lộ vội vàng cúi gằm, giả vờ nghịch mấy chiếc ly nhựa trên bàn.

Mãi cho đến khi bốn người đã đi xa hẳn, cậu mới ngẩng đầu lên, trước mặt đã có thêm hai khách mới.

“Xin hỏi cần gọi gì ạ?… Vâng, đây là phiếu thanh toán, phiền chờ một chút.” Cậu đưa phiếu ra.

-

Về đến nhà đã là đêm khuya, chìa khóa còn chưa kịp xoay hết, cửa đã bị đẩy ra từ bên trong.

“Hôm nay sao về trễ vậy?” Lục Nguyệt Cầm từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa, rót đầy ly rồi đặt lên bàn, “Bình thường không phải ăn cơm tối xong là con đã về rồi sao? Tiệm của bác gái làm ăn tốt à?”

“Ừ, cũng bận rộn lắm.” Bạch Lộ thay dép lê, cầm ly sữa lên uống một ngụm, “Làm nốt ngày mai là không cần đi nữa.”

“Không đi nữa à? Bác gái đồng ý rồi sao?”

“Vâng. Bác bảo đã tuyển được người rồi.”

“Vậy thì tốt rồi. Mau đi tắm rồi ngủ đi, trễ thế này rồi, đừng lướt điện thoại nữa.”

“Vâng.” Bạch Lộ vừa đáp vừa đi vào phòng, cầm đồ tắm rửa rồi ra khỏi cửa.

Khi đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, cậu khựng lại, nghe thấy tiếng Bạch Nhân Hoa khò khè đều đều bên trong, cậu đứng yên ngoài cửa, lặng lẽ nghe một lúc lâu.

Thế giới trong khoảnh khắc này yên tĩnh lạ thường, trời hơn ba mươi độ, đứng thêm vài phút là mồ hôi đã rịn khắp người, một vài cảm xúc cũng theo mồ hôi trào ra khỏi cơ thể, dính khắp da thịt, khiến người ta có cảm giác khó chịu, dường như có lau thế nào cũng không sạch được.

-

Ngày làm thủ tục nhập học, mưa như trút nước, mưa rào rào đổ xuống từ bầu trời, cả không gian như bị phủ kín trong màn bụi trắng.

Bạch Lộ ngồi trong xe, nhìn những vệt nước mưa lăn dài trên cửa kính, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày.

Lục Nguyệt Cầm cầm tay lái, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, thở dài oán trách: “Trời mưa kiểu gì mà như trút nước thế này, bao giờ mới dừng đây! Mưa kiểu này thì ra ngoài kiểu gì!”

“Ra ngoài kiểu gì? Mở cửa xe đi ra chứ sao.” Bạch Nhân Hoa cười cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt có phần gượng gạo.

Lục Nguyệt Cầm sững người, rồi giận dỗi đấm một cái vào vai ông, “Sáng nay tôi có nhắc ông mang dù không? Giờ dù đâu rồi? Không phải vì ông quên mang nên chúng ta mới bị kẹt lại đây à!”

“Trời mưa cũng đổ lên đầu tôi được à!” Bạch Nhân Hoa vừa tức vừa buồn cười, “Có dù thì cũng thế, nhiều chăn màn như vậy, mang xuống cũng bị ướt thôi.”

“Lại còn cãi!” Lục Nguyệt Cầm bực mình, lại tát cho một cái nữa.

“Ngao ——”

Bạch Lộ nghe thấy một tiếng “bốp” giòn vang, theo phản xạ rụt cổ lại, rồi ngẩng đầu thấy mặt mũi Bạch Nhân Hoa nhăn nhó đến buồn cười.

Nói ra cũng hay, cái tát kia vừa dứt xong thì mưa cũng nhỏ hạt dần.

-

Đại học đúng là rộng hơn cấp ba nhiều, chung quanh đều là người lạ đến từ khắp nơi, không ai biết cậu là ai, đến từ đâu, từng trải qua những gì.

Bạch Lộ xách một đống túi lớn túi nhỏ len qua đám người, trong lòng cảm thấy bình yên lạ thường.

Tìm được ký túc xá, cậu đẩy cửa bước vào thì phát hiện đã có người đến trước.

Nam sinh kia tên là Cao Nhạc, vóc người không cao lắm, da trắng, hơi tròn, gương mặt bầu bĩnh trông khá hiền lành, khi cười hai má đầy đặn đẩy kính lên, Bạch Lộ bất giác nghĩ đến con gấu bông McDull mà Nhan Nhất Hành từng tặng cho cậu.

Cậu gật đầu chào hỏi rồi quay sang tìm giường mình theo tên dán trên khung sắt.

“À… Cậu có mang khăn lông không?” Cao Nhạc bước tới hỏi.

“Có.” Bạch Lộ cúi người lục trong túi, lấy khăn ra đưa cho bạn cùng phòng, “Cậu muốn lau mồ hôi à?”

“Không phải.” Cao Nhạc nhìn khăn rồi lắc đầu, “Khăn này cậu dùng để tắm à? Mình đang tìm cái khăn nào lau được giường với bàn ấy. Bụi quá, phải dọn dẹp cho sạch sẽ mới được.”

“À…” Bạch Lộ rút khăn về, “Ừ, chắc phải dọn dẹp một chút.”

Nhìn thấy tên dán trên giường của Bạch Lộ, Cao Nhạc cười nói: “Tên cậu nghe hay ghê. Nhất Hành Bạch Lộ thượng thanh thiên! Ba mẹ cậu đặt tên dựa theo câu này à?”

Nói xong cười khúc khích, hai má thịt nhô lên đẩy kính sát vào mắt, thật sự giống McDull đeo kính.

Bạch Lộ không đáp, chỉ nhìn cậu ta chăm chăm, chẳng cười cũng chẳng nói.

Bị nhìn đến mất tự nhiên, Cao Nhạc ngượng ngùng thu lại nụ cười, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”

“…” Bạch Lộ cúi mắt xuống, khẽ lắc đầu.

Đáy mắt như có chút nước sắp trào ra, cậu hít một hơi thật sâu đè nén nó xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play