"Sếp Lãnh đang nghe điện thoại, lát nữa sẽ lên ngay." Cậu nói: "Đây là bác sĩ Kim."

"Bác sĩ Kim ư?" Hứa Nhạc Miên có chút thất vọng bĩu môi: "Bác sĩ Kỷ đâu rồi?"

Trì Kha: "Gia đình đang có tang sự."

"Tang sự? Có người mất sao?" Hứa Nhạc Miên vô cùng kinh ngạc: "Ai đấy?"

Giọng điệu hỏi có chút thiếu lịch sự, nhưng người yêu của ông chủ hỏi thì không thể không trả lời.

Trì Kha thở hắt ra, chậm rãi nói: "Là anh trai của cháu gái của em gái của bà nội của chị dâu của bác sĩ Kỷ."

Hứa Nhạc Miên: "...?!"

Hứa Nhạc Miên bẻ ngón tay tính toán, nhưng vẫn không thể hiểu rõ, đành ngượng ngùng gật đầu với bác sĩ Kim: "Anh, khụ, khụ khụ!"

Cậu ta đau đớn che miệng, dáng vẻ như sắp ngất đi đến nơi, hai má ửng hồng, môi đỏ nứt nẻ, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt đẫm lệ, như thể giây tiếp theo có thể bật khóc.

Bác sĩ Kim vội vàng chạy tới đo nhiệt độ: "Trời ơi là trời, sao lúc đến không nói với tôi là bệnh nặng như thế này? Như này là đã sốt đến mức nào rồi… Ba, ba mươi bảy độ chín?"

Khuôn mặt của bác sĩ nhăn lại một cách khó tin, không tin vào mắt mình, dùng súng đo nhiệt độ đo lại một lần nữa.

"Tích ~"

[37.8℃]

Bác sĩ: "…"

Trì Kha: "Sao thế? Không chữa được à? Trước khi đến anh nói mình chữa được sốt mà."

"Chữa thì chữa được." Bác sĩ cứng họng nói: "Chỉ là…"

Chỉ là ba mươi bảy độ tám mà sốt đến mức này, anh ấy hành nghề y mười năm nay rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy. 

Không khoa học chút nào, đứa bé này chắc chắn có bệnh kín!

Bác sĩ Kim "xoẹt" một tiếng mở túi thuốc, xé túi kim tiêm: "Nào, rút hai ống máu trước đã, xem xem có nhiễm virus hay viêm nhiễm gì không."

"Rút máu?" Sắc mặt của Hứa Nhạc Miên càng trắng bệch như tờ giấy: "Nhất định phải rút sao? Tôi… thôi được rồi, rút đi ạ, bác sĩ cứ khám chữa bệnh đừng lo cho tôi, tôi chịu được, không sợ đâu."

Bác sĩ Kim cầm kim tiêm, ngớ người: "Cậu… Á!"

"Miên Miên." Lãnh Vân Đình ôm một chậu nho và hai tờ giấy rác bước vào, đau lòng ngồi xuống mép giường, chen chúc đến mức khiến bác sĩ ngã phịch xuống sàn. 

Anh ta dịu dàng như nước nắm lấy tay Hứa Nhạc Miên: "Đừng sợ, anh bóc nho cho em ăn, em nhắm mắt lại đi, sẽ xong rất nhanh thôi, nếu đau quá… thì cắn anh đi."

Hứa Nhạc Miên đỏ mặt không dám nhìn anh ta: "Không cần đâu, em tự làm được."

"Nghe lời anh." Lãnh Vân Đình mạnh mẽ nhét một quả nho vào trong miệng cậu ta: "Bác sĩ, anh có thể bắt đầu rồi."

Trì Kha cúi đầu, cau mày khổ sở một lúc.

Phim truyền hình thập niên 80 còn không dám diễn thế này, mà các người vậy mà dám sống như vậy à?

Bác sĩ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như này bao giờ, lúc lấy máu tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng, sợ rằng chàng trai yếu ớt xinh đẹp này sẽ cắn đứt thịt trên cánh tay ông chủ.

Hai ống máu được rút xong, bệnh nhân vẫn giữ được tinh thần tốt, còn bác sĩ ngược lại già nua hơn cả một xác khô không còn chút máu. 

Hai người trên giường quấn quýt lấy nhau như keo sơn, Trì Kha tốt bụng giúp bác sĩ thu dọn hộp dụng cụ y tế.

