Sau khi cuộc săn thú kết thúc, văn võ bá quan chuẩn bị hồi triều. Tề Văn Cẩm đang bận rộn sắp xếp cho mọi người khởi hành thì bất chợt trông thấy Tô Thiệu. Hắn cố ý tiến lại gần, cất lời chào hỏi: “Tô tướng quân!”
Tô Thiệu lúc này đang vỗ về con ngựa của mình, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang, khẽ gật đầu đáp lễ: “Tề thượng thư.”
Tề Văn Cẩm nở nụ cười thân thiện, giọng nói ôn hòa: “Tô tướng quân, may mà ngày ấy nhờ có ngài ra tay cứu giúp. Mấy hôm nay ta bận dưỡng thương, chưa kịp tự mình đến tạ ơn, trong lòng vẫn luôn áy náy. Mong ngài chớ để tâm.”
Tề Văn Cẩm vốn không dựa vào đại thế gia, ngày thường ở triều đình luôn cẩn trọng, không dễ dàng đắc tội ai. Lời nói của hắn vì thế mà trôi chảy, tự nhiên như nước chảy mây trôi. Nụ cười trên gương mặt hắn không hề mang chút nịnh nọt, lại toát lên vẻ nho nhã, chân thành, khiến người nghe khó lòng nghi ngờ.
Tô Thiệu khẽ vuốt ve con ngựa, thần sắc hờ hững, không chút để tâm: “Chỉ là chuyện nhỏ, chẳng tốn sức gì. Tề thượng thư không cần bận tâm.”
“Ngài có thể không để tâm, nhưng ta sao dám xem nhẹ?” Tề Văn Cẩm thuận thế tiếp lời, nhắc đến lời mời mà Thích Ngọc đã dặn dò, “Chi bằng thế này, khi trở về kinh thành, ta sẽ mở một yến tiệc. Mong Tô tướng quân nể mặt đến dự.”
Tô Thiệu không chút do dự, lập tức từ chối: “Không cần đâu. Tề thượng thư mấy ngày nay đã bận rộn, lại mang thương tích trong người. Khi về kinh, ngài nên nghỉ ngơi cho tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT