Đoạn gặp gỡ của Lãnh Vân Đình và Hứa Nhạc Miên thực sự là một mô típ cũ rích.

Hứa Nhạc Miên xuất thân từ một thị trấn nhỏ, ba mất tích, mẹ trầm cảm, em gái bệnh tật triền miên, người bà duy nhất có thể làm việc đồng áng lại bị tật ở chân. 

Cậu ta đã vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt, khắc khổ học tập để thi đậu vào ngành múa của một trường đại học thuộc top 211 ở thành phố S, hiện tại cậu ta là sinh viên năm ba chuyên ngành múa ba lê và luôn đi làm thêm để kiếm tiền học phí trong suốt thời gian đại học.

Cái phần giới thiệu tiền đề này có quá nhiều lỗi logic, Trì Kha lười không muốn đào sâu xem trong tình cảnh gia đình như vậy thì học ba lê kiểu gì, cũng chẳng muốn tìm hiểu vì sao một nhân vật chính có chí tiến thủ như vậy lại không vào trường nghệ thuật mà lại đến một thành phố đất chật người đông như thành phố S, học khoa múa của một trường đại học tổng hợp.

Bỏ qua những logic vô lý đó, nói tóm lại, chính là một nhân vật chính đầy nỗ lực như vậy đã đi làm thêm với vai trò phục vụ rượu tại một buổi dạ tiệc từ thiện vào mùa hè năm ngoái, bởi vì quá đẹp nên cậu ta bị người ta hãm hại xô đẩy, khiến rượu không may đổ lên bộ vest có giá trị bảy con số của vị tổng tài bá đạo kia. 

Cậu ta ngượng ngùng ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng sắp khóc đối diện với ánh nhìn sắc như dao của tổng tài bá đạo.

Một mối tình kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu từ đó mà nở rộ.

Lãnh Vân Đình làm anh hùng cứu mỹ nhân, giải vây cho Hứa Nhạc Miên, rồi ngay lập tức bắt đầu màn theo đuổi nhiệt tình và mãnh liệt. 

Còn lý do cho yêu từ cái nhìn đầu tiên thì rất đơn giản. 

Anh ta cho rằng Hứa Nhạc Miên trông giống bạch nguyệt quang mà ai cũng biết của mình… À không, phải nói là bạch nguyệt quang mà trừ Hứa Nhạc Miên ra thì ai cũng biết.

Hiện tại Hứa Nhạc Miên vẫn chưa biết chuyện này, cứ ngỡ mình đã gặp được Long Ngạo Thiên đích thực, đang trong giai đoạn mập mờ nai tơ loạn nhịp. 

Trì Kha nhớ trong nguyên tác có viết bạn bè của tổng tài bá đạo không nỡ để bông hoa trắng thuần khiết bị lừa, đã ám chỉ nhắc nhở vài lần, nhưng kết quả là người ta không những không cảm kích mà còn đi mách với Lãnh Vân Đình, khiến tổng tài bá đạo và bạn bè cãi vã, làm hỏng vài hợp đồng làm ăn.

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, những hợp đồng bị đổ bể đó đều phải do trợ lý đặc biệt chịu trách nhiệm dọn dẹp mớ hỗn độn. 

Tất cả, đều, phải, làm.

Nghĩ đến đây, khi Trì Kha bước vào khu biệt thự, vẻ mặt lại càng sa sầm thêm vài phần. 

Thế nên người ta nói không nên lo chuyện bao đồng, cậu nhất định phải rút kinh nghiệm từ những người đi trước, tuyệt đối không xen vào chuyện tình yêu của hai kẻ điên đó, để tránh cuối cùng rước họa vào thân.

"Lát nữa vào trong nhớ đừng nói nhiều, đừng nhìn lung tung, đừng nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của ông chủ." Cậu đứng trước cửa biệt thự sang trọng, ngắn gọn dặn dò vị bác sĩ tạm thời: "Dù cho quyết định của ngài ấy có trái với lý thuyết y học, anh cũng đừng phản bác, cứ làm theo là được."

Bác sĩ: "?"

Đồng tử của vị bác sĩ co giãn kịch liệt, anh ấy nắm chặt lấy tay áo Trì Kha, khản giọng gào lên: "Các, các cậu sẽ không bắt tôi làm chuyện phi pháp gì chứ? Trước khi đến đây cậu đâu có nói, tôi nói trước nhé, mấy vụ mua bán nội tạng gì đó tôi tuyệt đối không làm đâu!!"