Cậu cúi người, trong lúc vô tình liếc thấy nội dung tờ giấy rác dùng để đựng vỏ nho…

[Quyển thứ nhất Sơ lược tiểu sử Chương thứ nhất Quy định cơ bản Điều thứ nhất Để bảo vệ…]

Hình như là xé ra từ Bộ luật Dân sự.

Trì Kha: "."

Cậu mắt không thấy tâm không phiền, tăng tốc động tác: "Sếp Lãnh, nếu không có chuyện gì nữa thì…"

"Ừm." Trong mắt Lãnh Vân Đình giờ chỉ có Hứa Nhạc Miên, phất tay một cách qua loa: "Về đi, lương lậu anh tự liệu đi."

Khác với quản gia chỉ lo việc sinh hoạt hàng ngày, công việc của trợ lý đặc biệt vừa nhiều vừa phức tạp, rất thử thách năng lực chuyên môn, lương của Trì Kha cao, trách nhiệm đương nhiên cũng lớn hơn so với trợ lý bình thường. 

Ví dụ như hỗ trợ ông chủ xử lý bí mật kinh doanh, sắp xếp lịch trình ngoại giao riêng của ông chủ, cùng với cung cấp hậu cần cho tất cả các mối quan hệ không tiện công khai của ông chủ… 

Việc chi phí cá nhân thuê bác sĩ riêng cần được thanh toán qua tài khoản công ty, công việc này cần trợ lý đặc biệt lập hóa đơn và nộp đơn xin thanh toán.

Tuy rằng công việc vừa khổ vừa mệt vừa điên, nhưng Lãnh Vân Đình trao quyền hạn cho trợ lý Trì rất cao, chỉ cần không kích hoạt [trừ lương], mức lương vẫn khá đáng kể. 

Tuy nhiên, trước khi ra ngoài cậu đã xem qua lịch sử thu chi trong sổ tiết kiệm của nguyên chủ, tạm thời chưa nói đến những khoản chi lớn lẻ tẻ, thu nhập cũng bất ổn như cảm xúc của Lãnh Vân Đình, tháng trước một trăm ngàn, tháng này năm ngàn. 

Xem ra điểm kích hoạt [trừ lương] có hơi nhiều.

Tuy nhiên, rủi ro cao lợi nhuận cao, làm việc dưới trướng Lãnh Vân Đình có lẽ là cơ hội kiếm tiền nhanh nhất. 

Bối cảnh thời đại hiện tại, tiền có thể giải quyết hầu hết các vấn đề, bao gồm cả di nguyện của nguyên chủ. 

Mức lương hiện tại, cho dù sau này cuộc sống không dễ dàng, rủi ro này cũng không đáng kể.

Trì Kha quay người rời đi, khẽ thở dài.

"Trợ lý Trì, anh thở dài cái gì? Xui xẻo quá, ảnh hưởng đến Miên Miên hồi phục đó có biết không?" Lãnh Vân Đình gắt gỏng nói: "Tiền thưởng tháng này giảm một nửa!"

Trì Kha: "?"

Thần kinh.

Bước ra khỏi cổng biệt thự, bác sĩ Kim cẩn thận hỏi: "Cậu không tức giận sao? Một nửa tiền thưởng đấy, nói mất là mất luôn."

Trì Kha bình tĩnh đến mức đáng sợ: "Phú quý do trời."

Bác sĩ Kim thán phục: "Trợ lý Trì có thái độ tốt thật."

"Xe đến rồi." Trì Kha không muốn nói chuyện tiếp, sau khi taxi dừng lại ổn định, cậu mỉm cười lịch sự: "Bác sĩ Kim, tối nay vất vả rồi, trên đường chú ý an toàn."

Khóe môi thoáng qua một nụ cười khiến bác sĩ Kim cũng không kìm được mà nở nụ cười, nghĩ bụng tan làm đúng là tâm trạng tốt, cảm giác cả người sống lại rồi.

Đến khi lấy lại tinh thần, người đàn ông đã rời đi. 

Anh ấy xoa đầu, cảm khái lẩm bẩm: "Chết tiệt, sao lại cười ngầu lòi đến thế chứ?"

Vẻ ngoài đẳng cấp như này, cả đời này anh ấy mới gặp được hai người. 

Ngoài trợ lý Trì, thì chỉ có vị "Nam thần của bệnh viện" vừa mới nghỉ việc ở bệnh viện của họ thôi.

Ngày mai là thứ bảy, Trì Kha đã xem lịch trình của nguyên chủ, xác nhận cuối tuần không cần đi làm, nên bây giờ không vội về nhà. 

