Phương Thượng không lập tức trả lời ngay.
Thích Ngọc có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang lặng lẽ quan sát mình, như thể đang cân nhắc mối quan hệ giữa nàng và Tề Văn Cẩm, đồng thời suy nghĩ xem nên trả lời ra sao vào lúc này.
Chẳng mấy chốc, nàng nghe được câu trả lời: “Phu nhân nói cũng không hoàn toàn đúng. Thượng Thư đại nhân quả thực bảo ta rời khỏi kinh thành, nhưng cũng ban cho ta trăm lượng vàng ròng làm thù lao.”
Lời này tạm thời xem như đang giúp Tề Văn Cẩm giải vây.
“Ta đồng ý rời đi, chỉ vì không muốn phu nhân và đại nhân vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích. Về phần vàng ròng, ta chỉ nhận một lượng, bởi đó mới là điều ta mong muốn.”
Hắn thẳng thắn thừa nhận, không hề che giấu mục đích ban đầu của mình. Sự thẳng thắn ấy khiến Thích Ngọc khẽ sững người, rồi nàng nghiêng đầu sang một bên, che giấu nụ cười nhạt trên môi.
“Phương công tử,” Thích Ngọc lên tiếng, “ta đã nói với đại nhân rồi. Công tử không cần rời khỏi kinh thành. Đầu xuân, Vân Tú Phường sẽ tuyển tú nương, công tử có thể đưa Phương Trân đến đó. Có các tú nương trong phường hướng dẫn, tay nghề của nàng ấy sẽ không bị mai một.”
“Còn về phần Phương công tử,” nàng tiếp tục, “nếu công tử không chê, ta cũng sẽ tìm cho công tử một công việc. Đây là cách ta cảm ơn công tử, không biết có đúng với mong muốn của công tử hay không.”
Ngay từ khi Thích Ngọc thốt ra câu đầu tiên, đôi mắt Phương Thượng đã sáng rực lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT