Tư Họa khẽ đẩy cánh tay hắn khiến người đàn ông đang nghỉ ngơi dưỡng sức từ từ mở mắt. Đôi mắt đen sâu thẳm như xoáy nước không đáy, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị cuốn hút và chìm đắm.
Từ cửa chính đến phòng ngủ tốn không ít sức lực. Căn phòng của Hạ Diên Tiêu mang hai màu xám trắng, trầm ổn và lạnh lẽo, giống như con người hắn vừa thờ ơ vừa xa cách.
Cô khó khăn lắm mới đỡ được hắn tựa vào đầu giường, Tư Họa vừa đứng thẳng người thì bị Hạ Diên Tiêu kéo ngược lại rồi ngã vào lòng hắn.
Lồng ngực rắn chắc va vào khiến chóp mũi cô đau nhói, Hạ Diên Tiêu đột nhiên bóp lấy cằm và nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Dường như cảm thấy có gì đó không đúng, Hạ Diên Tiêu ép cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú khóa chặt vô cùng tập trung vào nửa gương mặt của cô.
Vì không hiểu ý hắn là gì, nhưng ánh mắt mãnh liệt đó khiến Tư Họa đỏ bừng mặt, đôi má ửng hồng như trái cây chín mọng mời gọi, chờ đợi được hái xuống.
Một bóng tối bao trùm, hơi thở đan xen khiến khoảng cách ngày càng gần. Tư Họa đan hai ngón tay vào nhau, ngượng ngùng nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp phả vào má cô dần trở nên nồng nặc.
- Cộc cộc cộc…
Đôi môi sắp chạm vào nhau thì tiếng gõ cửa cắt ngang mọi bầu không khí lãng mạn.
Trên đường về, Tư Họa đã dặn dò má Tưởng chuẩn bị canh giải rượu trước, giờ thì vừa kịp lúc mang đến.
Hạ Diên Tiêu có khả năng tự chủ khá tốt, không cần ai nói nhiều hắn nhanh chóng nhận lấy bát canh và uống cạn. Hắn có thói quen sạch sẽ, sau khi tỉnh táo hơn một chút thì không thể chịu nổi mùi rượu trên người, liền cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Tư Họa đứng trước gương, nhìn thấy hai vết ngón tay đỏ ửng trên cằm trắng nõn, cô nhẹ nhàng xoa bóp trước gương. Sau đó cô mới nhận ra phần trên mắt cá chân mình đang ngứa, cúi xuống nhìn thì thấy những nốt đỏ nổi lên ở chỗ bị Coco quệt qua.
- Xui xẻo thật đấy…
Vì bị mèo quệt vào chân nên da của cô lại bị dị ứng rồi.
Mặc dù cô cố gắng tránh tiếp xúc với Coco, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tai nạn. Trừ khi cô tự mình dọn ra ngoài, nếu không thì vẫn phải sống chung dưới một mái nhà với Coco.
Thời còn đi học, cô và Hạ Diên Tiêu có cái mác là “người yêu” nhưng thực tế một tháng cũng chẳng gặp nhau mấy lần. Cho đến khi tốt nghiệp đại học, cô chuyển từ ký túc xá trường học vào một căn nhà thuê chung với bạn bè, Hạ Diên Tiêu vui vẻ đích thân đưa cô về nhà.
Cô lấy hết dũng khí mời Hạ Diên Tiêu vào nhà, chỉ để ở bên hắn thêm một lát. Nhưng khi Hạ Diên Tiêu nhìn thấy căn phòng đơn chật hẹp khiến hắn thậm chí còn chưa bước vào cửa đã trực tiếp đề nghị cô chuyển đến khu biệt thự Anh Viên.
Lúc này Tư Họa hơi do dự, vì những người kia vốn đã nói cô được “bao nuôi”, nếu trực tiếp sống ở chỗ của Hạ Diên Tiêu thì càng dễ bị đàm tiếu.
Sau này, Hạ Vân Tịch đã thuyết phục được cô.
Mọi người đều là người lớn, sống chung với người yêu là chuyện đương nhiên.
Cô không có mục đích gì khác, chỉ muốn ở gần người mình thích hơn. Nếu sống ở Anh Viên có lẽ mỗi ngày đều có thể gặp hắn. Với suy nghĩ đó Tư Họa hân hoan chuyển đến Anh Viên, nhưng rất nhanh giấc mơ đẹp của cô đã tan vỡ.
Từ lời má Tưởng, cô biết Hạ Diên Tiêu thường xuyên không về nhà. Trong suốt một năm sau đó, câu nói này cũng được chứng thực.
Tư Họa là một sinh viên mới tốt nghiệp nên cô hoàn toàn không hiểu công việc của Hạ Diên Tiêu có thể bận đến mức nào. Hay nói cách khác, liệu hắn có thực sự bận đến mức thường xuyên không thể về nhà không?
Thu lại suy nghĩ, Tư Họa vội vàng trở về phòng ngủ của bản thân để lấy thuốc.
Căn phòng của cô là màu trắng tinh khôi, trang nhã trên tường treo vài khung tranh lớn nhỏ khác nhau để tăng thêm màu sắc.
Từ khi chuyển đến Anh Viên, cô và Hạ Diên Tiêu đã ở hai phòng ngủ riêng biệt. Người ngoài nói những lời khó nghe, nhưng mối quan hệ giữa cô và Hạ Diên Tiêu thực sự chưa phát triển đến mức đó.
Bạn bè đều bảo sống chung mà vẫn giữ khoảng cách không phát sinh quan hệ, điều này cho thấy người đàn ông tôn trọng và yêu thương cô.
Tư Họa nghe xong trong lòng ngọt ngào, ngay cả sự xa cách của Hạ Diên Tiêu cũng biến thành “tôn trọng” và “yêu thương” khiến cô tin rằng thời gian có thể xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.
Thoa thuốc xong cô vứt tăm bông vào thùng rác, Tư Họa cất thuốc mỡ đi lấy điện thoại, mới phát hiện nó không ở bên cạnh.
Nhớ lại, có lẽ là vừa nãy cô để quên trong phòng Hạ Diên Tiêu.
Khi quay lại tìm đồ, Hạ Diên Tiêu vẫn chưa ra ngoài. Hai chiếc điện thoại nằm yên tĩnh bên cạnh giường, Tư Họa nhặt cả hai lên khi đang định đặt điện thoại của Hạ Diên Tiêu lên bàn, màn hình đột nhiên sáng lên và một tin nhắn hiện ra.
[A Diên, em về rồi.]
Ghi chú chỉ có một chữ - Anh.
Trực giác phụ nữ mách bảo Tư Họa rằng người gửi tin nhắn có mối quan hệ không tầm thường với Hạ Diên Tiêu, nếu không thì sao lại có thể dùng giọng điệu thân mật như vậy để báo tin, lại còn gọi Hạ Diên Tiêu là “A Diên”.
Thế nhưng cô tin tưởng Hạ Diên Tiêu.
Hạ Diên Tiêu không phải là một kẻ lăng nhăng. Ở bên hắn ba năm, cô chưa bao giờ nghe nói hắn có dính líu đến người phụ nữ nào khác, đây cũng là lý do cô tin tưởng Hạ Diên Tiêu đối xử chân thành với mình.
Dù Hạ Diên Tiêu không dành sự nồng nhiệt cho Tư Họa, nhưng cô là bạn gái được Hạ Diên Tiêu đích thân thừa nhận trước người thân và bạn bè, điều đó đủ để chứng minh cô là người đặc biệt. ( truyện trên app T•Y•T )
- Cạch…
Nghe tiếng mở cửa, Tư Họa vội vàng đặt điện thoại xuống. Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xám xuất hiện trong tầm mắt, do không cố ý đọc trộm tin nhắn riêng của người khác nên Tư Họa có chút ngượng ngùng, rồi tỏ ra lúng túng.
Cô tìm đại một chủ đề liên quan để hỏi:
- Hôm nay sao anh uống nhiều rượu vậy? Có chuyện gì sao?
- Không có gì.
Hắn chỉ đơn giản và dứt khoát đáp lại ba chữ, chặn đứng mọi lời quan tâm tiếp theo của Tư Họa.
- Vậy em…
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ lọt vào tai, ánh mắt Hạ Diên Tiêu lướt qua gương mặt cô, giọng nói trong trẻo:
- Về nghỉ ngơi đi.
Lời lẽ khách sáo nhưng lại là câu mang ý đuổi khéo.
- Vâng ạ.
Khi bước ra khỏi cửa phòng, Tư Họa thở dài thườn thượt. Mỗi lần cô muốn trò chuyện với Hạ Diên Tiêu thì đều bị thái độ né tránh của hắn đẩy lùi và cuối cùng chẳng đi đến đâu. Hạ Diên Tiêu luôn giữ vẻ bí ẩn khó lường, dù cô muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của hắn cũng thật khó, thật sự rất khó.
***
Sáng sớm hôm sau, Tư Họa hiếm hoi thấy Hạ Diên Tiêu trên bàn ăn. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngay cả ở nhà cũng rất nghiêm túc.
Tư Họa lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ tiêu cực đã đeo bám cô suốt cả đêm, rồi lại nở nụ cười tươi tắn:
- A Diên, ngày mai anh có rảnh không?
- Có chuyện gì?
Hạ Diên Tiêu ngước mắt lên hỏi.
Cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Hạ Diên Tiêu, những ngón tay đặt trước người vô thức đan vào nhau.
- Studio của em có tiệc kỷ niệm một năm là một buổi tụ họp nhỏ, em muốn mời anh cùng tham gia.
Studio không có nhiều người nhưng đều là bạn bè của cô, cô muốn Hạ Diên Tiêu hiểu hơn về cuộc sống của mình.
- Bận rồi.
Hạ Diên Tiêu nói ngắn gọn, từ chối rất rõ ràng.
- Tiếc quá.
Tư Họa thì thầm, cũng không dám làm nũng níu kéo hắn.
Những buổi hẹn hò đơn giản trong tình yêu đầu của cô gái trẻ, trong mắt Hạ Diên Tiêu dường như đều là lãng phí thời gian. Cô cố gắng tạo ra thêm nhiều kỷ niệm cho hai người, nhưng luôn không thể sánh bằng công việc bận rộn của hắn.
Cô rời khỏi bàn khi lê dép đi được hai bước thì đột nhiên bị Hạ Diên Tiêu hỏi ngược:
- Chân em sao thế?
Hắn chú ý đến chân cô, chi tiết này khiến Tư Họa có chút vui mừng, do dự một lát rồi chỉ nói:
- …Em gãi hai cái thôi ạ.
Lời vừa dứt, má Tưởng từ phía bên kia bưng một chiếc bát đi tới:
- Cô Tư, cô bị dị ứng à? Có phải là lại chạm vào Coco không?
Nguyên nhân thực sự bị phơi bày, Tư Họa cũng không phủ nhận.
Thế nhưng Hạ Diên Tiêu thờ ơ dời mắt, nửa lời cũng không nhắc đến chú mèo đã khiến cô bị dị ứng.
- Tự thoa thuốc đi.