Để kiên trì với giấc mơ của mình, rời xa người thân, một mình cô vượt qua khoảng thời gian đó không hề dễ dàng.
Và lúc này, bên tai cô vang lên một lời động viên kiên định:
- Vậy thì em phải kiên trì tạo ra thành tích, để bịt miệng những tiếng nói phản đối kia!
Lúc này Tư Họa chợt ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hạ Diên Tiêu.
Gương mặt của hắn trầm tĩnh, mang theo một sức mạnh tĩnh lặng xoa dịu lòng người khiến người ta tin phục.
Khóe môi của Tư Họa bất giác cong lên.
Lúc ra về, Hạ Diên Tiêu để lại chiếc ô duy nhất cho cô và còn khen tranh của cô.
Lúc đó Tư Họa đến môi trường mới chưa được bao lâu, bận rộn học tập và làm thêm, mối quan hệ với bạn học, bạn cùng phòng vẫn chưa đủ thân thiết. Hạ Diên Tiêu trở thành người đầu tiên ủng hộ cô làm chính mình, khen ngợi bản thiết kế của cô.
Người công nhận sự tồn tại của bạn, dù chỉ có một thì thế giới này cũng sẽ trở nên khác biệt.
***
Đến chiều “người mất tích” cuối cùng cũng trở về, Hạ Diên Tiêu chủ động gọi lại, hỏi cô có chuyện gì.
Tư Họa vội vàng kể chuyện bà nội nhập viện, cuối cùng bảo hắn đừng lo lắng:
- Bác sĩ báo kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, theo dõi vài ngày là có thể xuất viện rồi.
- Ừm.
Nắm rõ sự việc, Hạ Diên Tiêu bình tĩnh sắp xếp lịch trình mới:
- Anh đến bệnh viện một chuyến.
- Vậy anh có về nữa không?
- Không chắc.
Tư Họa cảm thấy gần đây Hạ Diên Tiêu dường như đang né tránh mình, nhưng cô không tìm được bằng chứng.
Hạ Diên Tiêu đến bệnh viện thăm bà nội, dù có ở lại qua đêm cũng là lẽ đương nhiên. Cô không thể ép buộc hắn về nhà. Cuối cùng, cô vẫn quyết định làm một người bạn gái hiểu chuyện, không quấn quýt truy hỏi.
Tối đó, Hạ Diên Tiêu để tài xế lái xe đến bệnh viện, khi vào phòng bệnh chưa bao lâu thì lại bị bà cụ Hạ đuổi ra:
- Con đã gần ba mươi rồi, sự nghiệp thành công nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi.
Hạ Diên Tiêu không muốn nhắc đến chủ đề hôn nhân, nhanh chóng rời bệnh viện.
Lên xe, Hạ Diên Tiêu im lặng. Tài xế mãi không thấy cậu chủ ra lệnh, liền thăm dò hỏi:
- Cậu Hạ, đi đâu ạ?
Hạ Diên Tiêu bỗng nhận ra, từ từ ngẩng đầu rồi ngập ngừng nói:
- Anh…
Vừa định mở lời thì hắn nhận được tin nhắn từ bạn thân, Hạ Diên Tiêu khẽ xoa trán, đọc địa chỉ mới cho tài xế.
Bữa tiệc tối nay không tính là một cuộc gặp gỡ, chỉ có hắn và Tần Tục.
Tần Tục đã cho người bày đầy rượu lên bàn từ trước, mặc sức anh ta chọn. Hạ Diên Tiêu ngồi trên sofa nhưng lại không uống một giọt nào.
- Thấy cậu lần trước tự chuốc rượu, hôm nay người anh em này đặc biệt chuẩn bị nhiều thế này cho cậu, vậy mà cậu lại không uống.
Tần Tục đẩy chai rượu ra, với cái giá hàng ngàn vạn trong mắt họ chỉ như một chai nước ngọt không đáng tiền, không ai uống thì bỏ.
