Bốn chữ "lần đầu gặp gỡ" thốt lên, tim Trì Kha đập "thịch" một cái, lập tức ngước mắt nhìn đối phương.
Nguyên chủ vừa tốt nghiệp đã làm việc dưới tay Lãnh Vân Đình, trong lúc đó không thể nào chưa từng gặp Kỷ Khiêm được, sao lại là "lần đầu gặp gỡ"?
Bàn tay của bác sĩ vẫn thản nhiên đưa ra giữa không trung, như thể không nhận ra sự cảnh giác của cậu, vẫn cười híp mắt, nhìn kỹ thậm chí còn có thể phát hiện ra độ cong khoé miệng của anh lớn hơn.
… Xán lạn như xuân về hoa nở vậy đó, vừa rồi không phải sống dở chết dở sao?
Trì Kha đưa tay ra một cách đề phòng, thầm nghĩ quả thật khó tin.
Quản gia ở bên cạnh thấy cảnh này, còn tưởng hai người họ đang nói đùa, cũng nhúng một chân vào: "Bác sĩ Kỷ đi tu nghiệp hơn một năm không về, tuần trước trợ lý Trì còn nhắc đến cậu mà, bây giờ không nhận ra à?"
Trì Kha lại bất ngờ.
Tuy quản gia đang nói đùa, nhưng hàm ý bênh vực rất rõ ràng, nói toạc ra một chút thì là đứng về phía Trì Kha, khiển trách đối phương "bạc tình bạc nghĩa".
Nguyên chủ thân thiết với quản gia Ngô lắm sao?
"À…" Kỷ Khiêm nghe xong cũng không xấu hổ, ngược lại còn nháy mắt với Trì Kha: "Trợ lý Trì, thì ra chúng ta thân thiết vậy sao?"
Đôi câu trêu đùa không quan trọng, nhưng liên tiếp mấy câu thân mật thế này thì thật sự khiến người ta không đỡ nổi.
Trì Kha lạnh nhạt rút tay ra.
Bất kể nguyên chủ có quan hệ thế nào với bác sĩ, thì cậu cũng rất không thích người quá nhiệt tình, có đẹp trai như thế nào đi nữa cũng không thích.
"Không biết." Cậu nói: "Lâu quá không gặp, quên hết rồi."
Con người cậu thật ra rất tệ, nếu bản thân cảm thấy khó chịu, cậu cũng sẽ không muốn khiến người khác thoải mái.
Nếu có người cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với cậu, không cần hoài nghi, chắc chắn là cậu cố ý.
Ý định ban đầu của Trì Kha là muốn vị bác sĩ nhiệt tình quá mức này biết đúng mực, đừng có ra vẻ anh em thân thiết nữa.
Ai ngờ nói xong câu này, Kỷ Khiêm sáng mắt lên, còn sáng hơn cả ánh đèn nhức mắt của con Ferrari vừa rồi nữa.
"Quên hết thì tốt, người cao quý thì hay quên, nên quên." Kỷ Khiêm bình thản ung dung rút tay về, đảo khách thành chủ, chào hỏi hai người họ rồi vào nhà: "Mau vào đi, đêm nay lạnh quá… trợ lý Trì, cậu phải mặc nhiều vào, tay lạnh quá, mùa này dễ sinh bệnh đấy."
Trì Kha không cho rằng đối phương có tư cách để nói mình mặc ít, vô thức liếc nhìn hai bắp chân trần trụi nào đó.
Kỷ Khiêm nhận thấy ánh mắt của cậu, ho khan lần thứ hai trong đêm nay: "Bình thường không như thế đâu, tối nay là tình huống bất ngờ thôi, bình thường gu ăn mặc của tôi cũng không tệ lắm."
Trì Kha ném đôi dép duy nhất cho anh, lạnh lùng nói: "Ồ."
Động tác của Kỷ Khiêm rất nhanh, cái miệng còn nhanh hơn: "Áo quần của tôi một tiếng trước còn có thể lên sàn diễn thời trang được luôn đấy."
Trì Kha: "Giỏi quá."
Nhưng liên quan gì đến tôi? Tôi quan tâm anh mặc áo lông áo da hay quần cộc à?
Kỷ Khiêm nhìn chằm chằm cậu hai giây, phát hiện có lẽ cậu không tin, cố chấp giải thích tiếp: "Tôi…"
"Bác sĩ Kỷ." Trì Kha không thể nhịn được nữa mà cắt ngang: "Nếu cậu Hứa mất mạng vì bị ốm, các vị ở đây đều sẽ bị chôn theo đấy."
Kỷ Khiêm rốt cuộc cũng ngậm miệng.
Anh lại biến trở về cái dáng vẻ mệt mỏi không vui lúc mới tới, bám vào tay vịn, cúi đầu leo cầu thang, trông rất giống zombie.
Đi tới góc, anh lại chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại: "Trợ lý Trì, bình thường tôi thật sự không như vậy đâu."
Trì Kha: "…"
Trì Kha rất muốn chửi cho một câu "anh có bị điên không", nhưng lúc ngẩng đầu, cậu tinh mắt phát hiện ra, tai của đối phương ửng đỏ một cách không dễ dàng phát hiện ra.
Đến khi tầng hai vang lên tiếng đóng cửa, cậu không nhịn được nữa, giơ tay đè khoé môi cong lên.
Còn tưởng là lưu manh thật, thì ra còn biết ngại cơ đấy.
Những gì nguyên tác nói cũng không hoàn toàn sai, ngây thơ chắc là thật, còn "ôn hoà nhẫn nại", "hướng nội khiêm tốn", "tự ti mẫn cảm"…
Trong thời gian ngắn đúng thật không nhìn ra.
Tác giả của nguyên tác quả nhiên là mẹ ruột của nhân vật chính, chỉ những người cậu đã gặp hiện nay mà nói, ngoài công thụ chính có tính cách hoàn toàn y hệt miêu tả trong sách ra thì những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều có sự khác biệt.
Trì Kha ý thức được một lần nữa, rằng tất cả những gì xảy ra xung quanh mình không còn là giấy trắng mực đen nữa, mà là một thế giới tồn tại thật sự.
"Lần này trở về, bác sĩ Kỷ thay đổi nhiều thật."
Bỗng nhiên, một ly trà lài nóng hổi đặt vào tay cậu, người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm cực kỳ cảm thán.
Trì Kha nhìn chằm chằm ông vài giây mới nói: "Quản gia Ngô, kính của ông đâu rồi?"
Người này cởi vest ra rồi, thay bằng bộ đồ ngủ đơn giản thoải mái, cái kính một mắt cũng biến mất, nhìn suýt nữa không nhận ra được.
May mà Trì Kha có ký ức đối với giọng nói của ông.
"Sếp Lãnh không có ở đây, cậu Hứa cũng không có ở đây, tôi đeo thì có ích lợi gì." Quản gia Ngô nhìn đôi mắt trống rỗng của cậu, kinh ngạc: "Cậu cũng quên rồi à? Tôi không bị cận, vì cậu Hứa nên mới đeo kính."
Trì Kha: "?"
Thì ra, tháng bảy năm ngoái, Hứa Nhạc Miên đến nhà họ Lãnh lần đầu tiên, ngay khi nhìn thấy quản gia đã nói: "Anh Vân Đình, vì sao quản gia nhà anh không mặc vest, không đeo kính một mắt? Không giống phim truyền hình gì cả."
Lúc đó Lãnh Vân Đình bảo má Vương cầm một bộ đồ vest tới đây trong vòng mười phút, trìu mến nói với Hứa Nhạc Miên: "Từ nay về sau sẽ như vậy."
Trì Kha đã nghe xong đầu đuôi câu chuyện: "."
Ngại quá, mới đến, cậu vẫn đánh giá thấp mức độ điên rồ của hai tên kia rồi.
"Năm ngoái bác sĩ Kỷ cũng quên, hai cậu đúng thật là…" Quản gia Ngô bất đắc dĩ lắc đầu: "Tuổi còn trẻ mà sao trí nhớ còn kém hơn ông già này vậy chứ?"
"Ông còn trai tráng khoẻ mạnh thế này, đương nhiên là lợi hại hơn chúng tôi rồi." Trì Kha nhận ân tình một ly trà của ông, giọng nói thân thuộc hơn rất nhiều.
Lúc cậu có lòng xã giao, sẽ không để chủ đề rơi xuống đất, mà hỏi tiếp: "Bác sĩ Kỷ thay đổi chỗ nào?"
"Bác sĩ Kỷ trước đây nào có nói nhiều như vậy?" Quản gia bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Kỷ trước kia ấy à, trầm lặng ít nói, cực kỳ ôn hoà, dường như chưa bao giờ nổi giận, bảo làm cái gì cũng nói "được", bất kể cậu chủ gào thét cỡ nào cũng không nổi giận, bây giờ thì…"
"Sếp Lãnh, nhiệm vụ cậu giao cho tôi đã hoàn thành rồi." Cậu chủ nhỏ nhà họ Kỷ vừa nghe điện thoại vừa xuống lầu, nói nhanh như cái súng máy, nhiệt tình phóng khoáng, mà lại giả tạo: "Đương nhiên là tận tình hết sức, chứ đâu dám không tận tình, 36 độ 9 cơ mà, chỉ thiếu 0,3 độ nữa thôi là thành sốt nhẹ rồi, nghiêm trọng như thế, tôi làm sao có thể không nghiêm túc? Đừng nói là tôi, tôi còn vừa họp video hội chẩn với đàn anh đàn chị và mấy thầy cô năm xưa nữa đó, ai cũng cực kỳ nghiêm túc, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, mặc vest ngồi trước camera, sau một hồi thảo luận căng thẳng và nghiêm túc, chúng tôi nhất trí cho rằng, sáng mai cậu Hứa Nhạc Miên tuyệt đối có thể ra ngoài hẹn hò với cậu."
Là con người thì ai cũng có thể nghe ra được, thiên sứ áo trắng đang nói móc.
Trì Kha bật cười, tiếp lời quản gia: "Bây giờ ma nhập vào người rồi."
"Có khi thế thật." Quản gia dở khóc dở cười: "Cũng tốt, đây mới là cá tính mà một công tử danh giá nên có, nói mới nhớ, trợ lý Trì, thật ra cậu cũng thay đổi rồi."
Trì Kha từ chối cho ý kiến.
Không bàn đến chủ đề này nữa, cậu bắt chuyện với bác sĩ Kỷ đang chầm chậm đi tới: "Cậu Hứa thế nào rồi?"
"Lên giường là ngủ luôn, rất khoẻ mạnh." Nhắc đến người bệnh, thái độ của Kỷ Khiêm đoan chính hơn rất nhiều: "Nhưng mà hơi thở vẫn còn hơi nặng, mấy ngày nay đừng ăn uống quá dầu mỡ, quá mặn quá cay, số thuốc kê trước đây uống thêm hai ngày nữa, sáng mai ra ngoài mặc nhiều một chút, bớt vận động toát mồ hôi, không phải vấn đề lớn."
"Tôi sẽ chuyển lời lại đầy đủ với sếp Lãnh."
Trì Kha nghĩ: Quả nhiên, dù có là người không đáng tin cậy cỡ nào thì cũng rất để tâm đến người mình thích.
Nếu không nhờ mấy lời dặn dò này của bác sĩ, thì suýt nữa cậu đã quên mất chuyện bác sĩ riêng thầm yêu thụ chính rồi.
Nhưng mà vẫn là câu nói cũ, ngoài nguyên chủ ra thì Trì Kha không có hứng thú với ai cả, càng không muốn tìm hiểu sâu xa về yêu hận tình thù của họ.
Cậu liếc nhìn tin nhắn công việc vừa nhận được, gật đầu với Kỷ Khiêm: "Nếu đã xong việc thì tôi đi trước đây, phía công viên vẫn chưa ký hoá đơn và hợp đồng."
"Gấp vậy sao?" Kỷ Khiêm không ngờ cậu lại không buôn chuyện chút nào: "Không đi uống chút gì đó với nhau sao?"
"Không có thời gian, lần sau hẵng nói đi." Trì Kha từ chối bằng câu từ quen thuộc của dân văn phòng.
Kỷ Khiêm nhạt nhẽo "ừ" một tiếng, cũng không cưỡng ép: "Thế tôi đưa cậu đi nhé?"
Trì Kha nhìn đôi dép của anh, thầm nói tôi chưa đến mức không sợ chết như thế, lắc đầu từ chối lần nữa: "Tôi lái xe của sếp Lãnh."
Kỷ Khiêm như sợ cậu biến mất ngay tại chỗ, nắm lấy ống tay áo vest của cậu.