Cậu tản bộ dọc vỉa hè ven sông một lúc, cơn giận bùng lên vì bị trừ tiền thưởng dần dần lắng xuống.

Đùa à, sao có thể không tức giận chứ? 

Cậu đã tưởng tượng 99 tập "Những ngày xui xẻo của Lãnh Vân Đình rồi", chỉ là lười thể hiện ra mà thôi. 

Trì Kha khẽ hừ một tiếng, móc chiếc điện thoại mới tinh trong túi ra, chút tàn lửa cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến.

Điện thoại là do ông chủ tặng.  ( app TYT - tytnovel )

Vì trước khi đi cậu có nhắc đến việc điện thoại mình rất giật, dẫn đến tối nay nghe điện thoại không kịp, Lãnh Vân Đình liền bảo quản gia lấy cho cậu một bộ Apple full combo. 

Tất cả các thiết bị đều là mẫu mới nhất, dung lượng lớn nhất trong mùa, cho thấy Lãnh Vân Đình làm ông chủ không hề keo kiệt, chỉ là… có bệnh thôi.

Thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng mới phải đợi đến sáng mai mới làm được, cậu tìm một cửa hàng tiện lợi mượn wifi, ngồi ở góc, mở công cụ tìm kiếm. 

Trì Kha mặc rất mỏng, cuối thu gió lớn mưa lạnh, cậu chỉ có một chiếc áo sơ mi đơn, khớp xương có chút cứng đờ, ngón tay lơ lửng trên bàn phím một lúc lâu mới gõ xuống.

j, i, q, i, a, n.

[Kỷ Khiêm]

Lãnh Vân Đình nửa đêm đột nhiên bảo cậu tìm bác sĩ, cậu mới đến, biết tìm đâu ra bác sĩ giỏi đáng tin cậy chứ? 

Trong lúc cấp bách, Trì Kha nhớ đến những thông tin vụn vặt về bác sĩ riêng Kỷ Khiêm trong nguyên tác. 

Nếu không nhầm thì bác sĩ Kỷ trước khi mở phòng khám riêng đã làm việc tại bệnh viện số 6 thành phố này, hình như cũng là khoa tim mạch. 

Trong sách vô số lần miêu tả gián tiếp về học vấn xuất chúng và y thuật cao siêu của đối phương, chứng tỏ bệnh viện số 6 là một bệnh viện rất có tiếng tăm, vậy thì các bác sĩ khác chắc hẳn cũng không tệ. 

Khoa nào không quan trọng, người đáng tin cậy chữa được sốt là được.

Trì Kha trước khi ra ngoài vội vàng, từ Kỷ Khiêm tìm đến bệnh viện số 6 rồi tìm đến bác sĩ Kim, chỉ lo tra thông tin bác sĩ Kim mà không kịp xem kỹ đồng nghiệp thực sự sẽ cùng làm việc trong tương lai. 

Cậu lướt nhanh qua ảnh trên Bách khoa Baidu, rồi đi thẳng đến phần giới thiệu bằng chữ.

[Kỷ Khiêm, nam, 26 tuổi, tốt nghiệp khoa Y đại học Columbia…]

Trì Kha: "…"

Thế giới này thường khiến người ta cảm thấy bị chia cắt. 

Tên các trường học trong thành phố ở Trung Quốc là ASBC, nhưng các quốc gia và trường học ở nước ngoài lại cụ thể đến vậy… 

Có thể thấy, tác giả nguyên tác rất cẩn trọng, rất sợ viết những nội dung thực tế gây tranh cãi mà bị khóa đỏ. 

Cậu bóp sống mũi, tiếp tục đọc xuống dưới.

[… Năm 22 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ về nước phát triển, làm bác sĩ nội trú khoa ngoại tim mạch tại bệnh viện số 6 thành phố S, năm 26 tuổi sang nước ngoài sâu rộng nghiên cứu tham gia dự án…]

Ánh mắt Trì Kha dừng lại.

Năm 26 tuổi? Không phải là năm ngoái sao? 

Trong nguyên tác, bác sĩ Kỷ sau khi về nước có ra nước ngoài nữa không?

Trì Kha không thích giao tiếp với những người có tính cách quá nhẫn nhục chịu đựng, không có hứng thú với bác sĩ Kỷ theo kiểu bi kịch khổ sở nên không đọc kỹ các tình tiết liên quan, ấn tượng đương nhiên mơ hồ.

Cậu tắt điện thoại, đặt lòng bàn tay lên thái dương nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ dưới ánh đèn neon chói lòa của phố xá ồn ào.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa nhỏ. 

Chiếc kính gọng vàng của nguyên chủ hơi nông độ đối với cậu, những quầng sáng vốn đã mờ ảo nay lại càng mờ hơn. 

Lơ mơ cậu lại trở về buổi sáng ngày đột tử ở kiếp trước, cậu cũng ngồi trong cửa hàng tiện lợi như thế này sau một đêm thức trắng, nhìn mặt trời mọc từ từ nhuộm đỏ những gợn sóng trên sông.

Tối hôm đó có tiệc tất niên của công ty, cũng có bữa tiệc thăng chức mà lãnh đạo đã hứa với cậu. 

Lúc đó cậu nhìn mặt trời mọc, không nghĩ đến sự ra đi không lời từ biệt sau hoàng hôn.

"Thưa anh."

Lời hỏi thăm thăm dò kéo cậu ra khỏi hồi ức. 

Trì Kha đặt tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái mặc đồng phục làm việc, lưng vẫn thẳng tắp: "Xin lỗi, hình như tôi ở hơi lâu rồi, có làm phiền cô đóng cửa không?"

Cô gái lắc đầu, đặt một cốc sữa nóng trước mặt cậu: "Còn mười phút nữa cơ ạ, chắc cũng không có khách nào đến nữa đâu, thấy anh mặc ít, làm ấm người chút nhé."

Trì Kha dùng hai tay ôm lấy chiếc cốc giấy nóng hổi, khóe mắt cong lên rất nhiều: "Nhỡ lát nữa có khách xui xẻo đến thì sao…"

"Tôi sẽ thay anh nói lời xin lỗi ạ." Cô gái nháy mắt với anh.

"Vậy tôi xin nhận, cảm ơn cô, chúc cô tan làm vui vẻ trước nhé." Trì Kha không nhịn được cười một tiếng, lại nói cảm ơn cô ấy một lần nữa, rồi đứng dậy rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Khi cửa kính mở ra, gió lạnh bất ngờ luồn vào cổ áo. 

Trì Kha nheo mắt, một tay nắm chặt cốc sữa vừa cướp được từ tay khách hàng tiếp theo, cũng không cảm thấy lạnh lắm. 

Cậu hơi cúi đầu, đi ngược chiều gió đêm vào màn mưa.

Tuy nhiên, vừa mới đi được một bước, phía sau bỗng lóe lên một ánh đèn. 

Trì Kha không có tính tò mò mạnh mẽ nên không quay đầu lại. 

Do đó cậu không biết, đèn pha chiếc mô tô vừa dừng trước cửa hàng tiện lợi vô tình đã giúp cậu dọa chạy hai con chó hoang không ngoan.

Vị khách cuối cùng xui xẻo đến muộn.

"Chào anh." Cửa hàng tiện lợi kêu "tíc tắc" một tiếng, người đàn ông cao ráo, chân dài mặc áo khoác gió và bốt ngắn, tóc và vai đều ướt sũng vì mưa, nhưng lại không hề lộ vẻ chật vật, đôi mắt tự nhiên ánh lên nụ cười, ngược lại còn có vẻ đẹp trai phong trần.

"Một ly sữa tươi." Anh nói.

Cô nhân viên cửa hàng vừa mới cảm thán suốt một tối đã gặp hai đại mỹ nam đỉnh cao, nghe câu này xong thì ngớ người.

"Cái này…" Cô bật cười: "Xin lỗi anh nhé, ly sữa cuối cùng hai phút trước đã thuộc về vị khách trước rồi."

"Ồ?" Người đàn ông nhướng mày, có chút bất ngờ: "Có duyên thế sao?"

Anh đẹp trai nhưng không lạnh lùng, trông rất dễ nói chuyện, cô nhân viên cửa hàng xòe tay, nói đùa một câu: "Anh thiếu may mắn rồi, đến sớm năm phút thì tốt rồi."

"Không chắc đâu." Anh chàng đẹp trai với đôi mắt sâu thẳm cong lên, thờ ơ nhún vai: "Biết đâu đến muộn mới là may mắn thì sao."

Câu trả lời ngoài mong đợi, cô nhân viên cửa hàng không biết nói gì tiếp. 

Nhưng đối phương cũng không có ý định nói chuyện mãi với cô.

"Có duyên như thế, biết đâu lần sau lại gặp được, cùng uống gì đó." Anh chàng đẹp trai cười nói: "Chuyện tốt không ngại muộn, làm ơn cho tôi ly cà phê cuối cùng nhé, cảm ơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play