Ngày cuối cùng của cuộc săn thú, vết thương của Tề Văn Cẩm đã khá hơn nhiều, không còn đến mức chẳng thể nhúc nhích. Văn võ bá quan sắp sửa hồi triều, có một số việc phía sau cần giải quyết mà hắn không thể không đích thân ra mặt xử lý.
Tề Văn Cẩm đứng giữa hàng ngũ, ánh mắt sâu thẳm, tâm tư trầm lắng.
Hắn thậm chí đã chẳng thể nhớ rõ, khi mới biết Tề Chiêu không phải con trai ruột của mình, cảm giác phẫn nộ trong lòng là như thế nào. Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu nghĩ, chuyện này có lẽ cũng không hẳn là điều xấu.
So với những ngày trước kia, khi hai người còn cách trở tầng tầng lớp lớp, giằng co trong im lặng, thì ít nhất lúc này, họ đã có thể thẳng thắn đối diện nhau, cùng nhau vượt qua mưa gió, chung một con thuyền.
Có lẽ, đây cũng là cơ hội để hắn và Thích Ngọc hóa giải hiềm khích, nối lại tình xưa, biết đâu chừng.
“Chuyện hồi kinh, chúng ta sẽ bàn bạc sau. Nàng cứ ở trong phòng, đừng ra ngoài.”
Tề Văn Cẩm dặn dò kỹ lưỡng trước khi rời đi. Nhưng hắn vừa đi chưa được bao lâu, Lý Toản đã đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play