"Bác sĩ còn chuyện gì sao?" Hành vi bắt lấy ống tay áo hơi đường đột, nhưng không đến nỗi vượt giới hạn, cho nên Trì Kha buồn bực, mà mâu thuẫn là lại không căm ghét, mặc cho anh nắm.
Kỷ Khiêm ngập ngừng: "Trợ lý Trì, trước đây cậu cũng lạnh lùng với tôi như vậy sao?"
Trì Kha mỉm cười, dùng chính lời anh từng nói để trả lời cho qua: "Bác sĩ, ngày hôm nay chúng ta "lần đầu gặp gỡ" mà."
Nếu quả thật là bạn của nguyên chủ, Trì Kha tuyệt đối sẽ đối xử nghiêm túc.
Nhưng cậu nhìn ra được, bác sĩ và nguyên chủ cũng không thân quen lắm.
Nếu không thì chỉ dựa vào việc bắt chuyện lúc mới gặp nhau, bác sĩ tuyệt đối có thể cảm nhận được sự thay đổi của "trợ lý Trì" rồi, thân là bạn, điều nên làm chắc chắn là thăm dò và đề phòng, chứ không phải là trêu đùa nói chuyện phiếm như bây giờ.
Vừa rồi cậu kiểm tra tài khoản WeChat công việc một lần nữa, hai người thậm chí không kết bạn với nhau, trước đây vẫn luôn liên lạc thông qua điện thoại và email.
"Đúng, lần đầu gặp gỡ…" Kỷ Khiêm buông tay ra, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Lần đầu gặp gỡ, có phải cậu hơi ghét tôi không?"
Nhạy cảm quá.
Trì Kha lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Chỉ là không quen."
"Vậy sao? Lãnh Vân Đình nói, tính cách của trợ lý Trì rất dịu dàng, tôi còn tưởng cậu ghét tôi…" Kỷ Khiêm nhỏ giọng nói xong, lại trở nên phóng khoáng một lần nữa: "Không ghét là tốt rồi, trợ lý Trì, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng thân."
[Anh ăn mặc giản dị, hoàn toàn lạc lõng giữa đô thị thời thượng này, bình thường anh luôn hơi cúi đầu, mái tóc rối bời rũ xuống trán, giọng nói êm dịu, như sợ làm người khác chú ý, từng cử chỉ của anh đều như đang cố gắng né tránh ánh mắt dò xét của thế giới bên ngoài.]
Trong nguyên tác miêu tả bác sĩ Kỷ như thế.
Còn người đàn ông với nụ cười thoải mái lười biếng trước mặt này, không thể nói là không giống miêu tả của nguyên tác, chỉ có thể nói là không liên quan chút nào hết.
Trì Kha ghét giao du với người quá hoạt bát.
Người như vậy quá khó kiểm soát, thích tạo ra những tình huống bất ngờ làm rối loạn kế hoạch, cậu lười phí thời gian cho những điều "không chắc chắn".
Chưa kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên.
"Tôi muốn bay ~ về ~ phía ~ trước ~ tôi là đóa ~ hồng chờ yêu thương!"
"Ngại quá, tôi nghe điện thoại đã." Kỷ Khiêm vội vã móc điện thoại trong túi ra, giai điệu của "Đóa Hồng Đợi Yêu" của Phượng Hoàng Truyền Kỳ dừng lại giữa chừng: "Ừm, ừm… được, báo cáo tình hình một chút, chuẩn bị phòng phẫu thuật, tôi chạy tới ngay, khoảng ba giờ đến."
Anh nghe điện thoại di động, chân mày nhíu chặt, không nói nhảm thêm nữa, đến khoé mắt cũng không thèm nhìn Trì Kha mà đã bước nhanh ra ngoài.
Chẳng qua lúc đi ngang qua Trì Kha thì nhỏ giọng nói một câu: "Trợ lý Trì, buổi tối nhiều sương mù, lái xe chú ý an toàn, lần sau gặp lại."
Lời nói rất nhẹ, nhưng vì vang lên bên tai, Trì Kha có thể cảm nhận được hơi thở hơi yếu của đối phương.
Tai cậu hơi ngứa, nghiêng đầu một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Kỷ, mang dép lái xe không an toàn đâu."
