Lão phu nhân Tề gia bày ra dáng vẻ như trời sắp sập, nhưng Thích Ngọc chỉ bình thản nâng chén trà lên: “Mẫu thân đừng vội, có chuyện gì, người cứ nói rõ để con dâu biết trước đã.”
Nàng vừa nói, chén trà vừa đưa đến gần môi bỗng khựng lại, rồi chậm rãi đặt xuống, như thể vừa thoáng nghĩ đến điều gì.
Lão phu nhân thở dài thêm lần nữa: “Giờ đây, ta cũng chỉ biết trông cậy vào con thôi.” Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt bà bỗng chuyển thành phẫn nộ: “Còn không phải chuyện của lão già chết tiệt kia sao!” Nhắc đến đây, ngực bà phập phồng dữ dội, rõ ràng tức giận đến cực điểm, nhưng lại không thể thốt ra thêm lời nào khác.
“Phụ thân ư? Không phải phụ thân đang mắc bệnh sao? Vẫn chưa khỏi ư?” Thích Ngọc lộ vẻ khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Chỉ là một cơn phong hàn, nếu vị đại phu này không chữa được, con dâu sẽ mời người khác đến.”
“Phong hàn gì chứ?” Lão phu nhân nghiến răng, giọng đầy căm phẫn: “Ta không ngại con chê cười, lão già đó mắc phải… bệnh kín của nam nhân!”
Ngón tay Thích Ngọc khẽ động, ánh mắt thoáng tối đi, nhưng nàng không vội đáp lời.
Lão phu nhân chẳng cần nàng tiếp lời, một khi đã mở miệng, bà không còn gì e dè, bắt đầu tuôn ra một tràng oán giận: “Lão già đó không biết xấu hổ ấy, hồi trẻ hoang đường thì thôi, ta tưởng tuổi cao rồi ông ấy sẽ biết thu liễm. Ai ngờ đâu, giờ ông ấy càng làm tới! Những tiểu cô nương không thể thỏa mãn ông ấy nữa, ông ấy còn chạy đến Vân Lương Các, chơi… chơi nam nhân!”
Chỉ nhắc đến thôi, lão phu nhân đã cảm thấy nhục nhã, như thể chính mình bị vấy bẩn.
Thích Ngọc vẫn im lặng, không đáp. Đúng lúc này, từ bên ngoài vọng vào tiếng Tố Hinh: “Lão phu nhân, phu nhân, Lục di nương đến thỉnh an.”
Lão phu nhân đang trong cơn thịnh nộ, đối với Thích Ngọc thì bà còn giữ chút hòa nhã, nhưng nghe đến Lục di nương, mày bà nhíu chặt, sắc mặt càng thêm hung dữ: “Giờ này mà còn nhớ đến thỉnh an sao? Bảo nàng ta đứng đợi ngoài sân đi!”
“Vâng.” Tố Hinh đáp lời, rồi lui ra.
Bị gián đoạn như vậy, cơn giận của lão phu nhân dịu đi đôi chút. Bà thở dài, tiếp tục than vãn: “Ta với lão già ấy e là không thể tiếp tục chung sống, nhưng ông ấy thế này, ta cũng không thể bỏ mặc. Cả đời này, ta đúng là số khổ!”
Bà nói năng lộn xộn, vừa kể lể vừa than thở. Thích Ngọc chỉ an ủi vài câu, hứa sẽ mời đại phu có kinh nghiệm về chuyện này đến chữa trị.
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng lão phu nhân như tìm được người tâm phúc, thần sắc dần bình ổn: “Nếu không có con, ta thật không biết phải làm sao.”
Thích Ngọc không tỏ ý kiến, chỉ khẽ gật đầu.
Khi nàng bước ra khỏi phòng, Lục Bạch Vi vẫn đang đứng trong sân.
Có lẽ vì Tố Hinh đứng dưới hiên, Lục Bạch Vi chỉ dám đứng giữa sân, gương mặt phấn son trắng bệch, trên đầu, vai và cổ áo lông đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Thích Ngọc thoáng thấy sự oán hận trong mắt nữ nhân ấy. Nhưng ngay lập tức, Lục Bạch Vi cúi đầu, cung kính thỉnh an: “Phu nhân.”
Dù gì cũng là sủng thiếp của Tề Văn Cẩm, ngay cả trong bộ dạng này, Lục Bạch Vi vẫn toát lên vẻ đẹp yêu kiều, thêm chút yếu đuối đáng thương, càng làm nổi bật nét quyến rũ vốn có.
Thích Ngọc bất giác nhớ lại ngày nàng mới gả vào Tề gia. Cũng trong một ngày tuyết rơi như thế, sáng ngày thứ hai sau tân hôn, nàng dậy muộn, đến thỉnh an lão phu nhân thì bị chặn ngoài cửa.
Khi ấy, Tố Hinh chỉ lạnh lùng nhìn nàng: “Mới ngày đầu tiên, thiếu phu nhân đã đến muộn thế này, nhà nào có con dâu mới lại thiếu quy củ đến vậy?”
Hồi đó, Thích Ngọc vừa trải qua đêm động phòng không mấy dễ chịu với một nam nhân say rượu, nhưng vẫn phải nở nụ cười nịnh nọt, vừa cúi đầu xin lỗi vừa ra hiệu cho nha hoàn nhét chút đồ vật vào tay Tố Hinh: “Là ta không hiểu chuyện, mong cô cô nói giúp ta vài lời trước mặt mẫu thân.”
Tố Hinh liếc nhìn miếng ngọc bội trong tay. Nhà Thích Ngọc vốn là một trong những thương gia giàu có nhất nhì Thanh Châu, đồ nàng mang ra dĩ nhiên không tầm thường.
Thấy Tố Hinh mặt lạnh nhận lấy, Thích Ngọc vừa định thở phào, thì nghe bà ta nói tiếp: “Nếu đã vậy, ta nhắc nhở thiếu phu nhân một câu. Lão phu nhân giờ đang nổi giận, người cứ quỳ ngoài sân xin lỗi, thể hiện chút thành ý, may ra lão phu nhân sẽ nguôi giận.”
Sắc mặt Thích Ngọc thoáng cứng lại.
Lời này, nói là nhắc nhở, chẳng bằng là cố ý làm khó.
“Ngươi!” Nha hoàn bên cạnh nàng tức giận, định lên tiếng cãi lại, nhưng bị ánh mắt Thích Ngọc ngăn lại.
Giờ phút này, khi Thích Ngọc bước đi, như thể đang tiến về phía Lục Bạch Vi, nhưng cũng như đang đối diện với chính mình năm xưa, người đã chọn quỳ xuống trong sân tuyết lạnh giá.
Cái lạnh thấu xương ngày ấy dường như vẫn còn lưu lại đến hôm nay, ngấm vào từng đốt xương, khiến nàng bất giác siết chặt tay áo đang ôm lò sưởi.
Hồi thiếu nữ, người ta thường mang một chút ngây thơ, cho rằng sự đáng thương của mình sẽ được người khác đồng cảm, rằng người khác cũng sẽ không nỡ lòng.
“Phu nhân, người đi thong thả.” Tố Hinh tiễn nàng vài bước, cung kính nói.
Khi lướt qua, Thích Ngọc nghe Lục Bạch Vi đè thấp giọng, thì thầm: “Ngươi giờ có phải rất đắc ý không?”
Nàng nhớ lại năm ấy, khi mình quỳ trong sân tuyết, đối diện với gương mặt diễm lệ như hoa đào của Lục Bạch Vi. Khi đó, Lục Bạch Vi quả thực đang đắc ý. Nhưng nàng, nàng đắc ý thế nào đây? Từ đầu, nàng đã chọn sai con đường.
Không thể làm lại, không thể quay đầu, nàng chỉ có thể bước tiếp trên gai nhọn, cố gắng sửa sai, để con đường ấy không quá tuyệt vọng.
---
Trở về viện của mình, Thích Ngọc không ra ngoài nữa.
Nàng rửa tay liên tục, thay mấy chậu nước, cho đến khi tay đỏ ửng mới dừng lại.
“Phu nhân…” Thu Dung đứng bên, sắc mặt phức tạp, đưa khăn lông cho nàng.
Thích Ngọc nhận khăn, tỉ mỉ lau từng ngón tay: “Bên kia thế nào rồi?”
Thu Dung khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Tiểu quan kia đã đi từ ba ngày trước.” Thấy ánh mắt Thích Ngọc thoáng dao động, nàng vội an ủi: “Dù sao hắn cũng tự nguyện. Với căn bệnh ấy, hắn vốn không sống được bao lâu. Giờ còn có tiền chữa bệnh cho muội muội hắn, phu nhân xem như đã làm việc tốt.”
Thích Ngọc chẳng thấy đó là việc tốt, nhưng cũng không để cảm xúc vô ích lan tràn: “Làm sạch sẽ chút, đừng để họ tra ra được chúng ta.”
“Phu nhân yên tâm. Huống chi, lão gia hiện giờ chỉ lo giữ thể diện, đâu dám làm rùm beng mà tra xét.”
Nàng không thật sự sợ lão gia. Ở Tề gia, lão gia đã sớm không quản việc. Người nàng lo là… Tề Văn Cẩm.
---
Quả nhiên, Tề Văn Cẩm trở về rất muộn.
Đến khi Tề Chiêu đã về phòng nghỉ, hắn mới xuất hiện. Chắc hẳn việc kiểm tra sổ sách cứu tế trong cung đã kéo dài không ít thời gian.
Thích Ngọc nhận được tin, liền ra cổng viện chờ. Chỉ một lát, nàng đã thấy bóng người tiến đến. Hắn vẫn mặc bộ quan phục buổi sáng, chỉ khoác thêm áo choàng đen, viền lông nhung từ cổ áo kéo dài đến gấu, trông dày nặng, nhưng dưới bước chân mạnh mẽ của hắn lại như muốn tung bay.
Cho đến khi ánh mắt chạm nhau, bước chân Tề Văn Cẩm bỗng chậm lại, như thể sự vội vã ban nãy chỉ là ảo giác.
“Đại nhân.” Thích Ngọc khẽ khom người.
“Nàng còn chưa nghỉ sao?” Hắn hỏi.
“Vẫn chưa.”
Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào phòng. Vốn chẳng có nhiều lời để nói, chỉ vài câu đã rơi vào im lặng.
Thích Ngọc nhận ra ánh mắt Tề Văn Cẩm dừng lại trên tay nàng một chút.
Có những chuyện nàng không phải hoàn toàn không hiểu. Nếu là Lục Bạch Vi ở đây, có lẽ đã sớm sáp lại gần hắn.
Kỳ thực, nàng cũng nên làm vậy. Dù là điều nhỏ nhặt nhất, nàng cũng nên thử nắm tay hắn, để duy trì mối quan hệ phu thê này.
Nhưng không hiểu sao, dù trong đầu thoáng do dự, tay nàng lại theo bản năng rụt vào tay áo.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hai người đã vào phòng. Lần này, Thích Ngọc chủ động nhận lấy áo choàng Tề Văn Cẩm cởi ra.
“Đại nhân đã dùng bữa chưa?” Nàng hỏi.
“Chưa.”
“Vậy để ta bảo trù phòng chuẩn bị một chút đồ ăn.”
Nam nhân đang đứng cạnh lò sưởi nghe vậy quay lại, nói: “Không cần phiền phức thế.” Hắn liếc nhìn nữ nhân đang ôm áo choàng đứng cạnh cửa, ánh mắt tối đi đôi phần: “Còn cơm thừa tối nay lấy hâm lại là được.”
Tề Văn Cẩm vốn rất chú trọng, từ sự tinh tế của người đọc sách đến xa hoa của công tử nhà giàu trong cách ăn mặc.
Ăn cơm thừa là chuyện hiếm thấy ở hắn.
Nhưng hắn đã nói vậy, Thích Ngọc cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ xem như hắn bị công việc cứu tế làm cho mệt mỏi. Nàng quay sang phân phó Thu Dung theo ý hắn.
Thu Dung vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Thích Ngọc treo áo choàng lên, rồi ngồi xuống bên lò sưởi.
Tề Văn Cẩm đưa tay sưởi lửa, đôi bàn tay to lớn mang nét mạnh mẽ của nam nhân, nhưng vì sống trong nhung lụa, các khớp xương trông rõ ràng, cân đối.
Ánh mắt Thích Ngọc dừng lại một chút, rồi chuyển đi.
“Nàng ngồi lại gần chút.” Tề Văn Cẩm lên tiếng. Nàng nghe lời, dịch ghế gỗ sang gần hắn hơn. Vừa định thu tay, bất ngờ bị một bàn tay to nắm lấy.
Tay Tề Văn Cẩm đã sưởi ấm, ít nhất ấm hơn tay nàng. Tay Thích Ngọc quanh năm lạnh lẽo.
Dù giờ được hắn nắm, nó vẫn không ấm lên chút nào.
Nhưng Tề Văn Cẩm dường như không để tâm. Hắn điều chỉnh tư thế thoải mái, hơi nghiêng người về phía nàng, rồi hỏi: “Hai tháng qua, trong nhà không có chuyện gì không?”
Thích Ngọc chọn vài việc quan trọng kể lại. Tề Văn Cẩm không phản ứng nhiều, như chỉ hỏi cho có lệ, ngay cả chuyện bệnh của lão gia cũng vậy.
Chỉ khi hạ nhân mang đồ ăn lên, hắn mới bắt đầu dùng bữa. Hắn ăn nhanh, thong dong nhưng như gió cuốn mây tan, nhanh chóng xử lý hết chỗ cơm thừa canh cặn.
“Việc học của Chiêu nhi thế nào?” Khi nhắc đến Tề Chiêu, giọng Tề Văn Cẩm mới mang chút cảm xúc.
“Đều theo sắp xếp của Triệu tiên sinh,” Thích Ngọc đáp, ngữ điệu bất giác nhẹ nhàng hơn: “Triệu tiên sinh bảo Chiêu nhi thông minh, việc học năm nay có thể hoàn thành sớm. Cuối năm vừa lúc nghỉ ngơi một chút.”
Tề Văn Cẩm vừa súc miệng xong, ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh ánh lên ý cười: “Cũng được.”
Chỉ khi nói về Tề Chiêu, hai người mới có được sự bình thản hiếm hoi.
Thấy tâm trạng hắn tốt, Thích Ngọc thử đề nghị: “Đại nhân, hay là trong thời gian này, để Chiêu nhi ở lại Hinh Viện. Đợi sang xuân năm sau, rồi cho con trở về. Trời tuyết lớn, gặp nhau cũng bất tiện.”
Ban đầu chỉ định nói một câu, nhưng nàng lại nói luôn cả lý do mới nghĩ ra. Tề Văn Cẩm không đáp ngay, chỉ đặt khăn xuống, rồi vẫy tay: “Lại đây.”
Thích Ngọc bước tới, không nghĩ nhiều. Vì thế, khi bị hắn kéo vào lòng, nàng theo bản năng né tránh nụ hôn bất ngờ.
Đôi môi lành lạnh dừng lại nơi sườn cổ nàng, nhưng ngay sau đó, Thích Ngọc cảm nhận được hơi nóng ẩm ở vành tai – bị Tề Văn Cẩm ngậm lấy.
Nơi ấy đặc biệt nhạy cảm, khiến cơ thể nàng không kìm được run lên.
“Đại nhân,” mùi hương tùng mộc lạnh lẽo của nam nhân quanh quẩn bên mũi, Thích Ngọc cố đẩy hắn ra: “Người mấy ngày liền mệt nhọc, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Tề Văn Cẩm không đáp, chỉ kéo tay nàng chạm vào thân thể hắn, nơi bị quan phục che phủ, để nàng cảm nhận phản ứng nguyên thủy nhất của hắn. Rõ ràng, nó đã kéo dài một lúc. Thích Ngọc không hiểu dục vọng ấy bắt đầu từ đâu.
Nàng định rụt tay, nhưng bị Tề Văn Cẩm giữ chặt, kéo mạnh hơn, khiến nàng càng dán sát vào hắn.
Giọng hắn trầm khàn bên tai nàng: “Nàng xem ta, có giống mệt nhọc không?”