Buổi sáng ngày hôm sau, thành phố S cuối cùng cũng đón nắng sau một thời gian dài phủ đầy mưa bụi.

Trì Kha dậy sớm trước khi mặt trời hoàn toàn ló dạng, buổi sáng cậu hoàn tất việc làm lại căn cước và thẻ ngân hàng, còn đặt lịch hẹn vào tuần sau để làm hộ chiếu, xin thị thực và kiểm tra sức khoẻ.

Đồ đạc của nguyên chủ đều được cậu bảo quản rất tốt, những gì không cần dùng đến thì chưa từng động vào, chỉ có một thứ là không thể không mượn tạm:

Tiền.

Tập đoàn Chấn Đình là tập đoàn số một số hai ở thành phố S, người cầm quyền hiện nay là ông nội của Lãnh Vân Đình, trong tay bản thân tổng tài bá đạo bây giờ chỉ có một công ty phim ảnh dưới trướng tập đoàn.

Trì Kha phát hiện ra, lương của nguyên chủ được chi trả qua tài khoản của trụ sở chính, tập đoàn trả tiền lương cho nhân viên vào ngày 7 hàng tháng, còn hơn nửa tháng nữa mới đến lần phát lương tiếp theo, trong lúc một xu cũng không có, ở thành phố S tấc đất tấc vàng này căn bản không sống nổi.

Cậu vẫn chưa tới mức chết đói cũng không vay được tiền, thế là viết sẵn giấy ghi nợ vào phần ghi chú, rồi rút tạm một nghìn tệ từ tài khoản của nguyên chủ.

Tiết kiệm một chút thì vẫn đủ sống.

Nghĩ đi nghĩ lại thấy thật bi thương, Trì Kha đến giờ vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc mình đã phạm phải luật trời nào, xuyên sách thành ai không xuyên, lại trúng ngay trợ lý đặc biệt.

Định mệnh sinh ra để làm nô lệ của tư bản, trên thế giới này còn có người thứ hai không?

Cậu lắc đầu, trong lòng tự hỏi tự trả lời: Làm sao có thể chứ, cũng đâu phải đi xem mắt, xuyên sách mà còn có thể thành đôi sao?

Xui xẻo đến mức này, chắc là độc nhất vô nhị rồi.

Làm xong hết tất cả các giấy tờ để thay hình đổi dạng, Trì Kha về nhà nghỉ ngơi một lát.

Ngày hôm qua mệt mỏi đến mức ngả đầu là ngủ luôn, không kịp làm kế hoạch, bây giờ vất vả lắm mới có thời gian ở một mình, nhất định phải sắp xếp lại các việc quan trọng cần làm tiếp theo.

Lãnh Vân Đình và Hứa Nhạc Miên ở bên nhau vào giao thừa sang năm.

Những việc cậu phải làm trong thời gian này rất đơn giản: Giúp tổng tài bá đạo theo đuổi người ta, giúp Hứa Nhạc Miên dọn dẹp các cục diện rối rắm, và giúp tổng tài bá đạo đối phó với người anh cả vừa lạnh lùng vô tình, lại còn thích chia rẽ đôi uyên ương.

Thân là ông chủ của tập đoàn phim ảnh, Lãnh Vân Đình với vẻ ngoài tuấn tú nho nhã đã dấn một chân vào giới giải trí, không tránh khỏi chuyện giao du rồi vướng vào đủ loại tin đồn tình ái với cả trai lẫn gái.

Cậu cả nhà họ Lãnh đã chướng mắt với lối sống phong lưu của anh ta từ lâu, nếu biết anh ta không làm việc đàng hoàng vì theo đuổi người khác, thì e là sẽ siết chặt tài chính và sự tự do của anh ta.

Lãnh Vân Đình bề ngoài thì thường xuyên đấu đá với anh cả, nhưng thật ra rất sợ người ta, đến mức tranh giành quyền lực hay đấu tranh tình cảm cũng chỉ dám tiến hành trong âm thầm thôi.

Nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn tranh giành quyền lực thành công, nắm giữ mạch sống của tập đoàn, ôm được người yêu vào lòng, cả danh vọng lẫn tình yêu đều trọn vẹn.

Còn đối phương, thân là một trong các phản diện, cậu cả Lãnh không có chốn dung thân ở trong nước, không thể không xám xịt chui ra nước ngoài.

Đương nhiên, những chuyện này đều để nói sau.

Giai đoạn hiện nay thì tổng tài bá đạo vẫn chưa đủ lông đủ cánh, chỉ biết ra vẻ đáng thương trước mặt anh cả.

Thân là trợ lý đặc biệt, thứ nhất là cậu phải che giấu quá khứ lăng nhăng của ông chủ, không cho Hứa Nhạc Miên biết, thứ hai là phải che giấu sự tồn tại của Hứa Nhạc Miên, không cho anh cả biết.

Nghe có vẻ nhẹ nhàng.

Trì Kha hơi yên tâm một chút, tạm thời gạt mấy chuyện hư hỏng của ông chủ sang một bên.