"…"

Bác sĩ không tự chữa được cho mình, vị thiên sứ áo trắng này nên đi chụp CT não sớm một chút, hoặc là bớt đọc tiểu thuyết lại.

Trì Kha lạnh lùng rút tay áo ra: "Muộn rồi, tiền khám bệnh đã chuyển khoản, có hóa đơn đàng hoàng, cùng hội cùng thuyền rồi."

Bác sĩ: "?!"

Vị thiên sứ áo trắng lôi điện thoại ra xem lịch sử giao dịch, vẻ mặt từ kinh hoàng liền chuyển sang vui sướng chỉ trong nháy mắt, nhưng chưa đến hai giây lại biến thành lo sợ. 

Biểu cảm lặp đi lặp lại, cực kỳ méo mó.

"Hoảng cái gì, các anh học y ít nhiều gì cũng quen mấy người học luật chứ gì." Trì Kha vừa an ủi vừa đẩy cửa: "Mời vào, có thần Giải Trĩ phù hộ cho anh."

"... Cậu Trì à, dù có hóa thành ma quỷ tôi cũng sẽ bám riết lấy cậu như mãng xà, mãi mãi không buông!" Vị bác sĩ diễn một vở kịch vua Louis XVI lên đoạn đầu đài một cách xuất thần, nửa sống nửa chết lê lết vào trong: "Xin chào, tôi là..."

"Sao lại đến muộn thế? Trợ lý Trì, anh chạy bộ đến à?"

Người đàn ông trên ghế sô pha quay lưng lại với cửa chính, lạnh giọng mở lời.

Không biết tại sao, mấy vị tổng tài này đều thích khoanh tay quay lưng lại với cửa chính, ngồi trên ghế sô pha chờ khách đến.

Trì Kha nhìn cái đầu dẹt mà ông bà ta thích nhất kia, bước chân không dừng, bình tĩnh đóng cửa, tạm thời không lên tiếng.

Quả nhiên, Lãnh Vân Đình còn chưa nói hết câu thì đã ngoảnh đầu lại, nhíu mày nhìn bác sĩ: "Anh có cái vẻ mặt gì đấy? Bệnh viện nào? Thầy là ai? Học đại học ở đâu? Ai dạy anh dùng cái bộ mặt đưa đám này để khám bệnh cho bệnh nhân? Họ tên là gì, địa chỉ nhà, bạn bè thân thích đã báo cáo hết chưa?"

Bác sĩ: "!"

Anh ấy biết ngay mà! Anh ấy biết ngay mà!

Mấy gã nhà giàu có tiền này cứ thích lấy tính mạng cả nhà dân thường ra uy hiếp!

Bàn tay của vị bác sĩ phẫu thuật khẽ run lên.

Trì Kha đứng phía sau nhìn mà chỉ biết thở dài.

Làm bia đỡ đạn và nhân vật phụ trong truyện tổng tài bá đạo cũng chẳng dễ dàng gì, vị bác sĩ này có tố chất tâm lý quá kém, chắc là không thể nào thay thế vị trí bác sĩ riêng trong nguyên tác rồi.

Trong nguyên tác, ngoài "Trợ lý Trì", nô lệ của tư bản tận tụy nhất chính là vị bác sĩ Kỷ kia.

Rõ ràng trong lòng vẫn còn vương vấn tình cảm với thụ chính, vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc bước vào căn phòng ngủ dâm ô sắc tình, bình tĩnh vững vàng khám bệnh cho hai nhân vật chính vừa trải qua một trận mây mưa bão táp, tay tiêm thuốc hoàn toàn không run.

Đó là sự chuyên nghiệp đến nhường nào?

Đúng là số phận đã định phải làm một người làm công cam chịu, làm một vị thánh khổ hạnh.

Trì Kha ném bộ Luật Dân Sự lên tủ, một tay đút túi, đứng ở cửa ra vào, nhanh như cắt báo cáo một đoạn giới thiệu: "Phó chủ nhiệm Kim khoa ngoại tim mạch của bệnh viện số 6 thành phố, học trò của viện trưởng Hà, tốt nghiệp trường y xếp thứ hai cả nước về tính chuyên ngành, gia giáo tốt, bẩm sinh đã có gương mặt khổ qua."

Đôi mắt của phó chủ nhiệm Kim vừa ngạc nhiên vừa tức giận trừng lại.

Anh ấy ngạc nhiên là vì mình chưa từng tự giới thiệu với người này, vậy mà đối phương lại có thể nói chính xác đến vậy; tức giận là vì môi mình sinh ra đã có nụ cười mỉm, vậy mà lại bị vu khống thành mặt khổ qua?!

Đối diện với cơn thịnh nộ đó, đôi mắt dài hẹp của Trì Kha khẽ nheo lại, qua lớp kính mỏng trong gọng kính vàng, cậu liếc trả lại một cái nhìn hờ hững.

Đầu óc của bác sĩ Kim ong một tiếng, lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương.

Ánh mắt của trợ lý này, tác dụng còn hơn cả thuốc an thần.

Anh ấy không khỏi nhìn thêm vài lần.

Người đàn ông còn rất trẻ, tư thế đứng đoan trang vô cùng, lưng thẳng tắp, chân thon dài, chiếc áo sơ mi đơn giản sơ vin gọn gàng cứ như được may đo riêng vậy, eo thon đến mức dường như chỉ cần một tay cũng có thể nắm trọn.

Nếu không nghe nội dung cuộc nói chuyện, hẳn người ta sẽ nghĩ đó là một doanh nhân trẻ tuổi tài ba nào đó đến bàn chuyện làm ăn.

Còn về khuôn mặt kia, nên đánh giá thế nào đây?

Nói thế này cho dễ hiểu, suốt mười năm làm nghề, phó chủ nhiệm Kim đây chỉ nhận đúng một ca khám chữa tại nhà riêng tư là ca hôm nay, không vì cái gì khác, chỉ vì khuôn mặt tinh xảo đến mức hoàn hảo hơn cả mô hình tiên tộc trong game giả tưởng phương Tây này.

Bốn mươi phút trước, người này bước vào văn phòng, anh ấy ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính…

Khỏi phải nói cái gì nữa.

321 xin số liên lạc.

Chỉ một cái nhìn đó thôi, đừng nói là nhận ca khám ngoại trú, dù có bảo anh ấy xuống nhà xác thi triển thuật cải tử hoàn sinh, anh ấy cũng sẵn sàng mua một bộ pháp bào rồi vui vẻ quay về biểu diễn.

Bác sĩ Kim tỉnh táo lại, kéo khóe môi bẩm sinh đã có nụ cười mỉm xuống 15 độ, đứng phía sau bên phải trợ lý, tận tụy đóng vai một người khổ qua câm lặng.

Còn Lãnh Vân Đình dường như không để ý đến anh ấy, lông mày vẫn nhíu chặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Trì Kha.

Trì Kha không trốn tránh, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh ta. ( app TYT - tytnovel )

"Cũng coi như còn nhớ, sau này cứ thế mà phát huy, người không rõ thân phận lai lịch không được phép đưa đến trước mặt tôi, với lại, lần sau đến nhanh hơn một chút, đừng có lề mề." Lãnh Vân Đình vừa lòng nhưng cũng chưa hoàn toàn hài lòng gật đầu: "Lần này sẽ không trừ lương anh, mau đưa bác sĩ lên trên khám cho Miên Miên đi, anh cả tôi vừa gọi, tôi phải nghe điện thoại, lát nữa sẽ lên sau."

Trì Kha cũng không hỏi mình lên trên đó thì có tác dụng gì, dù sao ông chủ đã mở lời, cứ làm theo là được.

Cậu lấy dép đi một lần từ tủ giày ra thay, bước chân nhanh nhẹn mà nhịp nhàng, thể hiện thái độ làm việc dứt khoát của một nhân viên, nhưng vẫn giữ được phong thái trầm ổn.

Không ngờ khi đi ngang qua tổng tài bá đạo, cậu lại bị gọi lại.

"Trợ lý Trì." Ánh mắt của Lãnh Vân Đình không hề kiêng dè dò xét cậu từ trên xuống dưới: "Hình như anh có hơi khác so với trước đây."

Mí mắt Trì Kha khẽ giật.

"Thật sao?" Cậu khẽ nói: "Sếp Lãnh thấy tôi khác ở chỗ nào?"

"Hừm…" Lãnh Vân Đình vuốt cằm, mạo muội nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu: "Cao hơn trước một chút, gầy hơn trước một chút, mặt… Trợ lý Trì, hôm nay anh trang điểm à?"

Phú nhị đại bá đạo là một người đàn ông cực kỳ thẳng tính, việc anh ta có thể đưa ra phỏng đoán về chuyện trang điểm cho thấy khuôn mặt mình quả thực có sự khác biệt không nhỏ so với nguyên chủ. 

