Màn đêm buông xuống, Tư Họa ôm bản vẽ thiết kế trở về khu biệt thự Anh Viên. Trên đường đi, cô liên tục mở khung chat nhưng tin nhắn cuối cùng của Hạ Diên Tiêu dừng lại lúc ba giờ chiều đến giờ vẫn chưa có hồi âm.
Tin nhắn gần nhất là do cô gửi cách đây hai tiếng:
[A Diên, hôm nay là thứ Bảy anh có về không?]
Vì Hạ Diên Tiêu bận rộn công việc nên thường xuyên đi công tác, ít khi gặp mặt. Sáng nay, Tư Họa mới biết được qua lời em gái hắn rằng Hạ Diên Tiêu đã về lại Dung Thành.
Nhưng cô không chắc liệu hôm nay hắn có về nhà hay không.
Tư Họa vừa thay giày ở tiền sảnh thì má Tưởng – người quản gia của Anh Viên – nghe thấy động tĩnh liền bế một chú mèo Anh lông ngắn màu vàng ra ngoài. Nhìn thấy cô, bà ấy lập tức dừng lại cách đó khoảng một mét:
- Cô Tư về rồi à? Tối nay cô đã ăn cơm chưa?
Sau đó Má Tưởng Tưởng nở nụ cười hiền lành, dễ gần. Tư Họa đã sống ở Anh Viên được một năm và có mối quan hệ khá tốt với bà ấy.
- Cháu ăn ở ngoài rồi ạ. Coco đây là...?
Ánh mắt Tư Họa dừng lại trên chú mèo đang cuộn tròn ấm áp trong vòng tay má Tưởng.
Má Tưởng cười và giải thích, còn một chân của chú mèo giơ lên cào nhẹ vào cánh tay bà ấy.
- Ban ngày má đưa nó đi bệnh viện kiểm tra định kỳ, vừa nãy đang tắm cho nó. Đứa nhóc này chẳng bao giờ chịu hợp tác cả.
Chú mèo Coco nghịch ngợm thoát ra khỏi vòng tay của bà ấy rồi nhảy xuống thảm, Tư Họa theo phản xạ lùi lại tránh chú mèo, vội vàng cầm bản vẽ thiết kế đi lên lầu.
Cô bị dị ứng lông mèo, trong khi Coco lại là chú mèo Hạ Diên Tiêu nuôi suốt năm năm, còn rất mực yêu quý. Để cả hai cùng sống chung, cách duy nhất là Tư Họa phải chủ động tránh xa nó.
Coco có phòng riêng và khu vực hoạt động riêng. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ không tì vết mỗi ngày, Tư Họa hầu như không tiếp xúc với nó. Nhưng thỉnh thoảng khi vô tình chạm phải thì phản ứng dị ứng của cô cũng không quá nghiêm trọng, nên một người một mèo vẫn sống hòa thuận dưới cùng một mái nhà.
Về đến phòng ngủ, cô sửa soạn một chút. Gần tám giờ tối, vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời từ Hạ Diên Tiêu khiến cô khẽ thở dài rồi đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm.
Trước bồn rửa mặt Tư Họa vấn mái tóc đen dài lên, cởi bỏ bộ quần áo rộng rãi, để lộ thân hình thon thả và làn da trắng nõn nà. Cô bước đôi chân trần vào bồn tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa bao phủ khắp không gian. Sau đó Tư Họa ngâm mình trong nước để gột rửa hết mọi mệt mỏi.
Nhiệt độ nước thoải mái giúp tinh thần thư giãn, cô từ từ nhắm mắt lại rồi dựa lưng vào thành bồn.
- Tít…
Cùng với tiếng rung là tiếng điện thoại reo, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi mặt nước, để với lấy chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh.
Vài phút sau, Tư Họa thay quần áo để đi ra ngoài rồi cầm điện thoại xuống lầu.
Do đang vội nên mắt cá chân của cô vô tình quệt vào Coco đang cuộn tròn dưới cầu thang. Thế nhưng cô đặt gót chân xuống, xỏ giày và vội vã ra khỏi cửa mà không kịp rửa chân.
Ánh đèn neon nhấp nháy, đường phố tấp nập xe cộ, ồn ào náo nhiệt. Tư Họa bắt taxi đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở Dung Thành. Nhờ có thẻ phụ của Hạ Diên Tiêu mà cô dễ dàng xác nhận thân phận và được người phục vụ dẫn đến cửa phòng VIP.
Mười mấy phút trước, cô nhận được điện thoại của Hạ Vân Tịch nói rằng Hạ Diên Tiêu say mèm trong câu lạc bộ nên nhờ cô đến đón.
Lo lắng trong lòng, Tư Họa không do dự quẹt thẻ bước vào nhưng lúc này cô mới nhận ra trong phòng không chỉ có hai anh em nhà họ Hạ, mà là một nhóm nam nữ thuộc giới thượng lưu của Hạ Diên Tiêu.
Ngoài anh em nhà họ Hạ ra, còn có bốn nam hai nữ khác, tất cả đều quay lại nhìn vị khách không mời mà đến vừa đột nhập.
Hạ Vân Tịch đứng dậy đón cô:
- Họa Họa, đến rồi à.
Tư Họa gật đầu với cô ấy, rồi tránh ánh mắt khác thường của những người xung quanh và đi thẳng đến sofa.
Người đàn ông đang ngồi ở giữa sofa nheo mắt lại, nghe tiếng động nhưng không hề nhúc nhích. Vẻ mặt tĩnh lặng của hắn không hề giống như đang say rượu. Nếu không phải Hạ Vân Tịch đích thân nói thì người ngoài khó mà nhận ra.
Hạ Vân Tịch giải thích bên cạnh, phá vỡ sự im lặng:
- Anh trai mình say rồi.
Căn phòng rộng lớn chợt vang lên một giọng nói chua ngoa:
- Vân Tịch, hôm nay chúng ta tụ họp, gọi người không liên quan đến đây làm gì?
- Trương Tinh, Họa Họa là bạn gái của anh tôi!
Hạ Vân Tịch vội vàng phản bác, xác nhận danh phận cho cô.
- Chậc.
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy nhếch môi đỏ khiến sự chế giễu lộ rõ.
Ở bên Hạ Diên Tiêu ba năm, Tư Họa hiếm khi gặp gỡ nhóm người này. Cô chỉ biết họ đều là những cậu ấm, tiểu thư trong cùng giới thượng lưu, tính cách khác nhau: có người chững chạc, có người kiêu căng, ngạo mạn như thể cách biệt với người bình thường.
Cô lười phản bác, cũng không muốn gây rắc rối cho Hạ Diên Tiêu. Dù sao thì cả năm cũng chẳng gặp nhau mấy lần.
Tư Họa đỡ lấy cánh tay Hạ Diên Tiêu, Hạ Vân Tịch cũng nhanh chóng đến giúp.
- A Diên… Chúng ta về nhà thôi.
Những người khác không mấy nhiệt tình với Tư Họa, điều này xuất phát từ thái độ của Hạ Diên Tiêu. Giống như hôm nay, Hạ Diên Tiêu là chủ bữa tiệc nhưng lại không mời cô bạn gái chính thức của hắn.
Sau khi Hạ Diên Tiêu công khai sự tồn tại của Tư Họa, hắn rất ít khi đưa cô ra mắt mọi người. Trong mắt họ, Tư Họa chỉ là một cô tình nhân được bao nuôi, thân phận thấp kém nên không cần phải nhiệt tình.
Hơn nữa…
Những người quen Hạ Diên Tiêu lâu năm đều biết, gương mặt của Tư Họa mới là thứ hắn để mắt tới.
Tài xế đang đợi bên ngoài giúp cô dìu Hạ Diên Tiêu lên xe. Sau đó, Tư Họa đang đứng ngoài tạm biệt Hạ Vân Tịch.
- Thế mà cũng dám bay lên cành cao làm phượng hoàng cơ đấy, thật là mơ mộng hão huyền.
Giọng nói của Trương Tinh đột nhiên vang lên từ phía sau, từng câu từng chữ đều chói tai khiến Hạ Vân Tịch tức giận muốn quay lại tính sổ.
Thế nhưng Tư Họa nhanh tay nắm chặt cổ tay cô ấy, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trương Tinh. Chính vào khoảnh khắc đó, ánh mắt cô lạnh lùng đến đáng sợ:
- Cô Trương, tôi đã giữ thể diện cho cô cũng mong cô có chút suy nghĩ!
Vì không muốn đối mặt với những gương mặt xấu xí đó, cô dứt khoát kéo Hạ Vân Tịch lên xe, đóng cửa sổ để ngăn cách những âm thanh khó chịu bên ngoài.
Thế rồi Trương Tinh tức đến méo miệng, đôi môi đỏ rực như muốn nuốt chửng người khác.
- Ý cô ta là sao? Cô ta đang chửi tôi à? Cô ta dựa vào đâu? Nếu không phải có một gương mặt giống hệt thì một sinh viên nghèo như cô ta có thể đứng ở đây sao?
- Thôi được rồi, cô nói ít thôi. Dù sao thì người kia sắp quay lại rồi, cứ chờ xem kịch hay đi.
Một giọng nói khác xoa dịu sự tức giận của Trương Tinh. Rất nhanh, trên mặt cô ta nở một nụ cười hả hê.
Sau đó chiếc xe chậm rãi khởi động, người đàn ông nằm ở ghế sau cau mày, dường như đang chất chứa vô số phiền muộn và mệt mỏi.
Tư Họa vội vàng mở cửa sổ xe để gió mát tràn vào, thổi tan mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Chiếc xe chạy được một đoạn, Hạ Vân Tịch ở ghế phụ liên tục quay đầu lại:
- Họa Họa, xin lỗi cậu nhé. Trương Tinh miệng độc quá, cậu đừng để tâm đến những lời đó.
Tư Họa lắc đầu đáp:
- Không sao, mình không bận tâm.
Cô và Hạ Vân Tịch là bạn thân từ đại học. Ban đầu, chính nhờ Hạ Vân Tịch mà cô mới quen biết Hạ Diên Tiêu.
Khi quen Hạ Diên Tiêu, cô mới học năm ba đại học. Sau này, Hạ Diên Tiêu đưa cô đi gặp bạn bè một lần thì những người đó đã ngay lập tức đặt cho một danh xưng cô là “nữ sinh viên nghèo dựa vào nhan sắc để trèo cao.”
Cô mới tốt nghiệp được một năm, chưa kịp đạt được thành tựu trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Nên trong mắt những người đó, cô và Hạ Diên Tiêu mãi mãi không hề xứng đôi nhưng cô không chấp nhận số phận đó.
Chiếc xe lăn bánh vào khu biệt thự Anh Viên, còn Hạ Vân Tịch thì đã rời đi từ lúc nào không hay.
Tư Họa nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tựa vào ghế, hàng mày khẽ nhíu lại.
Ngày thường Hạ Diên Tiêu cũng có không ít những bữa tiệc và các cuộc xã giao, nhưng chưa bao giờ hắn để bản thân say mèm như vậy. Bữa tiệc hôm nay vốn dĩ không ồn ào, sao hắn lại say đến mức này?
- A Diên.