Thích Ngọc nghe những lời ấy, cảm thấy như vừa được nghe một câu chuyện cười hay nhất trần đời.
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi bực dọc không tên, khác hẳn với cơn giận ban nãy. Đó là một cảm giác hỗn loạn, xen lẫn hận ý, khiến nàng thậm chí nghĩ rằng căn bệnh lạnh người của mình lại tái phát, đến mức xương cốt như đang nhức nhối.
Trong đầu Thích Ngọc chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Hắn dám nói như vậy sao? Những lời như thế, hắn làm sao có thể thốt ra một cách thản nhiên đến thế?
Hắn hỏi nàng có tâm hay không?
Một bước sai, dẫn đến muôn vàn sai lầm. Nửa đời của Thích Ngọc đã phạm phải biết bao điều sai trái, nhiều đến mức nàng không thể đếm xuể. Nếu nói việc thành thân với Tề Văn Cẩm là khởi nguồn của mọi sai lầm, thì việc nàng từng dành tấm chân tình cho hắn lại càng là ký ức mà nàng không muốn nhớ lại.
*
Sau một tháng kể từ ngày Thích Ngọc bước chân vào Tề phủ, nàng và Tề Văn Cẩm hiếm khi gặp mặt. Nàng lấy cớ bệnh tật, chỉ ở lại trong viện của mình. Ngoài việc Lục Bạch Vi thỉnh thoảng đến trước mặt nàng khoe khoang, nàng dường như hoàn toàn tách biệt với cả Tề phủ.
Cho đến lần viên phòng thứ hai.
Tề Văn Cẩm dường như bị phụ thân thúc giục mà đến, trông hắn không mấy tình nguyện.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play