Người bản địa không có nghi ngờ gì khác, hẳn là logic của thế giới này đã tự nhất quán rồi.

Trì Kha thành thật trả lời: "Không có."

Lãnh Vân Đình nhướn mày: "Không thể nào! Ánh mắt của tôi không thể sai được!"

Trì Kha: "..."

Trì Kha: "Có, là phun xăm bán vĩnh viễn, sau này đều trông như vậy."

"Tốt lắm." Lãnh Vân Đình hài lòng gật đầu: "Trợ lý của Lãnh Vân Đình tôi không được xấu, cuối cùng anh cũng chịu để tâm đến công việc này rồi."

Trì Kha bề ngoài vẫn thản nhiên như không có gì, nhưng trong lòng lại mắng: [Thần…]

Lãnh Vân Đình: "Thái độ này tôi công nhận, tháng này lương nhân đôi."

"?"

Đôi mắt đang nheo lại của Trì Kha dần mở to.

Thần.

Ông chủ thần tiên.

"Cảm ơn sự công nhận của sếp Lãnh." Lần đầu tiên cậu phá lệ nhếch khóe miệng lên, mỉm cười thân thiện khẽ gật đầu với Lãnh Vân Đình rồi lướt lên lầu.

Bác sĩ Kim đang há hốc mồm đứng bên cạnh liền khép miệng lại, ba bước hai bước đuổi theo, tò mò hỏi: "Cậu Trì, sao cậu lại biết nhiều thông tin về tôi đến vậy? Chẳng lẽ là nghe danh mà đến?"

Những câu trả lời đó nghe có vẻ đầy đủ, nhưng thực ra rất mơ hồ, nhưng ông chủ lớn chắc chắn sẽ lười tự mình tìm hiểu chi tiết, như vậy vừa bảo vệ được quyền riêng tư của bác sĩ, lại vừa khiến ông chủ hài lòng.

Trì Kha không thích đứng quá gần người khác, cậu lặng lẽ bước lên hai bậc thang, kéo giãn khoảng cách.

Cậu "ừm" một tiếng, không phản bác: "Đã nghe danh từ lâu."

"Chẳng trách." Bác sĩ Kim có chút ngượng ngùng: "Tôi biết ngay tiếng tăm của tôi tốt mà, nói thật với cậu nhé cậu Trì, cậu gặp tôi coi như gặp được của báu rồi, tôi là bác sĩ có tính tình tốt nhất bệnh viện chúng tôi đấy!"

"Vậy thì anh giỏi thật đấy." Trì Kha gõ cửa phòng ngủ trên lầu hai, nhắc nhở: "Bác sĩ, đến lúc làm việc chính rồi."

"Được thôi." Bác sĩ Kim chuyển sang khuôn mặt cười mỉm, chỉnh lại áo blouse trắng.

Giờ anh ấy chẳng sợ hãi gì cả, vì ông chủ không phải là người vi phạm pháp luật, mà đơn thuần là có bệnh thôi. 

Bác sĩ thì sẽ không chấp nhặt với bệnh nhân đâu.

Từ trong phòng đối diện truyền ra một tiếng "Vào đi" yếu ớt, Trì Kha đẩy cửa ra, ánh mắt đối diện với chàng trai đang tựa vào đầu giường.

Chàng trai khẽ nói: "Trợ lý Trì, xin lỗi anh, muộn thế này rồi còn để anh phải chạy một chuyến."

Trì Kha khẽ nhướng mày.

Quả nhiên là nhân vật chính.

Ngũ quan của Hứa Nhạc Miên không quá sắc nét, nhưng đường nét đối xứng hài hòa, khuôn mặt mềm mại, mắt tròn mày thanh, sống mũi không cao, môi nhỏ chúm chím đỏ hồng răng trắng, tròng mắt đen láy nằm trong đôi mắt mí lót, đúng như sách miêu tả, trông giống một chú nai con, chỉ cần nhìn một cái là đủ để người ta dấy lên lòng muốn bảo vệ.

Kiểu tướng mạo này, không có từ nào miêu tả phù hợp hơn ngoài "trong trẻo thuần khiết".

Tuy nhiên, Trì Kha chỉ nhìn khuôn mặt cậu ta một giây, sau đó liền chuyển ánh mắt sang sợi dây chuyền trên cổ đối phương, ghi nhớ hình dáng của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play