Hiệu suất làm việc của Trì Kha rất nhanh, chỉ tốn năm phút đồng hồ đã rửa mặt thay quần áo xong rồi, khoác một chiếc áo phao dày và một chiếc quần jean không hề có cảm giác thiết kế ra ngoài.
Ban đêm gió mát, buổi sáng lúc ra ngoài cậu tiện thể đến chợ bán sỉ mua vài cái áo dày, bây giờ vừa vặn phát huy được tác dụng.
Thành phố S cũng có xóm nghèo, gian hàng 100 tệ bốn bộ quần áo, không giới hạn áo hay quần, tuy kiểu dáng bình thường, chất liệu thô cứng, nhưng hiệu quả giữ ấm rất tốt, giá cả hợp lý.
Trì Kha đã sớm qua cái tuổi "thời trang phang thời tiết" rồi.
Đi làm phải có dáng vẻ của đi làm, còn sống để đến nơi làm việc là đã giỏi lắm rồi, mặc xấu thì làm sao? Suốt ngày chưng diện đẹp đẽ cho ai xem? Ông chủ xứng sao?
Lãnh đạo không thích nhìn thì đuổi tôi đi đi.
Nhưng thật ra, quần áo xấu đẹp phụ thuộc vào người mặc chúng.
Lén lút quan sát cậu, trợ lý nhỏ rất tò mò: Sao lại có người có thể mặc quần áo xấu xí thế kia mà trông như người mẫu vậy chứ?
Nhìn khuôn mặt này đi, phải ngu lắm mới bắt bẻ được nhỉ?
…
"Trợ lý Trì, ăn mặc kiểu này đi làm thì ra thể thống gì?" Lãnh Vân Đình vừa thấy Trì Kha là chân mày nhíu chặt lại: "Mau thay quần áo ra cho tôi! Chẳng ra cái gì cả, không hề có phong thái chuyên nghiệp gọn gàng hiệu quả của Chấn Đình của tôi chút nào cả!"
Trì Kha dời mắt khỏi tấm biển "CCU*", liếc nhìn Lãnh Vân Đình mặc vest, lại nhìn thư ký Tôn mặc vest, cuối cùng liếc nhìn trợ lý nhỏ mặc vest.
(*) CCU: phòng chăm sóc tim mạch đặc biệt.
Cái sĩ diện của đám doanh nhân mấy người rốt cuộc đáng giá mấy đồng tiền?
Cậu điềm đạm nói: "Nghèo, không mua nổi quần áo."
"Tiền lương để bao gái hết rồi à?" Lãnh Vân Đình chế giễu xong, hất cằm với trợ lý nhỏ: "Đi mua một bộ đồ tây cho trợ lý Trì, phải đắt nhất, tốt nhất, mười phút sau mà không quay về thì đừng có về nữa!"
Phản ứng đầu tiên của Trì Kha chính là cẩn thận xác nhận: "Sẽ không trừ từ tiền lương của tôi chứ?"
"Anh nghĩ tôi là loại người gì hả?" Lãnh Vân Đình tức giận: "Trước đây sao không phát hiện ra anh tham tiền như vậy? Làm đẹp làm hỏng luôn cả não à?"
Trì Kha nhún vai, không nói gì.
Người làm công không tham tiền thì đi làm làm cái gì?
Lẽ nào vì đam mê chắc?
Lãnh Vân Đình trừng mắt lườm cậu một cái, gằn nhẹ với trợ lý nhỏ: "Ngây ra đó làm gì? Đi mau đi!"
Trợ lý nhỏ tai bay vạ gió, chạy đi với vẻ mặt như đưa đám.
Mười phút sau, trợ lý nhỏ đã quay về.
Trì Kha: "?"
Không thể không nói, Lãnh Vân Đình đúng là có tài tuyển nhân viên.
Không bàn đến nguyên chủ cần cù chăm chỉ, cái tên thư ký Tôn này tăng ca vào đêm hôm khuya khoắt thế mà không oán trách một câu nào? Một trợ lý nhỏ nhận bừa lại còn thật sự có thể tìm được một bộ đồ tây trong vòng mười phút?
Giỏi chọn trâu chọn ngựa như thế, đúng là trời sinh làm tư bản.
Trì Kha cảm thấy may mắn không gì sánh được với ý chí vững như bàn thạch của bản thân, sẽ không dễ dàng bị đồng hoá.
