Sau khi toàn bộ cơ quan nội tạng của con người đã ngừng hoạt động, ý thức cũng sẽ không lập tức tan biến.

Trước khi Trì Kha mở mắt, cậu đã biết mình chết được một lúc rồi.

Thế nhưng giờ phút này, cậu lại không nằm trong quan tài, mà đang nằm trên giường của một căn phòng xa lạ, mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây quen thuộc, toàn thân đẫm mồ hôi, tay chân nóng bừng, tiếng tim đập trong lồng ngực rõ mồn một, hoàn toàn… 

Hoàn toàn không giống một người đã chết.

Trì Kha nhắm mắt lại, để đầu óc trống rỗng suốt ba phút, sau đó chống người đứng dậy, sau khi xác nhận trong phòng không có ai, cậu bắt đầu thu thập chứng cứ và quan sát.

Năm phút sau, cậu khẳng định mình chưa bao giờ nhìn thấy căn hộ nhỏ rộng hơn sáu mươi mét vuông này.

Căn hộ được trang trí theo phong cách tối giản, tông màu chủ đạo là đen trắng xám, khá giống với phong cách trang trí nhà của cậu, nhưng mà trông lạnh lẽo hơn, thậm chí đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống cũng không đầy đủ, thoạt nhìn cứ ngỡ là căn hộ đang chờ rao cho thuê.

Mười phút sau, cậu đặt tất cả những thứ đáng suy ngẫm lên bàn: Giấy tờ bất động sản, một chồng tài liệu dày, chiếc điện thoại hết pin, cùng với một hộp thuốc ngủ đã vơi đi quá nửa.

Đầu tiên là giấy tờ bất động sản.

Trong tập tài liệu có chứa giấy tờ đầy đủ, ngày bàn giao là một tháng trước, người sở hữu là "Trì Kha", nét chữ rõ ràng, ngay ngắn, rõ ràng không phải chữ viết của cậu.

Thì ra là nhà mới, thảo nào không có hơi người.

Tay Trì Kha dừng lại ở ngày bàn giao một chút, cậu đặt nó xuống với vẻ mặt vô cảm, trong lúc chờ điện thoại sạc pin, cậu lại cầm chồng tài liệu lên.

Bốn chữ lớn "Tập đoàn Chấn Đình" liên tục xuất hiện trên nền giấy trắng chữ đen, cậu thấy quen tai nhưng không thể nhớ cụ thể đã thấy ở đâu, cho đến khi nhìn thấy một chữ ký bay bướm trong một tài liệu…

[Lãnh Vân Đình]

Trì Kha: "Chết tiệt."

Một người hiếm khi nói tục lần đầu tiên lại thốt ra từ tinh túy của tổ quốc một cách dứt khoát, mạnh mẽ và không chút do dự đến vậy.

Lãnh Vân Đình?

Là Lãnh Vân Đình mà cậu biết ư?

Ngón tay trắng bệch thon dài lật nhanh các tài liệu phía sau.

Họ Lãnh, họ Lệ, họ Tư Mã…

Đây đâu phải là công văn tài liệu?

Đây rõ ràng là một danh sách tổng hợp các họ phổ biến trong tiểu thuyết.

Cậu loạng choạng suýt ngất, cảm xúc còn mãnh liệt hơn cả khi cậu nhận ra mình sắp đột tử.

Đột tử do làm việc quá sức thực ra nằm trong dự đoán, nhưng tình hình hiện tại…

Trì Kha mất trọn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng buộc mình chấp nhận sự thật tàn khốc này:

Cậu, Trì Kha, đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hào môn mất não cẩu huyết, trở thành trợ lý đặc biệt khổ sở, đáng thương có cùng tên cùng họ với cậu bên cạnh tổng tài bá đạo khùng điên.

Cuốn tiểu thuyết này cậu đọc từ hồi cấp hai, vì trùng tên trùng họ với một nhân vật phụ bia đỡ đạn nên trải nghiệm đọc vô cùng khó tả, nhớ từ năm mười lăm tuổi cho đến hai mươi lăm tuổi.

"Tổng Tài Hàng Tỷ Chiều Chuộng Tận Xương: Thiên Nga Trắng Thế Thân Của Lãnh Thiếu"

Một cuốn truyện đam mỹ cẩu huyết về thế thân, tra công tiện thụ, đã chiếm giữ vị trí top 1 trên bảng xếp hạng của một trang web sắc tình suốt hơn một tháng.

Năm đó khi cậu mượn điện thoại người khác để gọi, giao diện tiểu thuyết đột nhiên bật ra, những hình ảnh khó coi đã xâm chiếm bộ não một cách không thể từ chối.