- Tìm tôi có chuyện gì?
- Thì mời cậu uống rượu chứ sao, chẳng phải đã quá rõ rồi à.
Hạ Diên Tiêu liếc nhìn anh ta, Tần Tục vội vàng đầu hàng:
- Được rồi, được rồi… tôi thừa nhận. Đúng là có chút chuyện. ( truyện trên app t.y.t )
Khẽ nhướng mày, Hạ Diên Tiêu ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
Tần Tục thăm dò hỏi, thậm chí còn không nhắc đến tên.
- Hôm đó cậu đột nhiên gọi điện mời chúng tôi đi uống rượu, có phải vì nhận được tin người kia đã về nước không?
Hạ Diên Tiêu nghe xong không thừa nhận cũng không phản bác.
Vô tình liếc qua sau tấm bình phong, Tần Tục tiếp tục nói:
- Vì người đó đã trở về thì giá trị lợi dụng của Tư Họa đã hết rồi, cậu định khi nào thì để cô ấy đi?
- Từ khi nào mà cậu lại quản chuyện này vậy?
Hạ Diên Tiêu nheo mắt, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu người khác.
Tần Tục gãi đầu:
- Haizz... Người ngoài thì không biết nhưng hai anh em mình lớn lên cùng nhau, thân như mặc chung một cái quần, cậu ở bên Tư Họa chẳng phải vì người kia sao? Nếu cô ấy đã về, cậu chắc chắn sẽ không ngồi yên được, tôi là anh em tốt…chẳng lẽ không nên giúp cậu để mắt một chút sao?
Ngón tay mân mê chai rượu đặt lên bàn xoay tròn, Hạ Diên Tiêu dường như nhận ra điều gì, liền không động thanh sắc đặt chai rượu về chỗ cũ, cũng không tiếp lời Tần Tục.
- Nhàm chán, đi đây.
Hắn nói đi là đi, Tần Tục vội vàng đứng dậy theo sau, không giữ được còn mặt dày tiễn người ra tận cửa.
Thấy anh ta còn định mở lời, Hạ Diên Tiêu lạnh giọng nhắc nhở:
- Biết điểm dừng đi.
Tần Tục nghe xong thì tim đập mạnh, đoán rằng Hạ Diên Tiêu thông minh như vậy, hẳn là đã nhận ra hành vi của anh ta không bình thường, hoặc là phát hiện trong phòng không chỉ có mình anh ta nên mới rời đi.
Ra khỏi cửa, giọng nói không truyền vào được, Tần Tục cũng chỉnh lại nét mặt:
- Diên Tiêu à…là anh em bao năm, tôi nói thật với cậu đấy.
- Tư Họa không biết gì cả, ở bên cậu ba năm rồi, cậu tốt nhất nên sớm nghĩ rõ cách giải quyết đi, nếu không... tôi sợ cậu sẽ hối hận đấy.
- Hừ…
Hạ Diên Tiêu cười khẩy:
- Tôi – Hạ Diên Tiêu từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì khiến mình phải hối hận!
Hôm nay vì gặp mấy người liên tiếp chạm vào giới hạn của mình, Hạ Diên Tiêu thực sự tâm trạng không tốt nên lên xe liền bảo tài xế lái về khu biệt thự Anh Viên.
Sau khi Hạ Diên Tiêu rời đi, Tần Tục quay lại phòng VIP, nói với người phía sau tấm bình phong:
- Vừa nãy nghe hết rồi chứ? Ra đi.
Vài giây tĩnh lặng, một bóng dáng uyển chuyển từ từ bước ra sau tấm bình phong. Mái tóc đen, chiếc váy trắng cùng gương mặt thanh tú dịu dàng như đóa phù dung vừa nhú khỏi mặt nước.
Tần Tục tùy ý ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu như nước giải khát.
- Sau này đừng bắt tôi làm mấy chuyện này nữa, thật là vô đạo đức!