Cậu nhận lấy túi quần áo, nhỏ giọng nói xin lỗi: "Ngại quá, liên luỵ đến cậu rồi."
Trợ lý nhỏ vội vàng xua tay: "Đâu có đâu có, đó là việc của tôi mà."
Thằng nhỏ ngốc.
Hôm nào đó bị bắt nạt ở chỗ làm cũng không biết là bị bắt nạt.
Trì Kha âm thầm ghi nhớ vết bớt bình thường trên cổ cậu ta, hơi gật đầu, cầm quần áo rời đi.
Bộ đồ tây này rất đẹp, đơn giản, phóng khoáng mà khiêm tốn, nhưng không giữ ấm, mặc nguyên bộ trong phòng bệnh ấm áp cũng không nóng, nhưng đi ra ngoài thì chắc là chết cóng.
Quả nhiên là tư bản vô liêm sỉ, chưa bao giờ biết thông cảm cho nỗi khổ của dân đen.
Trì Kha ôm một bụng oán hận rời khỏi phòng vệ sinh, trùng hợp gặp phải Lãnh Vân Đình đang nói chuyện điện thoại ở lối thoát hiểm, giọng to đến mức tay vịn cầu thang cũng khẽ rung lên.
"Cái gì? Không thể tới?" Nét mặt của tổng tài bá đạo rõ ràng là nổi cơn thịnh nộ: "Bà nội của con gái của em họ của cháu gái của thím của cậu cả của anh qua đời à? Con mẹ nó một tuần nhà anh chết hết bảy người thân à?!"
Ồ hô?
Trì Kha hơi sửng sốt, xác định thân phận của đầu dây bên kia.
Trước khi tổng tài bá đạo nhìn qua, cậu đã cúi đầu, đưa tay lên đẩy cái gọng kính vàng trên sống mũi một cái, tiện thể che đi nụ cười nơi khóe môi.
Thấy chưa, đã nói người làm công sớm muộn gì cũng phát điên mà, bác sĩ riêng cũng không ngoại lệ. ( app truyện T Y T )
Một tuần chết hết bảy người thân?
Chém gió ghê thật.
Bác sĩ Kỷ kia dường như thú vị hơn trong sách miêu tả nhỉ.
"Anh có bị điên không? Cái gì mà cho tôi xem gia phả để chứng minh? Con mẹ nó tôi không có hứng thú với gia phả của anh!" Nổi giận cả buổi, Lãnh Vân Đình vẫn còn tức giận: "Tôi không cần biết bà ngoại của ông nội anh hay là ông nội của bà ngoại anh, có đội mồ sống dậy thì sao? Sáng mai chúng tôi phải ra ngoài hẹn hò, hôm nay anh phải kiểm tra cho Miên Miên! Sốt gần 38 độ rồi, không kiểm tra thì làm sao tôi có thể yên tâm được?"
"Tôi không cần biết, nếu trước hai giờ anh không đến biệt thự, tôi sẽ bảo anh trai anh nhốt anh lại, liệu mà làm!"
Lãnh Vân Đình nhịn tức cúp điện thoại, không thèm xoay đầu mà ném chìa khoá xe cho Trì Kha: "Anh đến chỗ thư ký Tôn lấy căn cước về biệt thự, trước hai giờ không thấy Kỷ Khiêm gọi điện thoại cho tôi, thì đứng ở cổng chờ anh ta!"
Nhà họ Kỷ và nhà họ Lãnh đều là gia tộc danh giá trong sách.
Lãnh Vân Đình và Kỷ Khiêm đều là cậu hai trong nhà, lớn lên với nhau từ nhỏ, một người kiêu ngạo không ai bì nổi, một người ôn hoà rụt rè hướng nội, tính cách khác nhau một trời một vực.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy người ở vế sau dễ tiếp xúc hơn.
Trì Kha không thích mùi nước khử trùng của bệnh viện, nhận được chìa khoá là lập tức quay đầu đi mất, rất sợ bị gọi lại.
Vừa ra đến trước cửa, cậu liếc nhìn một bệnh nhân duy nhất đang nằm trong phòng CCU qua lớp kính mờ, Hứa Vân.
Bên cạnh giường bệnh có rất nhiều dụng cụ, chỉ liếc mắt nhìn qua là Trì Kha kết luận ngay, Hứa Vân không đi được hành trình công viên sáng mai rồi.
