Do phòng chính vẫn chưa được dọn dẹp xong, Thích Ngọc tạm thời được đưa đến một sương phòng để nghỉ ngơi.
Đó là căn phòng mà trước đây Tề Chiêu từng ngủ, đệm chăn đã được thay mới hoàn toàn, lò sưởi cũng được đốt lên, khiến không gian trong phòng ấm áp dễ chịu.
Thích Ngọc mấy ngày nay quả thực đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Khi ở Phương gia, vì hoàn cảnh xa lạ, nàng không thể nào yên tâm nghỉ ngơi. Bởi vậy, vừa đặt mình xuống, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Thu Dung bước vào, sắc trời đã dần tối. Trong phòng không thắp đèn, Tề Văn Cẩm ngồi lặng lẽ bên mép giường, ánh mắt u ám, không rõ đang nghĩ gì.
Thu Dung còn chưa kịp mở lời, Tề Văn Cẩm đã ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn qua. Ngay sau đó, hắn giơ tay ra hiệu ngăn nàng lên tiếng.
Nam nhân chậm rãi đứng dậy.
Khi đứng lên, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào khuôn mặt nữ nhân đang nằm trên giường. Vẻ căng thẳng của hắn trông như thể chỉ cần rời mắt một cái, là nàng sẽ biến mất không còn dấu vết.
Hắn cứ đứng lặng như thế hồi lâu, ánh mắt chăm chú, mãi mới chịu xoay người rời đi.
Thu Dung theo ý hắn, lặng lẽ bước theo ra ngoài. Trong phòng chính, hạ nhân vẫn còn đang tất bật dọn dẹp đống hỗn loạn. Tề Văn Cẩm đi đến một căn nhà kề cách đó khá xa, tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play