Cú sốc thị giác quá mạnh, thế cho nên tối về cậu cứ nhớ mãi không quên, trằn trọc không ngủ được, đến bốn giờ sáng giật mình tỉnh giấc, lật người ngồi dậy, mở trình duyệt ẩn danh tìm truyện, vẻ mặt nghiêm túc nạp tiền đọc, trợn mắt thức trắng cả đêm.

Cuốn tiểu thuyết sắc tình này vừa khó coi vừa khiến người ta muốn đọc, gợi tình nhưng lại không khơi dậy chút ham muốn nào, mang một vẻ quyến rũ một  cách hoang đường.

Những bộ truyện hoang đường bình thường cậu sẽ bỏ dở, nhưng những bộ truyện hoang đường đến mức đỉnh cao thế này, cậu nhất định sẽ trỗi dậy tâm lý tìm kiếm cái lạ mà đọc hết.

Câu chuyện này có thiết lập nhân vật là một công bá đạo, phú nhị đại giàu nứt đố đổ vách, cùng với một thụ "cậu bé lọ lem" xuất thân nghèo khó nhưng tâm hồn trong sáng, về mặt tình cảm thì hội tụ đủ mọi yếu tố cẩu huyết nhất:

Phú nhị đại bá đạo tình cờ gặp được thụ có gương mặt rất giống với bạch nguyệt quang trong lòng mình, rồi lập tức mở màn tấn công dữ dội, hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình.

Sau này vào một ngày nọ, cậu bé lọ lem phát hiện ra sự thật mình chỉ là thế thân, thế là đau lòng rời đi.

Phú nhị đại bá đạo bỗng nhận ra mình không thể sống thiếu đối phương, lại bắt cậu ta trở về cưỡng chế yêu, yêu cuồng nhiệt, yêu khóc lóc thảm thiết, yêu đau khổ đến xé lòng…

Thế là, cậu bé lọ lem giả chết.

Rồi sau đó là màn truy thê hỏa táng tràng.

Cậu ta chạy, anh ta đuổi, cậu ta có chạy đằng trời, cả thế giới đều là một phần trong cuộc chơi của họ, gần như khiến độc giả nhồi máu cơ tim.

Một trăm ngàn bình luận thì có chín mươi ngàn là lời chửi bới, còn mười ngàn kia thì đánh giá thấp và phun nước miếng: [.]

Ở đây sẽ có má Vương đầu bếp thần thánh nhưng không biết nấu canh giải rượu, có quản gia đa cảm nhìn thấy thiếu gia cười là rơi nước mắt, có nam phụ nhân cách cống hiến tình yêu thuần khiết, có bác sĩ riêng luôn có mặt khi cần và âm thầm chờ đợi.

Và tất nhiên, còn có một nô lệ của tư bản khổ sở nhất, bị gạt ra rìa nhất, nhưng lại không thể thiếu được…

Trợ lý đặc biệt của tổng tài bá đạo.

Vì trùng tên trùng họ, khi tổng tài bá đạo gọi điện cho trợ lý lúc ba giờ sáng, cậu tức đến mức tê dại tay chân; khi tổng tài bá đạo vô cớ vắng mặt trong cuộc họp để theo đuổi tình yêu đích thực, cậu tức đến mức loét cả miệng; khi tổng tài bá đạo ép trợ lý đi tìm bác sĩ để phẫu thuật thay tim, cậu đã cống hiến tất cả những từ quốc túy đã tích lũy trong mười lăm năm đầu đời…

Nói tóm lại, đây là một thế giới mà chỉ có người làm công bị tổn thương.

Trì Kha nhíu mày véo sống mũi.

Con người, tại sao có thể xui xẻo đến mức này?

Cái án mạng đột tử do làm việc quá sức tại buổi tiệc cuối năm thăng chức tăng lương ở kiếp trước tạm thời chưa bàn đến, giờ đây cuối cùng cũng mang theo ký ức sống lại, tại sao vẫn là nô lệ của tư bản?

Không thể để cậu làm một tổng tài bá đạo nhà giàu một lần sao?

Cậu thở dài, người nghiêng sang một bên, dựa vào đầu giường.

Lịch trên tường rõ ràng là ngày 15 tháng 10, lúc này đang là mùa mưa nhiều, ngoài cửa sổ lất phất mưa nhỏ, trong phòng không bật điều hòa, lạnh buốt, lạnh đến mức khiến hai chân cậu run lẩy bẩy.

Trì Kha sờ vào bắp chân lạnh ngắt, nhắm mắt ngáp một cái, thầm nghĩ: Được thôi, xuyên thì cũng xuyên rồi, ít nhất cơ thể vẫn là của mình.

Cậu bình tĩnh lại, mở mắt ra lần nữa, sự phiền muộn và kinh ngạc đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh mà một nô lệ của tư bản nên có.

Thảo nào công ty nào cũng thích tuyển sinh viên mới tốt nghiệp có ba năm kinh nghiệm làm việc.

Có kinh nghiệm đúng là tốt, chỉ cần đúng chuyên ngành, xuyên sách cũng thích nghi nhanh hơn người khác.

Chiếc điện thoại đã sạc đầy kêu ting ting vài tiếng, Trì Kha không để ý đến mà cầm lấy hộp thuốc ngủ còn thừa không được mấy viên trên bàn.

Mở nắp lọ thuốc ra, cậu phát hiện bên trong còn có một tờ giấy.

Cậu do dự một lúc, sau đó cẩn thận lấy ra, chậm rãi trải phẳng ra một cách tỉ mỉ.

"…"

Di thư?

Nguyên chủ tự sát ư?

Đồng tử Trì Kha co rụt lại.

Chuyện này không thể nào, cậu đã đọc nguyên tác, trợ lý rõ ràng luôn tồn tại từ đầu đến cuối, sao có thể…

Không.

Không đúng.

Trợ lý quả thật tồn tại từ đầu đến cuối.

Nhưng, trợ lý Trì thì không.

Bàn tay Trì Kha đang nắm chặt tờ di thư đột nhiên siết chặt, các khớp ngón tay hơi trắng bệch.

Khi đã mấy chục năm trôi qua, ấn tượng của cậu về nội dung cụ thể trong cuốn sách đó đã rất mờ nhạt.

Nhớ mang máng là không biết từ chương nào đó trở đi, [Trợ lý Trì] trong sách đã biến thành [Trợ lý], các nhân vật khác cũng không còn đối thoại trực tiếp với trợ lý Trì nữa, cái tên "Trì Kha" này không còn xuất hiện trong sách nữa.

Vậy là vào lúc đó, nguyên chủ đã tự sát?

Yên lặng không một tiếng động, độc giả cũng không nhận ra, thậm chí cả người trùng tên trùng họ với trợ lý Trì là cậu sau khi đọc xong cũng không nhận ra, tại sao tác giả không giải thích?

… À, cũng đúng.

Đối với tác giả và các nhân vật chính trong truyện mà nói, một nhân vật phụ thôi mà, hà cớ gì phải tốn mực giải thích.

Dù trợ lý Trì là nhân vật chính trong cuộc đời mình, thì ai quan tâm chứ?

Trì Kha mím chặt đôi môi mỏng không chút huyết sắc, từng chữ từng chữ một, đọc kỹ lưỡng đến từng chi tiết.

Nội dung không nhiều lắm, không có giải thích nguyên nhân cái chết, cũng không hồi tưởng quá khứ, chỉ nhìn về tương lai. ( app truyện T Y T )

Cậu ấy nói muốn đi xem thảo nguyên sa mạc, muốn nhìn em trai vào đại học, muốn trả hết nợ nần, muốn hoàn thành những ước nguyện còn dang dở…

Nhưng cậu ấy quá mệt mỏi, nên đã ra đi một cách vô trách nhiệm.

Trì Kha đọc đến đây, cười khổ một tiếng.

Người anh em này đi vội quá, lời lẽ cũng không nói rõ ràng, người khác muốn gánh vác thay cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu không thích lo chuyện bao đồng, nhưng việc tự ý chiếm dụng thân phận của người khác là một điều rất mạo phạm, dù là nợ nần hay nghiệp chướng của nguyên chủ, cậu cũng nên gánh vác và trả lại.

Không có tiền, không có thân phận, hoàn toàn không thể tồn tại trong một thế giới xa lạ, cho dù cơ thể là của mình, Trì Kha cũng không thể lập tức vạch rõ ranh giới với "Trì Kha" được.

Huống hồ, con người tồn tại trên thế giới thì sẽ có những ràng buộc, muốn cắt đứt hoàn toàn trong thời gian ngắn là không thể nào.

Cậu không muốn làm hỏng danh tiếng và các mối quan hệ của nguyên chủ sau khi cậu ấy qua đời, cần phải tìm cách kết thúc mọi chuyện một cách đàng hoàng.

Còn về việc khôi phục quỹ đạo cuộc đời của nguyên cũ…

Rất xin lỗi, cậu buộc phải thừa nhận rằng mình không đủ dũng khí để tự kết liễu.

Một người đã chết một lần, giờ vẫn chưa muốn chết.

Xin lỗi.

Cậu khẽ thì thầm xin lỗi trong lòng: Tự tiện mượn tạm thân phận của cậu một chút, thật sự xin lỗi.

Trì Kha cẩn thận gấp gọn tờ di thư, lại hết sức thận trọng kẹp vào cuốn "Quy Tắc Đạo Đức Nghề Nghiệp Người Làm Công Cần Biết", sau đó lần lượt sắp xếp lại tất cả đồ dùng cá nhân về đúng vị trí, trừ tài liệu.

Cậu cất thuốc ngủ vào ngăn kéo, khi đứng dậy, cái bụng đói meo cả ngày bỗng réo lên ùng ục.

Tiệc cuối năm uống không ít rượu, nhưng lại chẳng ăn được miếng cơm nào.

Trì Kha u ám nghĩ: Ồ, hóa ra mình còn là một ma đói.

Thế nhưng hiện giờ cậu không một xu dính túi, muốn ăn uống thì phải mượn tiền của nguyên chủ, vì lý do công việc, còn phải dùng nhờ điện thoại và máy tính của người ta.

Thật sự quá mạo muội.

Mấy ngày tới nhất định phải kiếm được một khoản tiền để mua điện thoại và máy tính mới, không thể động vào đồ của người khác nữa.

Trì Kha bực bội vò đầu, còn chưa nghĩ ra cách, chiếc điện thoại bị bỏ quên bấy lâu bỗng vang lên một tiếng động cực lớn.

Âm thanh cao vút của nó có sức xuyên thấu, chói tai đến điếc người!

"Em đang ngắm nhìn! Ánh trăng trên cao! Bao nhiêu ước mơ ~ đang tự do bay ~ lượn ~"

Trì Kha: "…"

Nguyên chủ, cũng cá tính ra phết.

Mặc dù nhạc chuông "Gió Dân Tộc Rực Rỡ Nhất" của kiếp trước của cậu, dường như cũng chẳng tầm thường hơn "Ánh Trăng Trên Cao" là bao.

Không ngờ mức độ trùng lặp giữa hai thế giới lại cao đến vậy, cấu trúc cơ bản không thay đổi, tên địa danh và luật pháp chắc hẳn là tác giả sửa để qua kiểm duyệt.

Vậy thì trùng hợp quá, đều là fan cứng của Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

Trì Kha khẽ cười nhạo một tiếng, đây là lần đầu tiên trong tối nay cậu thực sự cảm thấy thư giãn.

Thế nhưng, sự thoải mái này không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì khi cậu cầm điện thoại lên, nhìn thấy hai chữ lớn trên màn hình…

[Cha sống]

Trì Kha: "."

Người có thể được một dân công sở sắt thép gọi là "Cha sống", ngoài ông chủ thần kinh bóc lột kia ra, cậu không nghĩ ra người thứ hai.

Lãnh Vân Đình, là cậu sao?

Trì Kha đen mặt nhấn nút nghe.

"Ngay bây giờ, lập tức đến hoa viên Nam Vu cho tôi! Nhanh! Lái xe nhanh nhất có thể! Phải đến trong vòng mười phút!"

Trì Kha đưa điện thoại ra xa nửa cánh tay.

[Giọng người đàn ông trầm ấm, từ tính dày nặng, giống như ly cà phê được phủ lớp bọt sữa vào mùa đông, đắng nồng mà du dương, khiến người nghe như lạc vào dòng chảy ấm áp.]

Đó là cách miêu tả giọng nói của Lãnh Vân Đình trong nguyên tác.

Lúc này, Trì Kha rất muốn xuyên ngược lại, để phun nước miếng trong khu bình luận.

Cái anh chấm than này đúng là giọng trầm đặc trưng, trầm một cách độc đáo, nhưng lại hừng hực lửa giận, giống một ngọn lửa bùng cháy giữa mùa đông hơn, chẳng liên quan gì đến cà phê đắng cả.

Thật sự mong một số tác giả hãy dành sự tôn trọng xứng đáng cho cà phê, đừng động một tí là cosplay cà phê.

OOC rồi có được không?

Trì Kha hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Sếp Lãnh, có chuyện gì xảy ra sao? Tôi cần chuẩn bị gì trước khi đến không?"

"Không cần gì cả! Chỉ cần anh đến thôi! Nhanh lên!" Lãnh Vân Đình sốt ruột nói: "Miên Miên sốt rồi!!"

Trì Kha: "Bao nhiêu độ?"

Lãnh Vân Đình: "Ba mươi bảy độ chín!"

Trì Kha: "Thế thì quả thật quá nghiêm trọng rồi."

Nhiệt độ này, cậu mà đến muộn hơn chút nữa, nói không chừng cũng đã hạ sốt rồi.

Lãnh Vân Đình nóng nảy đến mức sắp bốc hỏa: "Nói nhảm! Sắp ba mươi tám độ rồi còn không nghiêm trọng sao! Mau đến đi! Miên Miên mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ cho cả thế giới chôn cùng cậu ấy!"

Trì Kha: "…"

Cậu cầm cuốn Luật Dân sự dày cộp trên bàn lên.

Không biết luật pháp của thế giới này và thế giới của cậu có gì khác biệt không, nhưng ít nhất cũng không nên có điều khoản chôn cùng hợp pháp chứ.

Mặc kệ cậu là sếp Lãnh, sếp Lệ hay sếp Tư Mã, đều mẹ nó phải ngoan ngoãn học luật pháp cho tốt rồi hẵng đi làm lãnh đạo chứ!

Nhét cuốn sách luật vào túi, Trì Kha vừa mặc quần áo vừa thăm dò: "Sếp Lãnh à, quà sinh nhật của cậu Hứa có cần mang theo luôn không?"

Nếu không nhớ nhầm, sinh nhật của nhân vật thụ chính trong nguyên tác là vào ngày 21 tháng 10.

Còn chưa đầy một tuần, theo tính cách của Lãnh Vân Đình, quà chắc hẳn đã được trợ lý chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.

Quả nhiên, giọng nói vốn đã trầm của Lãnh Vân Đình lại càng trầm hơn: "Giờ anh nói chuyện đó làm gì? Đương nhiên không thể mang theo! Chưa đến sinh nhật của Miên Miên, không được để lộ, đây là sinh nhật đầu tiên của chúng tôi, tôi muốn dành cho cậu ấy một bất ngờ lớn!"

Đầu tiên?

Hóa ra bây giờ đang là giai đoạn phú nhị đại bá đạo đang trong quá trình theo đuổi.

Nghe có vẻ còn sớm, nhưng cũng đã theo đuổi được một năm rưỡi rồi.

"Trợ lý đặc biệt" vào lúc này hóa ra đã không còn là "Trợ lý Trì" nữa, trong suốt một năm rưỡi qua, nguyên chủ chắc hẳn đã không dễ dàng gì.

"Vâng thưa sếp." Trong lòng cậu đã có cơ sở, không hỏi thêm nữa, im lặng mở bản đồ: "Sếp Lãnh, bác sĩ đã đến chưa?"

Bị bệnh không gọi bác sĩ, gọi một trợ lý đặc biệt như cậu thì có tác dụng gì?

Lãnh Vân Đình: "Bác sĩ? Anh ta có việc, không đến được, à đúng rồi, anh nhắc tôi mới nhớ, tiện đường đến thì tìm một bác sĩ luôn."

Trước đó tôi chưa chắc nhở cậu sao?

Quá nhiều điều muốn nói nhưng chẳng thể thốt nên lời, Trì Kha tập trung vào điểm cậu tò mò nhất: "Bác sĩ làm sao vậy? Nếu giao thông bất tiện thì tôi có thể đến đón anh ấy."

Sở dĩ cậu nói vậy có hai lý do.

Thứ nhất là lạ nước lạ cái, giữa đêm hôm khuya khoắt, cậu biết tìm bác sĩ ở đâu?

Thứ hai là cậu hơi băn khoăn.

Hứa Nhạc Miên bây giờ chính là mạng sống của Lãnh Vân Đình, trong sách viết trợ lý dù gãy chân cũng không thể vắng mặt trong buổi đấu giá trang sức mà Hứa Nhạc Miên yêu thích, vậy mà giờ Hứa Nhạc Miên sốt, bác sĩ riêng có lý do gì để xin nghỉ phép?

Vị bác sĩ riêng đó còn là một nhân vật si tình thầm yêu nhân vật thụ chính, theo lẽ thường mà nói, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến tính mạng, đối phương sao nỡ xin nghỉ phép?

Cái thời điểm này trong sách chỉ được nhắc qua loa, tuyệt đối không thể có chuyện liên quan đến tính mạng.

Lãnh Vân Đình: "Anh trai của cháu gái của em gái của bà nội của chị dâu của Kỷ Khiêm qua đời."

Trì Kha bị vấp một cái ở ngưỡng cửa: "..."

Trì Kha: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play