Đồng xu được ném vào hồ, cùng với đồng xu đang nổi trên mặt nước va vào nhau rồi chìm xuống đáy hồ, tim Tư Họa cũng theo đó mà đập dồn dập. Trong chớp mắt, cô đã không thể phân biệt được điều ước nào là của mình nữa.

Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Họa. Cô vội vàng quay người rời đi, trở về bệnh viện theo lối cũ.

Thật trùng hợp, cô vừa đi không lâu thì bà cụ Hạ tỉnh lại.

Nghe nói cô đã đến bệnh viện, bà cụ Hạ giả vờ không để ý đến vẻ mặt lạnh nhạt của con dâu, nhất quyết bắt cháu gái gọi điện thoại gọi Tư Họa quay lại.

- Bà nội. 

Tư Họa vừa bước vào cửa phòng VIP, bà cụ Hạ nghe thấy tiếng liền cười tươi vẫy tay với cô:

- Họa Họa, mau lại đây. 

Khoảng cách rút ngắn lại, trong thời gian ngắn ngủi Tư Họa đã kịp đánh giá xung quanh.

Bà Hạ chắc hẳn cũng không muốn gặp cô nên không có mặt trong phòng. Hạ Vân Tịch đang ngồi bóc hoa quả. Lúc này bà cụ Hạ trông rất khỏe khoắn, không giống như người vừa mới nhập viện.

Gạt bỏ cảm xúc buồn bực đang quẩn quanh trong lòng, Tư Họa cố ý thu lại biểu cảm, đi đến trước giường bệnh:

- Bây giờ bà thấy thế nào ạ? Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không ạ?

- Người già thì sẽ có bệnh, không sao đâu.

Bà cụ Hạ cười xua tay, thuận theo tự nhiên chấp nhận sự thay đổi của cơ thể.

Hạ Vân Tịch dùng dao gọt vỏ táo, chen vào nói:

- Bác sĩ nói phải nằm viện theo dõi vài ngày rồi làm kiểm tra, nếu kết quả không thay đổi thì bà nội có thể về nhà rồi ạ.

Tư Họa gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nhà họ Hạ không thiếu tiền, chủ yếu là muốn đảm bảo sức khỏe cho người lớn tuổi nhưng bà cụ Hạ tự biết bản thân đã già yếu, dễ mắc bệnh nên luôn rất hợp tác.

Bỏ qua những bệnh tật khó chịu do tuổi tác, lần nào gặp Tư Họa, bà cụ cũng hỏi thăm tình hình gần đây của cô:

- Dạo này con và Diên Tiêu thế nào rồi?

- Chúng con vẫn ổn ạ. 

Tình trạng gần đây của cô và Hạ Diên Tiêu có chút không ổn, nhưng nếu muốn tìm hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, cô lại không thể nói rõ. Cô chỉ nghĩ đó là do mình suy nghĩ lung tung, không thể để người già đã dốc lòng vun vén cho họ phải lo lắng thêm.

- Bà nội, bà hỏi Họa Họa vô ích thôi, cậu ấy toàn bao che cho anh cả thôi. 

Hạ Vân Tịch hùa theo, cũng bất bình thay cho Tư Họa.

- Vừa nãy cháu và Họa Họa gọi cho anh cả bao nhiêu cuộc đều không được. Có chuyện mà ngay cả người cũng không tìm thấy, lần sau gặp anh cả bà phải dạy dỗ tử tế với anh ấy đấy ạ.

Lời nói này khiến một già một trẻ đều bật cười.

Trong mối quan hệ này, Hạ Vân Tịch dường như luôn thiên vị người bạn của mình. Mỗi khi gặp vấn đề Hạ Vân Tịch chưa bao giờ nói cô sai, ngược lại còn giúp cô “dạy dỗ” anh mình. 

Bà cụ Hạ đồng ý với yêu cầu của cháu gái, rồi lại bảo muốn nói chuyện riêng với Tư Họa và sai cháu gái ra ngoài bệnh viện mua đồ.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người, bà cụ Hạ đột nhiên nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay:

- Diên Tiêu công việc rất bận, con là đứa trẻ ngoan, hãy thông cảm cho nó nhiều hơn nhé. 

Lời hay ý đẹp trải đường trước, chưa đợi Tư Họa trả lời thì bà cụ Hạ đột ngột chuyển đề tài:

- Nhưng mà đến lúc cần dạy dỗ thì vẫn phải dạy. Đợi nó về, bà nhất định sẽ răn dạy nó một trận, bắt nó phải xin lỗi con!

Cả việc thông cảm và dạy dỗ đều do bà cụ nói hết, Tư Họa chỉ có thể cười và đồng ý.

- Tính ra… con và Diên Tiêu quen nhau được năm năm rồi nhỉ?

Vì cháu gái và Tư Họa là bạn đại học, nên bà cụ Hạ cũng biết không ít chuyện từ cháu gái mình.

- Vâng ạ, năm năm rồi.

Quen nhau hai năm, xác nhận quan hệ ba năm.

- Đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?

Bà cụ Hạ cười nhìn chằm chằm vào gương mặt Tư Họa, không muốn bỏ lỡ phản ứng của cô.

- Bà nội…

Câu hỏi bất ngờ khiến Tư Họa hơi giật mình, cô không kìm được nắm chặt tay. Trưởng bối của bạn trai nhắc đến chuyện hôn nhân trước mặt cô, con gái ai mà chẳng có chút ngượng ngùng.

- Trong phòng này chỉ có hai bà cháu mình thôi, con cứ nói thật đi, bà sẽ không cười con đâu.

- Chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên thôi ạ.

Tư Họa khẽ cắn môi, hàm răng trắng lướt qua đôi môi, ánh mắt rủ xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của bà cụ.

Khi mới yêu, cô cũng từng mơ ước về một tương lai tươi đẹp nhưng gần đây cô thực sự chưa từng nghĩ đến, thậm chí không biết tình cảm của bản thân và Hạ Diên Tiêu có thể duy trì được bao lâu.

Gừng càng già càng cay, bà cụ Hạ nhìn thấu hết biểu cảm của cô, trong khoảnh khắc đã hiểu rõ trong lòng.

Sống gần cả đời người, bà cụ Hạ đã gặp đủ loại người, gần như chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt đối phương có đáng tin cậy hay không. Vì vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ Tư Họa xinh đẹp và trong sáng này, bà cụ đã thật lòng yêu quý. ( truyện trên app T•Y•T )

Chỉ là cháu trai của bà cụ tính cách trầm ổn, khó đoán. Thái độ đối với Tư Họa lại mơ hồ, năm nay đã 27 tuổi mà vẫn không nhắc đến chuyện lập gia đình, trong lòng bà cụ vẫn luôn không yên.

Nghe nói gần đây có một người không nên xuất hiện đã trở về, bà cụ Hạ vốn tai thính mắt tinh không khỏi có chút lo lắng.

Nỗi lo này bà cụ không thể nói thẳng với Tư Họa, chỉ có thể ngầm gợi ý vài câu, hy vọng cô bé này có thể nắm giữ được trái tim Hạ Diên Tiêu khiến hắn không mắc sai lầm!

- Bà nội sẽ không nhìn nhầm, con là một đứa trẻ ngoan, lại thật lòng thích Diên Tiêu. Nếu có thể thành công, bà nội sẽ rất vui mừng.

Gương mặt bà cụ nở một nụ cười hiền dịu:

- Diên Tiêu tính cách lạnh lùng, con chủ động hơn một chút cũng không sao, bên cạnh nó chỉ có mình con, đương nhiên là phải kết hôn với con rồi.

Nhận được sự khẳng định và khuyến khích, khiến cảm xúc bất an đang quấy động trong lòng Tư Họa dường như được an ủi trong chốc lát.

Tính cách của Hạ Diên Tiêu có phần lạnh lùng, nhưng khi họ mới quen nhau cũng đã trải qua không ít chuyện đáng nhớ. Lần lượt những lần gặp gỡ đã khuấy động trái tim cô, tích lũy sự rung động, thúc đẩy tình cảm của họ phát triển đến bước này.

Sau lần đầu gặp gỡ kiểu “anh hùng cứu mỹ nhân”, Tư Họa không biết tên người đó, nhưng cô đã ghi lại đôi mắt sâu thẳm ấy trên giấy vẽ. Cô cảm thấy có chút tiếc nuối, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa.

Cuộc sống học đường phong phú dần làm mờ đi ký ức của Tư Họa, chỉ là thỉnh thoảng lật xem đôi mắt đó, khoảnh khắc đối mặt đáng nhớ ấy vẫn hiện lên trong tâm trí.

Ông trời se duyên, Hạ Diên Tiêu đích thân đến trường giải quyết công việc cho em gái hắn là Hạ Vân Tịch, thiên thời địa lợi nhân hòa như một bàn tay vô hình đẩy Hạ Diên Tiêu đến trước mặt Tư Họa.

Lần gặp thứ hai cô vẫn thảm hại, vừa mới phút trước còn tranh cãi không ngừng với cha qua điện thoại, phút sau đã bị mưa lớn làm ướt sũng như chuột lột.

Lúc mệt mỏi và bất lực nhất, người đàn ông đó đã tao nhã cầm ô, che chắn cho cô khỏi cơn gió dữ dội. Khoảnh khắc đó, Tư Họa cảm nhận rõ ràng bản thân được che chở dưới đôi cánh của ai đó, trái tim vốn đã bình lặng lại bắt đầu rộn ràng.

Mưa không ngớt, Hạ Diên Tiêu đứng bên cô trong trường rất lâu cho đến khi màn đêm buông xuống.

Thời gian đã tiêu tan nỗi buồn của cô, nhiều lần cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của người đàn ông đó, da mặt của Tư Họa vốn mỏng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Thế nhưng người đàn ông đó thì lại rất trầm ổn, luôn im lặng không nói gì. Cuối cùng, vì không nhịn được nên Tư Họa lên tiếng:

- Anh không về nhà sao?

Hạ Diên Tiêu đáp:

- Cãi nhau với ba mẹ nên không muốn về. 

Thì ra cũng là vì tranh cãi với ba mẹ, nghĩ vậy cô và người đàn ông này quả thực có chút cùng cảnh ngộ. 

Cô thầm thở dài trong lòng, bên tai chợt vang lên giọng nói trong trẻo của người đàn ông.

- Còn em thì sao?

Không ngờ đối phương lại hỏi ngược lại, Tư Họa ôm chặt bản vẽ thiết kế trong tay, lần đầu tiên thổ lộ tâm sự với một người đàn ông chưa thật sự quen thân:

- Cha em một mực muốn em học vẽ để trở thành họa sĩ.

Bên tai như vang vọng lại tiếng phản đối của cha khiến lòng cô nghẹn lại, buồn bã nói:

- Ông ấy bảo em không nghe lời, cố chấp chọn thiết kế thì nhất định sẽ phải hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play