Tháng Tám oi ả, hôm nay Tư Họa mặc một chiếc váy liền màu be nhạt, dịu dàng và thanh thoát. Đôi chân nhỏ nhắn đi giày sandal gót thấp càng thêm thon gọn, trắng ngần chỉ có những vết mẩn đỏ quanh mắt cá chân vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

- Họa Họa, đường bên tớ kẹt xe nên có thể đến muộn. Cậu giúp tớ nói với mọi người một tiếng nhé.

- Được thôi.

- Với lại, cái phương án chúng ta đã bàn bạc hôm qua...

Tư Họa đeo tai nghe Bluetooth lắng nghe giọng nói của đối phương, sau khi trao đổi công việc với cô bạn thân Kha Giai Vân qua điện thoại. Kha Giai Vân là bạn cùng phòng đại học của cô, một thiên kim tiểu thư “bạch phú mỹ” đúng nghĩa nhưng lại vừa độc lập vừa cá tính, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã tự mở một studio thiết kế thời trang và Tư Họa cũng tham gia vào đó.

Hôm nay là buổi team building của studio, trên đường đi hai người vẫn giữ điện thoại để bàn bạc về kế hoạch.

Tư Họa đến đúng giờ địa điểm tụ tập, các đồng nghiệp đến sớm nhiệt tình vẫy tay. Khi cô lại gần, một người bạn tinh mắt liền phát hiện:

- Họa Họa, chân cậu lại bị dị ứng à?

Lại nữa hả?

Nói chung, số lần Tư Họa bị dị ứng không nhiều nhưng vì mọi người làm việc cùng nhau mỗi ngày, thời gian ở bên nhau dài nên mơ hồ nảy sinh ảo giác cô thường xuyên bị dị ứng.

- Cậu bị làm sao vậy? Bảo bạn trai cậu đưa con mèo đi đi chứ, lẽ nào người còn không quan trọng bằng mèo sao?

Người bạn đó từng nghe Tư Họa nhắc đến mèo của bạn trai, thấy cô nhiều lần bị dị ứng, trong lòng có chút bực mình.

- Chẳng phải người ta vẫn nói, một số thú cưng có ý nghĩa đặc biệt đối với chủ nhân sao? Anh ấy đã nuôi Coco năm năm, còn mình ở bên anh ấy ba năm. Vừa đến đã bảo người khác bỏ đi thú cưng yêu quý của họ, e rằng không hợp lắm...

Nghe những người nuôi thú cưng nói, một số chủ nhân gắn cho thú cưng những tình cảm khác nhau, hai thứ đó không thể so sánh được.

Đã từng có lúc cô không thể chịu đựng nổi, thử nhắc vài câu với Hạ Diên Tiêu. Lúc đó Hạ Diên Tiêu lười biếng dựa vào ghế sofa, giọng điệu thờ ơ:

- Cũng chỉ là một con mèo thôi mà. 

Cô không biết câu nói đó có ẩn ý là: “Cũng chỉ là một con mèo, em một mình lại so đo với một con mèo sao?”

Người bạn kia cảm thấy không đáng thay cô:

- Họa Họa, thật sự không phải tớ nói cậu đâu, cậu là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, trẻ trung xinh đẹp, có năng lực chỉ cần khẽ nhấc tay cũng có đàn ông chủ động săn đón. Cớ gì phải ở bên một người đàn ông chưa bao giờ lộ mặt, lại còn không biết chăm sóc cậu chứ?

Tư Họa có một gương mặt với ngũ quan sắc nét như tranh vẽ, khi mới nhập học đã toát lên vẻ thanh xuân rực rỡ, mặc chiếc váy ngắn phối màu vàng trắng, đội mũ che nắng, ngay ngày đầu tiên đã có nam sinh đăng bài trên trang của trường để tìm người.

Cô như một bức tranh đầy màu sắc, rực rỡ nhưng không phô trương, được nhiều người “mê cái đẹp” tôn làm “nữ thần” nên người theo đuổi cô rất nhiều.

Năm thứ ba đại học, Tư Họa nói với họ rằng cô lần đầu tiên gặp được người mình thích và bước vào giai đoạn ngọt ngào của mối tình đầu. Nhưng giai đoạn ngọt ngào của cô lại có phần khác biệt, đối phương là một người thành đạt trong xã hội, rất bận rộn còn chưa bao giờ lộ diện trước mặt họ.

Đến giờ ba năm vẫn không chia tay, họ đều ngưỡng mộ sự kiên trì của Tư Họa.

Những lời khuyên nhỏ nhặt lọt vào tai, Tư Họa khẽ rũ mi nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười không đổi. Cô chưa bao giờ trách cứ bạn trai mình trước mặt người ngoài, thậm chí còn biện hộ cho hắn:

- Anh ấy... rất tốt.

Trong ký ức của Tư Họa, Hạ Diên Tiêu là một sự tồn tại đặc biệt.

Năm cấp ba, cô bất chấp ý muốn của cha mình mà nộp đơn vào học viện thiết kế, một lòng muốn thoát ly khỏi sự kiểm soát của ông ấy. Từ năm nhất đại học, cô đã đi làm thêm để kiếm tiền, kiên trì theo đuổi lý tưởng và sở thích của mình.

Lúc đó cô cũng chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi chưa từng va chạm ngoài xã hội, lúc đầu khi đi làm thêm đã chịu không ít khổ sở. Một chị khóa trên tốt bụng giới thiệu cô đi làm lễ tân ở một sự kiện nào đó. Vì chiều cao và nhan sắc nổi bật, cô bị một người đàn ông có ý đồ xấu để mắt tới, hắn ta bám theo cô vào phòng thay đồ.

Cô hoảng loạn chạy trốn, rồi vô tình ngã vào lòng Hạ Diên Tiêu.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, Tư Họa nhìn rõ dáng vẻ của bản thân, ánh mắt giao nhau tạo nên lần đầu gặp gỡ của họ.

Và như một lẽ đương nhiên, Hạ Diên Tiêu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã giúp cô giải quyết rắc rối lớn khiến hình tượng của hắn trong lòng cô ngay lập tức trở nên cao lớn.

Màn anh hùng cứu mỹ nhân dễ dàng lay động lòng người nhất, cô không thể nào quên được đôi mắt đen láy sâu thẳm ấy, ánh mắt chuyên chú dường như mang theo tình cảm nồng nàn.

***

Buổi tụ họp của studio kết thúc, Tư Họa về đến nhà đã gần tối.

Khi bước vào nhà, ở tiền sảnh cô phát hiện đôi giày của Hạ Diên Tiêu. Lòng Tư Họa vui mừng khôn xiết, cô xách hộp của tiệm bánh ngọt Tô Ký mua từ bên ngoài lên lầu.

Ai mà ngờ Hạ Diên Tiêu vốn dĩ luôn là người mạnh mẽ, quyết đoán lại có thể đặc biệt yêu thích một loại bánh ngọt nào đó?

Đây là bí mật cô phát hiện ra vào năm thứ hai cô và Hạ Diên Tiêu ở bên nhau. Sau đó, mỗi lần hẹn hò cô đều cố tình đi đường vòng để mua, bởi vì mỗi khi Hạ Diên Tiêu ăn bánh của tiệm bánh ngọt Tô Ký thì tâm trạng hắn dường như sẽ tốt hơn.

Bạn cùng phòng còn hay bảo rằng: “con gái phải giữ ý tứ, không nên quá chủ động”.

Đạo lý thì cô hiểu, nhưng trái tim lại không thể kiểm soát. Mỗi lần gặp người mình thích, cô đều không thể che giấu cảm xúc của mình.

Cô đối xử với tình cảm kiên trì và chung thủy, lần đầu tiên thích một người nên cô muốn đối xử tốt với người đó từ tận đáy lòng. Chỉ cần cảm nhận được sự hồi đáp của đối phương, cô có thể kiên trì.

Tư Họa tìm từ phòng ngủ đến phòng đọc sách, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu. Sau đó mới biết từ lời của má Tưởng:

- Cậu Hạ về lúc chiều, nhưng không lâu sau lại ra ngoài rồi. 

Lịch trình của Hạ Diên Tiêu gần như kín mít, hành tung bất định, Tư Họa không nghĩ nhiều chỉ có thể chờ hắn trở về.

Trên đường xách hộp bánh xinh xắn về phòng, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Cô rón rén đi vào phòng Hạ Diên Tiêu, đặt hộp bánh lên bàn và định dành cho hắn một bất ngờ.

Căn phòng ngủ tông xám vẫn thanh nhã và lạnh lẽo như thường lệ. Tư Họa đặt hộp bánh xuống chuẩn bị rời đi, khóe mắt liếc qua một chỗ rồi chợt thấy chiếc áo khoác vắt trên đầu giường gần như sắp chạm đất.

Có lẽ chủ nhân chiếc áo đi vội vàng, tùy tiện ném nó bên giường khiến vạt áo chạm đất. Tư Họa cúi người nhặt lên, khi đưa lại gần một mùi nước hoa tươi mát thoảng qua mũi cô.

Ngón tay cầm vạt áo cúi xuống ngửi, cô không khỏi cau mày rồi tâm trạng nhanh chóng chùng xuống.

Hạ Diên Tiêu là người sống rất sạch sẽ, dù ra ngoài xã giao cũng hiếm khi qua loa với người khác giới, càng không để lại mùi nước hoa trên quần áo. Mà giờ đây cô lại ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng còn sót lại, không biết hắn đã ở cạnh chủ nhân mùi nước hoa đó bao lâu, mới có thể bị vương lại... ( app truyện TᎽT )

Lòng chợt thẫn thờ, cô cầm chiếc áo đứng bên giường không biết bao lâu, mới đặt nó về chỗ cũ rồi rời khỏi phòng ngủ.

Tư Họa mang theo nỗi nghi ngờ tiếp tục chờ đợi, nhưng người đó mãi vẫn không trở về cho đến khi mí mắt không chịu nổi mà sụp xuống, cuối cùng cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bình thường cô trông có vẻ hiền hòa, nhưng không có nghĩa là không có tính khí.

Bề ngoài cô có thể nhẫn nhịn hơn, nhưng trong lòng lại canh cánh chuyện mùi nước hoa.

Sáng hôm sau dậy sớm, Tư Họa vẫn còn nghĩ đến chuyện tối qua, bước chân nặng nề từ từ đi xuống lầu, còn má Tưởng đi ngang qua thì chào hỏi nữ chủ nhân này. 

Thế rồi Tư Họa vô tình ngẩng đầu, ánh mắt bị chiếc áo khoác trong vòng tay má Tưởng thu hút. Cô nhìn chằm chằm:

- Cái áo này là...?

- À, tối qua cậu chủ bảo vứt cái áo này đi nên má đang định mang đi xử lý trong lúc cậu ấy chưa dậy.

Má Tưởng vừa giải thích vừa thở dài, tay vuốt ve chất vải chiếc áo không nỡ vứt:

- Áo tốt thế này, vứt đi tiếc ghê.

Dù không đồng tình với hành vi tiêu xài hoang phí của người giàu, nhưng bà ấy phải nghe theo lời chủ nhà để giữ được công việc lương cao này lâu dài.

Tư Họa nắm bắt trọng tâm, giọng nói run rẩy:

- Anh ấy về rồi sao? Về khi nào?

Má Tưởng cố gắng nhớ lại:

- Hình như là hơn mười một giờ, khá muộn rồi.

Hơn mười một giờ, lúc đó Tư Họa đã ngủ say nhưng ngay cả trong mơ cũng còn canh cánh mùi nước hoa của người phụ nữ đó.

Thực ra cô là một người rất thiếu cảm giác an toàn. Cái gọi là tin tưởng chỉ đơn giản là Hạ Diên Tiêu từ chối những lời ong bướm của người khác giới, bên cạnh hắn chỉ có mình cô. Lòng tin của cô vào Hạ Diên Tiêu được xây dựng trên nền tảng “tình cảm trong sáng và lâu dài”.

Một khi phát hiện điều bất thường, phá vỡ nhận thức cố hữu của cô về Hạ Diên Tiêu thì niềm tin sẽ trở nên lung lay.

Những hành vi gần đây của Hạ Diên Tiêu, bao gồm cả tin nhắn từ cái người tên “Anh” mà cô chưa từng nghe đến đều khiến chiếc chuông báo động trong lòng Tư Họa vang lên inh ỏi.

Không lâu sau tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, dù không cần nhìn thì cô cũng biết đó là ai.

Hạ Diên Tiêu đúng giờ xuất hiện trước bàn ăn, lúc này Tư Họa chỉ lén liếc nhìn hắn một cái. Thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh như thường lệ, không hề lộ ra bất kỳ điều gì khác lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play