Tề Chiêu bước ra khỏi cửa cung, quả nhiên thấy phụ thân vẫn đang chờ ở đó. Tề Văn Cẩm một thân quan phục hồng y, đứng yên một chỗ, không chút xê dịch, hệt như bức tượng đá bất động. Từ vị trí đến tư thế, dường như chẳng hề thay đổi so với lúc cậu bé tiến cung.
Mãi đến khi Tề Chiêu xuất hiện.
Tề Văn Cẩm rốt cuộc cũng động, bước chân ban đầu chậm rãi, nhưng càng lúc càng nhanh. Chỉ trong thoáng chốc, hắn đã đứng trước mặt Tề Chiêu.
Trong lòng hắn có vô số điều muốn hỏi, nhưng trước tiên, ánh mắt hắn vẫn hướng về phía tiểu thái giám bên cạnh cậu bé.
“Tề đại nhân,” tiểu thái giám khẽ chào.
Tề Văn Cẩm chắp tay đáp lễ: “Tào công công, làm phiền ngài tự mình đưa con trai ta ra ngoài.”
“Tề đại nhân khách sáo rồi, đây chỉ là việc nô tài nên làm,” tiểu thái giám mỉm cười đáp, rồi nhớ tới lời nhắn của Hoàng thượng, bèn nói tiếp, “Trời lạnh giá thế này, đại nhân không cần phải chờ ở đây mãi. Phu nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch, có Hoàng hậu nương nương đích thân chăm sóc, lại thêm các ngự y trong Thái Y Viện cùng chẩn trị, tuyệt đối không thể có sai sót. Đại nhân ngày nào cũng đứng chờ nơi này, người ngoài nhìn vào, e là không hay.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT