Cô cố ý giả vờ hỏi chuyện tối qua một cách tự nhiên, nhưng Hạ Diên Tiêu chỉ dùng hai chữ “xã giao” để qua loa cho xong chuyện:

- Chuyện công ty, em không hiểu đâu.

Lĩnh vực chuyên môn của họ không có điểm chung. Một cô gái với vỏn vẹn một năm kinh nghiệm làm việc rất khó tìm được tiếng nói chung với một người đàn ông thành công và tiếp xúc với kinh doanh từ nhỏ.

Tư Họa không tiếp xúc nhiều với người khác giới, nhưng Hạ Diên Tiêu là mối tình đầu của cô nên mọi kinh nghiệm đều từ hắn mà ra, không có sự so sánh. Cô đã cố gắng mọi cách nhưng không thể thay đổi cách tương tác giữa hai người, nên thường xuyên vì thế mà phiền não.

Tư Họa khẽ rũ mắt, cảm xúc trong đáy mắt lóe lên rồi vụt tắt:

- Dù em chưa tiếp xúc với ngành của anh, nhưng khả năng học hỏi của em khá tốt. Anh cứ kể cho em nghe, dù em không biết làm thì cũng sẽ hiểu được mà.

- Không cần thiết.

Câu trả lời lạnh nhạt của hắn luôn khiến cô khó lòng tiếp lời.

Tư Họa hé môi, rồi lại im bặt.

Người đàn ông ngồi đối diện dường như nhận ra điều gì đó, liếc nhìn cô:

- Mỗi người chọn ngành nghề khác nhau, cứ chuyên tâm vào sở trường của mình là được.

Một cái cớ chẳng mấy dễ chịu, nhưng Tư Họa vẫn đành chấp nhận. Đám mây đen bao phủ trái tim cô vẫn mãi không tan.

Ngày hôm sau, cô nhận được món quà Hạ Diên Tiêu gửi đến. Đó là món đồ phiên bản giới hạn mà cô từng nhắc đến khi xem tạp chí thời trang cách đây không lâu, không ngờ hắn lại nhớ chuyện đó.

Đôi khi Tư Họa thực sự nghi ngờ, liệu người đàn ông này có đặt cô ở trong tim không?

Nếu thích, tại sao lại đáp lại cô lạnh nhạt?

Còn nếu không thích thì tại sao lại cho cô cái danh phận bạn gái, giữ cô ở bên cạnh, và lại gửi quà dỗ dành khi nhận thấy cô buồn?

Món quà là gì không quan trọng, điều cô quan tâm là Hạ Diên Tiêu sẵn lòng tặng quà để dỗ dành cô, điều đó chứng tỏ hắn quan tâm đến cô. Tư Họa vốn giỏi nắm bắt chi tiết, lại không kìm được nở nụ cười, cố kìm nén sự nghi ngờ vừa nảy sinh xuống đáy lòng.

Sao cô có thể nhỏ nhen đến vậy, chỉ vì ngửi thấy mùi nước hoa một lần mà đã nghi ngờ Hạ Diên Tiêu? Chẳng phải là hắn đã vứt chiếc áo đi rồi sao? Chuyện đó có lẽ chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi.

Tư Họa tự an ủi mình như vậy, không còn bận tâm về chuyện đó nữa và nhanh chóng lấy lại tinh thần, trở lại trạng thái tích cực.

Cô vuốt ve món quà quý giá, nụ cười nở trên khóe môi. Ngay khi cô lấy điện thoại định gọi cho Hạ Diên Tiêu để bày tỏ sự yêu thích và cảm ơn thì cuộc điện thoại vội vã của Hạ Vân Tịch reo lên trước:

- Họa Họa, bà nội ngất phải nhập viện rồi!

- Cái gì cơ?

Sau đó khi Tư Họa hỏi được địa chỉ bệnh viện, cô liền vội vàng chạy đến đó. 