Nói thật, cậu hoàn toàn không có hứng thú với công thụ chính, ngược lại, người cậu để ý nhất chính là nguyên chủ.

Ở trong lòng cậu, chuyện của nguyên chủ lớn hơn tất cả, bao gồm công thụ chính.

Nhưng so với cốt truyện rõ ràng của nguyên tác, cái người "Trì Kha" này gần như là một tờ giấy trắng.

Điện thoại công việc của nguyên chủ không có mật mã, ngoài tài liệu công việc ra thì trống trơn, điện thoại cá nhân thì không biết để ở đâu rồi, cho dù tìm được thì có lẽ cũng không mở khoá được.

Mà căn phòng này thậm chí còn không đủ đồ dùng sinh hoạt, càng khỏi phải nói đến những thứ chứa thông tin khác.

Mọi manh mối đều bị chặt đứt, đứa "em trai" xuất hiện trong di thư cũng không liên lạc được, điều cậu có thể làm cũng chỉ có thể là chờ.

Trì Kha phiền muộn vò tóc, rất ghét cái cảm giác bị động này.

Cậu hơi lo lắng.

Cậu vừa lo lắng vừa muốn tìm một số chuyện để làm.

Vì vậy một tiếng sau, nghỉ trưa xong, Trì Kha bắt đầu tổng vệ sinh, trong quá trình đó không cẩn thận va trúng khuỷu tay, tím một mảng lớn.

Nửa tiếng sau, tổng vệ sinh xong, Trì Kha mở luật hình sự ra, ngón tay bị rìa giấy A4 sắc bén quẹt trúng tạo ra một vết thương nhỏ.

Hai tiếng sau, đọc sách xong, Trì Kha bắt đầu xem tin tức, tìm hiểu tình hình doanh nghiệp trên thị trường và xu hướng của thị trường chứng khoán, lúc điều chỉnh âm lượng, điều khiển từ xa tuột ra khỏi tay, đập vào mũi làm mũi đỏ bừng.

Cuối cùng, tám giờ tối, bận rộn cả một ngày, trợ lý Trì hoàn toàn hết việc để làm rồi.

Cậu rõ ràng đã quen với cái sự xui xẻo luôn bầu bạn với mình, chẳng hề bận tâm đến việc cơ thể hay bị va đập, bình tĩnh nằm trên giường, lại bắt đầu lo nghĩ.

Cảm giác an toàn.

Cậu cần cảm giác an toàn.

Hay là… kiếm thêm một ít việc làm thêm…

Ý nghĩ đó vừa mới loé lên, Trì Kha đã bình tĩnh ngồi dậy, tự vả một cái vào đùi mình.

Chết tiệt, mình đang nghĩ gì thế?

Sa sút đến mức nào mới có thể muốn làm thêm chứ?

Cậu nghĩ: Đời trước đi làm còn chưa đủ nhiều sao? Sống lại lần nữa còn muốn làm trâu làm ngựa mệt đến mức chết đi sống lại nữa à? Lỡ đâu lại chết đột ngột thì có phải là vứt hết mặt mũi xuống chỗ Diêm Vương không?

Suy nghĩ kỹ càng điều đó, Trì Kha bình thản nằm xuống lại.

Nhặt lại được cái mạng không phải là để bi kịch tái diễn, ăn hại một chút thì đã làm sao?

Sống chính là cảm giác an toàn lớn nhất rồi, kết quả tồi tệ nhất cùng lắm là chết một lần nữa, có kinh nghiệm rồi, không sợ.

Cậu trở mình, chống một tay lên giường làm vài cái hít đất coi như vận động trước khi ngủ, tiện thể dùng tay kia bật chế độ im lặng cho điện thoại công việc.

Còn cuộc gọi của "Cha sống" vừa rồi?

Ừm, người làm công xin nghỉ phép, không thấy tin nhắn chẳng phải rất bình thường sao?

Ông chủ không hỏi, cậu không biết.

Ông chủ mà hỏi, thì cậu ngạc nhiên.

Kiếp trước trước khi mất đi ý thức, cậu đã nghĩ: Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện có thể ngủ đủ tám tiếng mỗi ngày chứ?

Với tư tưởng thoáng đạt này, Trì Kha sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác, vận động xong thì tắm rửa kỹ càng, rồi lần đầu tiên tiến vào giấc ngủ lúc chín giờ rưỡi tối trong mười năm qua.

Trong suy nghĩ của cậu, đây sẽ là một giấc ngủ ngon kéo dài đến sáng mai.

Ai ngờ vừa mới hơn 0 giờ, một tiếng gõ cửa dồn dập đã đánh thức cậu.

Giờ này rồi mà còn ai tới nữa?

Trì Kha sầm mặt ngồi dậy, xoa nhẹ mái tóc, im lìm đi mở cửa.

"Trơ…"

Chữ "trợ" cắm trong cổ họng.

Ôi mẹ ơi!!