Đó chắc chắn là thế giới hai người ngọt ngào của công thụ chính.
…
Rõ ràng chỉ mới tới biệt thự lớn của Lãnh Vân Đình lần thứ hai, nhưng Trì Kha đã có sự chán ghét ngang bằng với công ty ở kiếp trước rồi.
Hai giờ sáng còn phải đi làm, thật sai lầm.
Nếu không phải không bồi thường nổi, thì bây giờ cậu đã đập cái biệt thự này đi rồi.
Trì Kha cẩn thận tuân lệnh ông chủ, dựa vào cái bàn đá trong sân chơi điện thoại, đợi "Bạch Vô Thường" một tuần tham dự tang lễ bảy lần giá lâm.
Bộ tây trang nhìn khá được mà không dùng được, quả nhiên không giữ ấm, gió lạnh ban đêm táp vào da qua lớp vải mỏng manh, lạnh đến mức hơi thở cũng lạnh.
Ngón tay cậu hơi tê dại, không thể không cất điện thoại đi, ôm cánh tay, tự làm ấm mình.
Màn đêm càng lúc càng nặng nề, thành phố S mới nắng chưa được bao lâu dường như lại sắp nghênh đón một mùa thu ẩm ướt rồi.
Khu dân cư cao cấp ở rìa thành phố luôn yên tĩnh hơn những nơi khác, đèn bên đường phố u ám, ngược sáng khiến người ta không thể nhìn rõ phong cảnh nơi cổng biệt thự.
"Trợ lý Trì." Quản gia Ngô mặc vest bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau: "Đang đợi bác sĩ Kỷ sao? Sao không đi vào chờ?"
Trì Kha đã không còn sức lực để phỉ nhổ người nhà họ Lãnh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng mặc vest rồi: "Sếp Lãnh muốn tôi chờ ở cổng."
"Yêu cầu của cậu chủ quả thật không thể vi phạm." Quản gia Ngô với mái tóc hoa râm đeo bao tay trắng và đeo kính một mắt, còn để cả ria mép, vóc người cao lớn, vừa nhìn đã thấy…
Rất phù hợp với ấn tượng của đại chúng đối với quản gia.
Vị quản gia đạt tiêu chuẩn này nói: "Ban đêm lạnh, tôi lấy cho cậu một cái áo choàng nhé."
Trì Kha hơi bị bệnh sạch sẽ, thà bị đông cứng còn hơn là mặc đồ của người khác, lập tức khéo léo từ chối ý tốt của đối phương: "Tôi khoẻ, chịu lạnh được."
Quản gia Ngô cười đến là hiền lành, dùng giọng trưởng bối trêu ghẹo: "Là thấy áo choàng không đẹp chứ gì? Trợ lý Trì, người ta ăn diện vì người mình thích, cậu mặc như thế này nào có giống đang đợi bác sĩ, mà là đang đi hẹn hò đấy chứ."
"…"
Hẹn hò hai giờ sáng? Yêu đương kiểu này có cần thiết không?
Trợ lý Trì nhếch mép một cái, hùa theo lời ông ấy: "Bác sĩ chắc chắn sẽ mặc áo blouse trắng chỉn chu, tôi cũng không thể quá tuỳ tiện được."
Vừa dứt lời, tiếng động cơ ầm ầm vang từ xa đến gần, còn cổng biệt thự, ánh sáng yếu ớt chiếu trên nền xi măng bỗng bị đèn pha của siêu xe xé toạc, rải ánh sáng chói chang ra khắp mặt đất.
… LaFerrari?
Đôi mắt sau kính của Trì Kha nhẹ nhàng nheo lại, không thể tin nổi.
Đêm nay ngoài bác sĩ Kỷ ra thì còn khách khác tới sao?
Cái loại xe thể thao lố lăng này, lại còn là màu đỏ bắt mắt nữa chứ, lẽ nào lại là cậu hai nhà họ Kỷ ôn hoà như ngọc lái sao?
Mùa thu dường như sắp tới thật rồi, hừng đông bao phủ sương mù, không biết một cơn gió thổi qua từ khi nào, thổi ra một mảng đất trống nhỏ sạch sẽ.
Trong lúc quản gia Ngô vẫn chưa kịp phản ứng, có một bóng người không nhanh không chậm xuống xe, một tay đút vào túi quần, một tay xoa cổ, ung dung thong thả bước về phía bọn họ.
Bởi vì ngược sáng, ban đầu Trì Kha vẫn chưa thấy rõ mặt đối phương.
Cậu chỉ biết rằng chân của người này rất dài, dáng người cực đẹp, chẳng qua ăn mặc hơi hoang đường, trời lạnh như thế này mà nửa người trên mặc đúng một cái áo ba lỗ của ông già, bên dưới mặc cái quần đùi hoa đến đầu gối, chân mang đôi dép xỏ ngón không biết mua từ sạp nào ở bên đường.
Trì Kha suy nghĩ không đúng lúc: Mang dép xỏ ngón lái xe rất nguy hiểm, cái người này không chết, chứng tỏ mạng lớn.
Người nọ càng đi càng gần, cúi gằm đầu xuống, từ đỉnh đầu đã có thể cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời của người đó.
Trì Kha không biểu lộ gì, quản gia Ngô ở bên cạnh mở miệng trước một cách tự nhiên: "Bác sĩ Kỷ, đã lâu không gặp."
Trì Kha: "…"
Ồ, đúng là bác sĩ riêng.
Sao lại chênh lệch với sự miêu tả của nguyên tác lớn như vậy chứ?
Trông có vẻ rất không đáng tin cậy.
"Buổi sáng tốt lành?" Cậu thử đưa tay ra: "Trì Kha, trợ lý của sếp Lãnh."
"Kỷ Khiêm." Bác sĩ mệt mỏi đến mức không ngẩng đầu lên nổi, đưa tay ra nắm một cái giữa không trung, không nắm được cái gì cả, một lúc lâu sau mới rề rề rà rà nắm lấy tay Trì Kha, nửa chết nửa sống nói: "Xin lỗi nha, tôi không tốt."
Đây là một câu nói đùa vừa đủ.
Thấy có người có oán khí còn nặng hơn mình, sắc mặt Trì Kha tốt hơn nhiều, lần đầu tiên đáp lại bằng một câu đùa lịch sự: "Nghĩ đến tiền làm thêm giờ đi?"
"Ha… cảm ơn, tôi sẽ cố gắng tốt." Bác sĩ nở nụ cười ngắn ngủi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Bọn họ đứng xem như gần nhau, cách nhau nửa mét, Trì Kha trố mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đồng thời cũng nhìn thấy rõ ràng, con ngươi màu nâu của bác sĩ chẳng biết vì sao mà run nhẹ một cái.
Ngay sau đó, hai cái tay nắm nhau không hẹn mà cùng buông ra.
Cậu còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt đó thì đối phương đã đột nhiên quay đầu chạy trở về.
Trì Kha: "?"
Người đàn ông lập tức chui vào trong xe, siêu xe lắc lư một cái dưới động tác dữ dội của anh, hình như một bộ phận cốt lõi nào đó bị va chạm, nó bắt đầu chao đảo, có vẻ không chắc chắn chút nào.
Lúc xuống lại lần nữa, trên người anh có thêm một cái áo khoác dài màu trắng trang nhã, vừa đến đầu gối, đắp lên cái quần đùi hoa.
Nếu bỏ qua đôi chân trần và dép xỏ ngón, thì trông cũng ra dáng lắm đấy.
Một lần nữa đi trên đoạn đường 20 mét ngắn ngủi, tư thế của bác sĩ không còn lười biếng như trước, bước đi có khí chất, vạt áo quạt ra gió, đầy tinh thần.
Nếu ánh mắt của Trì Kha không có vấn đề gì, thì người này rõ ràng bất ngờ tăng thêm vài phần phóng khoáng lỗi lạc.
Siêu xe màu đỏ đã tắt đèn từ sớm, nhưng con đường anh bước qua không hề tăm tối.
Trong làn gió nhẹ ban đêm, ánh trăng đã lặng lẽ chui ra khỏi đám mây đen từ lâu, trì hoãn bước chân của cơn mưa mùa thu.
Nhiệt độ thế mà cũng trở nên vừa vặn.
"Khụ khụ." Kỷ Khiêm đi tới trước mặt Trì Kha một lần nữa, nở một nụ cười sáng lạn, đưa tay ra lần nữa: "Ngại quá, vừa rồi thất lễ rồi."
"Chào buổi tối, cậu Trì, lần đầu gặp gỡ, tôi là Kỷ Khiêm."