Người phụ nữ xinh đẹp như đóa sen trắng trước mặt chính là người yêu cũ của Hạ Diên Tiêu. Nếu tính về thời gian yêu đương, còn lâu hơn cả hắn và Tư Họa. Ngày xưa họ học cùng trường, Tần Tục nợ cô ta một ân tình riêng nên lần này coi như trả nợ.
Giọng nói người phụ nữ dịu dàng, không hề có tính công kích:
- Tần Tục, cảm ơn anh. Em chỉ muốn biết trái tim A Diên có còn như xưa không, sẽ không làm khó anh đâu.
Tần Tục ghét nhất phải đối phó với loại phụ nữ này, toàn thân rùng mình, xua tay với cô ta:
- Tôi không muốn dính líu, nhưng Tư Họa thật sự vô tội dù cô có quay lại với Diên Tiêu, cũng nên suy nghĩ kỹ đi.
Tần Tục nói một cách dễ dàng, như thể quyền lựa chọn nằm trong tay cô ta. Nhưng trong lòng người phụ nữ lại dấy lên cảm giác nguy hiểm ẩn sâu.
Cho dù là lời đánh giá của Tần Tục về Tư Họa, hay thái độ không đả động của Hạ Diên Tiêu, đều chứng tỏ Tư Họa có ấn tượng không tệ trong lòng họ.
Ban đêm ở Anh Viên xa rời sự ồn ào của thành phố, Tư Họa chăm chú ngồi trước bàn học sửa bản vẽ thiết kế. Ngoài cửa sổ có gió thổi vào cô đứng dậy đóng nửa cánh cửa sổ, đứng đó xoa bóp vai, rồi quay người đi ra ngoài.
Đang định nhân lúc thư giãn xuống lầu lấy đồ, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt.
Hạ Diên Tiêu về đến Anh Viên đã gần chín giờ tối, hắn đứng thẳng tắp bên hành lang, im lặng và trang nghiêm.
Tư Họa vội vàng chạy về phía hắn, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
- Ơ, anh về rồi sao? Vừa mới đi bệnh viện thăm bà nội à?
- Đã gặp rồi.
Hạ Diên Tiêu cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của cô. Đôi lông mày và ánh mắt cô có chút giống với người hắn gặp hai ngày nay, nhưng lại có vẻ khác biệt.
Tính cách của họ đều dịu dàng, đều biết cười nhưng cảm giác mang lại lại khác nhau. Nụ cười của Tư Họa luôn mang theo một chút ấm áp nhàn nhạt. Còn người phụ nữ kia, dễ khiến người ta nảy sinh lòng thương xót hơn.
Lúc chạy đến trước mặt hắn, một mùi khói thuốc nồng nặc thoảng vào mũi khiến Tư Họa bất giác lùi lại một bước nhỏ.
Ánh mắt Hạ Diên Tiêu dừng lại trên gương mặt cô, không hề nhận ra động tác né tránh của cô. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh người phụ nữ yếu ớt kia nhào vào lòng mình, rồi thổ lộ tâm tình lúc ban sáng.
Bỗng nhiên muốn xác thực điều gì đó, Hạ Diên Tiêu cúi người về phía trước, ngón tay nâng cằm cô lên.
Trong mối quan hệ này, Hạ Diên Tiêu luôn là bên mạnh hơn, mỗi hành động thân mật đều đơn giản và trực tiếp. Tư Họa đang trong giai đoạn ngọt ngào thì vừa ngượng ngùng vừa tận hưởng.
Nhưng giờ đây ngay khoảnh khắc hắn sắp hôn thì Tư Họa đột nhiên quay đầu đi, đôi lông mày nhíu chặt lại hiện ra sự từ chối.
Lời của tác giả nha:
- Tên tệ bạc họ Hạ mọi người cứ thoải mái chửi, tui là mẹ kế của nam phụ đây ^^