Trợ lý nhỏ mới tuyển của Lãnh Vân Đình điên cuồng gào thét trong lòng: Không phải ông chủ nói tính tình của trợ lý Trì rất dịu dàng ngoan ngoãn sao? Không phải, cái bản mặt lạnh lùng như Diêm Vương này mà gọi là dịu dàng ngoan ngoãn á?

Hu hu hu mẹ ơi anh ta sẽ không đột nhiên đấm mình một cái đâu nhỉ?

Trợ lý nhỏ sợ hãi đến mức chân mềm nhũn: "Trợ, trợ, trợ…"

Trì Kha: "."

Nếu Trì Kha biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ cực kỳ cạn lời.

Cậu đúng là có làn da trắng lạnh, mặt ít mỡ, cằm góc cạnh rõ ràng, mí mắt và môi đều mỏng, ngũ quan sắc nét, mắt hơi tam bạch, dưới mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ.

Khuôn mặt có khung xương như vậy rất dễ dàng bị hiểu lầm thành lạnh lùng vô tình, bi quan chán đời, tính tình không tốt, khó gần.

… Tuy tính cậu không tốt thật.

Trì Kha bị hiểu oan, hất nhẹ cằm, khách sáo nói: "Cậu có chuyện gì sao?"

Trợ lý nhỏ: "Có, có…"

Check it out.

Trì - fan cứng của Phượng Hoàng Truyền Kỳ - Kha tự nhẩm câu rap này trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười, cong khóe môi lên rất nhẹ: "Chuyện gì?"

Trợ lý nhỏ không phát hiện ra biểu cảm bé nhỏ đó, lắp bắp nói: "Sếp Lãnh gọi điện thoại cho anh mà không được, bảo tôi đi tìm, tìm anh, nói anh sắp xếp công, công viên giải trí, bác sĩ nói tâm trạng vui vẻ có lợi cho việc hồi, hồi phục bệnh, sáng mai ngài ấy muốn dẫn cậu Hứa đi xem, xem xe hoa!"

Trì Kha: "?"

Trì Kha hoang mang một giây, lấy điện thoại ra, lịch sự xác nhận lại: "Sáng mai? Chủ nhật? Ngày mưa? Xe hoa?"

Bốn từ này chỉ nhìn một cách đơn thuần thôi thì không thành vấn đề, nhưng ghép lại với nhau thì lại có một vẻ đẹp hoang đường.

"Đúng vậy trợ lý Trì." Trợ lý nhỏ gật đầu: "Tám giờ sáng mai xuất phát, dự tính tám giờ rưỡi đến cửa công viên, bây giờ cần anh đi với tôi đến nhà họ Lãnh để gặp thư ký Tôn, lo liệu thủ tục bao trọn công viên."

"…"

"Cho nên." Trì Kha hít sâu một hơi: "Ý của sếp Lãnh là, muốn tôi hoàn thành việc bao trọn công viên, trả vé cho các khách hàng đã đặt trước, sắp xếp xe hoa diễu hành trong vòng tám tiếng? Lại còn tăng ca chủ nhật?" ( app truyện T Y T )

"Đúng vậy trợ lý Trì." Trợ lý nhỏ gật đầu như giã tỏi: "Sếp Lãnh nói tăng lương cho anh."

Tăng lương? Bao nhiêu tiền mới xứng với cuộc đời làm 007 của cậu?

Sắc mặt Trì Kha càng ngày càng xám xịt, chuẩn bị xong một bụng ngôn từ công kích để mỉa mai bọn tư bản rồi: "Làm phiền cậu đi nói với sếp Lãnh một tiếng, tôi…"

Trợ lý nhỏ: "Một trăm nghìn, thanh toán trong ngày mai, qua tài khoản công ty."

Trì Kha: "… Tôi đi làm ngay bây giờ đây, tất nhiên phải cho sếp Lãnh một kết quả thật hài lòng thật xinh đẹp."

"Vất vả cho trợ lý Trì rồi." Trợ lý nhỏ nhẹ lòng: "Anh mau lên đường đi, tôi không đưa anh đến biệt thự được, tôi còn có việc, phải đến nhà tiếp theo."

"Nhà tiếp theo?" Trì Kha nhướng mày, trong lòng cảm thấy khá thăng bằng.

Xem ra là mình không một mình rồi.

"Đúng vậy." Trợ lý nhỏ không khỏi cười khổ: "Ngày mai sếp Lãnh muốn dẫn em gái của cậu Hứa đi cùng, nhưng tim của cô Hứa không khoẻ, bình thường đều nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi đi tìm bác sĩ xem có cách nào không… Ấy, chờ chút, tôi nghe điện thoại."

Cậu ta cầm điện thoại đi xa, nhỏ giọng lầm bầm gì đó, cúp điện thoại xong thì chạy lộc cộc trở về.

"Trợ lý Trì." Trợ lý nhỏ nói: "Sếp Lãnh và thư ký Tôn đang ở bệnh viện thăm hỏi cô Hứa, căn cước của sếp Lãnh đang mang trên người, cần anh cầm về biệt thự, bây giờ chúng ta đi cùng nhau đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play