Sau khi trở về, Thích Ngọc thu hồi dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay Tề Văn Cẩm đang nắm lấy tay nàng. Nàng ngày ngày ngủ bên gối người này, có những lúc ký ức đau đớn xen lẫn hận thù đã trở thành một thứ bản năng, giúp nàng che giấu nỗi thống khổ trong lòng. Đã rất lâu rồi, nàng không còn thường xuyên nhớ về quá khứ nữa.
“Đại nhân nói gì vậy? Ta là nương tử được ngài cưới hỏi đàng hoàng, còn có thể chạy đi đâu được?” Thích Ngọc nhẹ giọng đáp, giọng nói mang theo chút bình thản.
Nghe đến đây, tay Tề Văn Cẩm bất giác siết chặt hơn vài phần. Hắn im lặng hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Nàng nhớ kỹ lời nàng vừa nói. Nàng là nương tử của ta.” Khi nói những lời này, giọng hắn vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng chợt nhớ tới một mảnh ký ức nào đó, ánh mắt bỗng trầm xuống, giọng nói trở nên thấp hơn, như đang thì thầm: “Thích Ngọc, nàng là của ta. Ta có thể chiều theo ý nàng tất cả, nhưng nàng phải nhớ, chính nàng đã tự trở về. Cả đời này, nàng phải ở lại đây.”
Dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn dường như ẩn chứa một sự cố chấp điên cuồng, như những con sóng ngầm không ngừng cuộn trào. “Cả đời” – hai từ này, với Thích Ngọc, nặng nề đến mức khiến lòng nàng trĩu xuống. Nhưng nàng thầm nghĩ: Tề Văn Cẩm, đó là cả đời của ngươi, chứ không phải của ta.
*
Bên kia, Tề gia từ khi Thích Ngọc mất tích đã rơi vào cảnh hỗn loạn. Lục Bạch Vi mấy ngày liền không chợp mắt, tâm trạng nàng ta còn căng thẳng hơn bất kỳ ai. Nàng ta một lòng nguyền rủa, hy vọng Thích Ngọc mãi mãi không bao giờ trở lại, thậm chí chết ở nơi nào đó bên ngoài. Chỉ cần Thích Ngọc chết đi, vị trí phu nhân kia, sớm muộn cũng sẽ thuộc về nàng ta.
Lục Bạch Vi còn cố ý đến chỗ lão phu nhân. Khi nàng ta đến, lão phu nhân đang lo lắng không yên, tay lần chuỗi Phật châu, miệng lẩm nhẩm niệm kinh. Lục Bạch Vi đành quỳ bên cạnh một lúc, nghe những tiếng “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ” lặp đi lặp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn. Bồ Tát phù hộ? Cầu cho Thích Ngọc vĩnh viễn đừng trở về mới là điều nàng ta mong muốn.
Hồi lâu sau, lão phu nhân mới ngừng niệm kinh. Với sự nâng đỡ của Tố Hinh, bà đứng dậy, quay lại nhìn thấy Lục Bạch Vi, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ không hài lòng: “Đây là trước mặt Phật Tổ, sao lại để thứ người không đứng đắn như vậy vào đây?”
Tố Hinh vội vàng nhận lỗi, nhưng Lục Bạch Vi thừa hiểu, lời trách mắng của lão phu nhân tuy nhằm vào Tố Hinh, nhưng thực chất là nói cho nàng ta nghe. Trong lòng nàng ta thầm oán hận, nhưng nhớ đến mục đích chuyến đi này, trên mặt vẫn bày ra vẻ nhu nhược, vội bước tới bên lão phu nhân vừa rời khỏi Phật đường: “Lão phu nhân, ta nghe nói ngài lo lắng đến mức nóng trong người, chỉ sợ ngài vì chuyện này mà tổn hại sức khỏe, nên mới đến thăm.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play