Trong mắt nhiều người, thân phận của cô và Hạ Diên Tiêu không tương xứng. Trong gia đình họ Hạ, chỉ có Hạ Vân Tịch và bà nội của họ là thực lòng ủng hộ cô.

Bà cụ Hạ hiền từ, đối xử với cô như cháu gái. Vì từ nhỏ đến lớn ít người thân bên cạnh, cô càng trân trọng tình cảm ấm áp đó.

Đến bệnh viện, Tư Họa liên tục cố gắng liên lạc với Hạ Diên Tiêu nhưng không nhận được phản hồi nào. Cô cuối cùng cũng tìm thấy phòng bệnh, chỉ có Hạ Vân Tịch đang túc trực ở đó.

Cô đến vội vàng, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

- Bà nội sao rồi?

- Đừng lo lắng, bác sĩ vừa kiểm tra xong, sức khỏe bà nội không có gì đáng ngại.

Hạ Vân Tịch thở dài:

- Xin lỗi nhé, lúc đó mình cũng hoảng loạn lắm, gọi điện cho anh cả không được nên mới nghĩ đến cậu.

Tư Họa nhẹ nhàng lắc đầu:

- Vậy bây giờ mình có tiện vào thăm bà nội không?

- Được, nhưng bà vừa mới ngủ. 

Tư Họa nghe xong lập tức hiểu ý. 

Cô nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy bà cụ nằm yên bình trên giường bệnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô liền ngồi đợi cùng Hạ Vân Tịch ở phòng khách bên cạnh, trong thời gian đó nhiều tin nhắn gửi cho Hạ Diên Tiêu đều không nhận được hồi âm.

Chưa đợi được Hạ Diên Tiêu, cũng chưa đợi được bà nội tỉnh lại, cô lại đợi được một người không ưa mình – là bà Hạ, mẹ của Hạ Diên Tiêu.

- Trưởng bối nhà họ Hạ chúng tôi tự có người chuyên chăm sóc, không làm phiền cô Tư đâu.

Bà Hạ người luôn kiêu ngạo, vừa đến bệnh viện đã ra lệnh đuổi khách. ( truyện trên app t.y.t )

Bà Hạ luôn giữ vẻ cao ngạo, không bao giờ để mắt đến cô – người không có thân phận hay gia thế gì, chỉ vì giữ thể diện nên không mắng chửi như Trương Tinh.

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay khó hòa giải. Vì sợ Hạ Diên Tiêu khó xử khi bị kẹp giữa, Tư Họa thường chủ động tránh né mâu thuẫn.

Xác nhận được bà nội không sao, cô cũng lười phải đối đầu với bà Hạ ở đây nên đợi Hạ Vân Tịch quay lại thì khéo léo ra về. 

Thang máy đi thẳng xuống tầng một là một đại sảnh sáng sủa, người ra vào không ngừng, có người hân hoan xuất viện, có người đầy ắp ưu sầu. Tư Họa đứng đợi trước cổng một lúc, mãi không thấy xe trống liền vô định bước về phía trước.

Ngón tay thỉnh thoảng lướt qua màn hình, vẫn không thấy tin nhắn mới nào xuất hiện. Không biết Hạ Diên Tiêu lại đang làm gì mà cô và Hạ Vân Tịch đều không liên lạc được.

Nhớ lại chuyện ở bệnh viện, mối quan hệ phức tạp của gia đình Hạ hiện lên trong tâm trí. Hình ảnh Hạ Diên Tiêu đưa cô đi gặp bạn bè, gặp người thân vẫn còn hiện rõ.

Cô vẫn nhớ khi bà Hạ phản đối, Hạ Diên Tiêu đã nắm tay cô trước mặt mọi người, kiên định giữ cô lại bên mình:

- Con chỉ cần cô ấy!

Ký ức đó khiến cô vô cùng xúc động, cũng là lý do cô nhẫn nhịn.

Mấy năm qua, cô chỉ nghĩ Hạ Diên Tiêu không giỏi thể hiện tình cảm, một lần tự thuyết phục bản thân học cách thấu hiểu nhưng kết quả lại không như ý.