"Hửm? À… được." Kỷ Khiêm không ngờ cậu nói câu này, rõ ràng ngây người, lúc đi tới cửa thì đột nhiên vòng trở lại, nhét vào tay cậu một miếng băng cá nhân: "Suýt nữa thì quên mất cái này, tôi rất chú ý an toàn, không mang dép lái xe, có mang giày khác, cảm ơn trợ lý Trì đã quan tâm."
Trì Kha: "…"
Ai quan tâm anh?
Cậu cúi đầu, bất giác phát hiện ra, miếng dán vết thương trên ngón tay do bị giấy A4 sượt qua đã rơi mất lúc nào không hay.
Vết máu nhỏ hằn trên đầu ngón tay, thật ra không nhìn kỹ thì căn bản không chú ý đến, thậm chí chính cậu còn chưa từng để bụng.
Tiếng động cơ nhức óc của chiếc Ferrari ở cổng một lần nữa vang lên tận mây xanh.
Trì Kha bóc băng cá nhân dán lên vết thương, cũng cầm lấy chìa khoá xe Porsche của Lãnh Vân Đình, rời khỏi biệt thự.
…
Lúc Kỷ Khiêm phẫu thuật xong, chân trời đã hiện lên màu trắng bạc, mặt trời mới mọc toả ra vài tia nắng vàng, chiếu lên người ấm áp.
Anh xoa cái cổ đau nhức, bên cạnh lập tức lòi ra một người xoa bóp vai cho anh: "Xin lỗi đàn anh nhé, anh sắp nghỉ việc rồi mà em còn nhờ anh hỗ trợ cả đêm."
"Đơn xin nghỉ việc chưa được duyệt, nửa tháng tiền lương chưa thanh toán xong, thì tôi vẫn là bác sĩ ở đây, đừng nói là hỗ trợ, mà là trách nhiệm." Kỷ Khiêm phất tay đuổi anh ta đi: "Chút sức ấy có khác nào gãi ngứa cho tôi không?"
"Hê hê, mệt quá, không còn sức lực." Bác sĩ kia dựa vào ghế, yếu ớt nói: "Đàn anh, em thật sự khâm phục thể lực của anh, không mệt sao? Còn cười hì hì."
"Mệt chứ." Kỷ Khiêm dựa vào một cái ghế khác, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Nhưng mà, tâm trạng tốt."
"Hửm?" Người đó lập tức xốc dậy tinh thần: "Tối hôm qua trúng số à?"
"Tầm thường." Kỷ Khiêm nhấc một bên mí mắt lên, lười biếng nói: "Gặp được một người rất thú vị."
"Ồ ồ ồ ồ ồ? Tình yêu đến à? Mỹ nữ hả?"
"Cút đi, tình yêu ở đâu ra? Đàn ông, chẳng qua là cảm thấy hợp mắt, còn có một chút cùng chung cảnh ngộ." Kỷ Khiêm tức giận đạp anh ta ra xa.
"Rồi." Người bị đạp kia xoay ghế một vòng, lại tiến đến bên cạnh anh: "Thế có đẹp không?"
Kỷ Khiêm: "…"
Kỷ Khiêm như nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười: "Ừm, đẹp trai siêu cấp vô địch."
Khuôn mặt của Trì Kha quá đẹp trai, đẹp đến ngỡ ngàng, không cần bất cứ thứ gì tô điểm, là kiểu đẹp trai thuần tuý không cần kỹ xảo, đẹp trai đến nỗi liếc mắt một cái là đi sâu vào lòng người.
Đặc biệt là đôi mắt.
Đôi mắt của Trì Kha quá bình tĩnh và sâu thẳm, tĩnh lặng như đại dương trước cơn giông, đang ấp ủ một cơn bão không biết tên.
Tối qua mặc dù gió nhẹ, nhưng có tiếng, tuy nhiên Kỷ Khiêm không nghe được gì cả, chỉ có tiếng tim đập nặng nề vang vọng, khiến anh cảm giác thời gian như chững lại.
Như thể trên một hoang đảo vắng người, bất ngờ tìm thấy sự đồng cảm cùng tần số.
Khoảnh khắc mắt đối mắt, anh nhìn vào lớp sóng ngầm cuộn trào đó, bỗng nhiên hơi bi thương.