- Phù…

Tư Họa đứng trên phố, nặng nề thở ra một hơi. Vô tình quay đầu, khóe mắt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Cô nheo mắt nhìn kỹ, bên kia đường có một nam một nữ đang đi tới. Bóng lưng người đàn ông rất giống Hạ Diên Tiêu, còn người phụ nữ bên cạnh mặc một chiếc váy dài màu trắng lại vô cùng nổi bật.

Bước chân không kiểm soát được mà tăng tốc theo kịp, khoảng cách song song không ngừng được rút ngắn. Đúng lúc này, một chiếc xe lớn từ phía trước đi tới, che khuất hoàn toàn tầm nhìn. Đợi mọi thứ trở lại bình thường, hai bóng dáng kia đã biến mất từ lâu.

Tư Họa không khỏi xoa trán, tự hỏi liệu có phải gần đây mình suy nghĩ lung tung mà sinh ra ảo giác không?

Lúc này, đèn tín hiệu ở hai bên vạch sang đường chuyển xanh. Tư Họa bước qua đường theo tín hiệu đèn xanh, rồi vô định tiến về phía trước và bất ngờ phát hiện một công viên nhỏ ẩn mình ở đó.

Hai bên cổng chính của công viên là những cột đá cao vút khắc họa tiết phức tạp. Bước vào bên trong, đối diện cổng chính là một hòn non bộ giữa hồ nước nhỏ được bao quanh bởi thảm cỏ xanh mướt.

Tư Họa lắng nghe xung quanh, được biết đây không phải là một hồ nước bình thường mà là một hồ ước nguyện.

Hồ ước nguyện khác lạ so với những nơi khác, nước hồ màu xanh nhạt, những đồng xu bạc ném vào có thể nhìn thấy rõ ràng, là cảnh quan thu hút nhất của công viên.

Vì sự phát triển rộng rãi của mạng internet hiện đại nên bên cạnh có máy đổi tiền bằng cách quét mã. Tư Họa cảm thấy gần đây bản thân hay nghi ngờ, với tâm trạng muốn thử nên cô đổi hai đồng xu rồi đặt trong lòng bàn tay và chắp tay thành khấn ước.

Trong lòng thầm niệm vài giây, cô từ từ mở mắt đang định tung tay ném vào hồ thì một đồng xu bỗng trượt khỏi lòng bàn tay, lăn trên mặt đất rồi rơi vào khe đá đen kịt.

Tư Họa lập tức cúi người nhặt lên, nhưng phát hiện đồng xu nhỏ xíu bị kẹt trong khe đá, không thể lấy ra được.

Thật đáng tiếc, điều ước thứ hai này của cô có liên quan đến Hạ Diên Tiêu.

Trong tay chỉ còn lại một đồng xu, Tư Họa thành kính nắm chặt nó trong lòng bàn tay dừng lại vài giây, theo trực giác tung ra khiến đồng xu rơi xuống nước, vừa vặn chạm vào một đồng xu khác đang nổi trên mặt nước.

Khoảnh khắc hai đồng xu va chạm bắn tung tóe nước, ánh mắt cô lấp lánh không kìm được mà mỉm cười.

Đúng lúc này, từ phía chéo bên cạnh, một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh dừng lại bên hồ, đôi mắt màu trà phản chiếu nửa khuôn mặt tươi cười như hoa của cô gái.

- Tách!

Người đàn ông giơ máy ảnh lên, khoảnh khắc đó lập tức được chụp lại. 

Lời của tác giả nha:

- Những ai không muốn đọc về “tên trai đểu họ Hạ” có thể bắt đầu từ Chương 10 nhưng đừng bỏ lỡ Chương 6 nhé!

- Vì Họa Họa lần đầu yêu đương, không có kinh nghiệm, không có sự so sánh nên dễ bị chịu thiệt nhưng không sao cả!!! “Tên trai đểu họ Hạ” sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play