“Tôi hỏi Bí thư Hội sinh viên rồi, lần chụp ảnh tốt nghiệp của khối lần này sẽ sắp xếp theo thứ tự lớp. Thời gian duyệt đội hình là năm giờ chiều ngày mùng bốn, tập trung ở sân vận động.”

Lộ Quyết dựa lưng vào thân cây, vặn mở chai nước khoáng, ngón tay cái mân mê hoa văn trên nắp chai hồi lâu mới ậm ừ một tiếng.

Ôn Duệ Khang vừa từ sân bóng đi xuống, đầu đầy mồ hôi, tiện tay lấy băng cổ tay lau trán, hỏi: “Cậu hỏi cái đó làm gì vậy?”

Lộ Quyết uống một ngụm nước khoáng: “Tò mò thôi.”

“Có gì đâu mà tò mò? Nhưng mà chúng ta phải đứng cạnh nhau đấy, anh em chí cốt mà không đứng cạnh nhau chẳng ra làm sao cả.”

“Không đứng cạnh cán sự lớp bên cạnh à?” Lộ Quyết nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta.

Ôn Duệ Khang cười hì hì: “Dĩ nhiên anh em quan trọng hơn rồi!”

Thế nhưng đến ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Ôn Duệ Khang lại không tìm được Lộ Quyết. Mãi tới khi chụp xong cậu ta mới biết Lộ Quyết tạm thời đổi chỗ với cán sự thể dục trong lớp. Cậu ta vừa cười vừa mắng Lộ Quyết: “Đổi chỗ cũng chỉ toàn nam sinh hai bên thôi, rốt cuộc cậu đổi vị trí làm gì vậy, có gì khác biệt đâu?”

“Khác chứ.” Lộ Quyết trả lời.

Ôn Duệ Khang nghĩ mãi không thông, rất nhiều năm sau, cậu ta mới hiểu được ý nghĩa hai chữ “khác biệt” của Lộ Quyết.

_______

Ánh mặt trời ban sớm mang theo sự lười nhác ấm áp, sương mù lơ lửng trên bầu trời thành phố bị ánh sáng xuyên qua, tan ra thành từng làn sương mỏng, rồi nhanh chóng biến mất.

Ôn Duệ Khang chống cằm ngồi trên ghế mây ngoài ban công, nhàn nhã uống sữa, phía sau vang lên tiếng động rất khẽ, cậu ta vẫn bình thản nhìn về phía xa.

“Tôi đã xin nghỉ giúp cậu rồi, sáng nay không cần đi dạy nữa.” Ôn Duệ Khang chậm rãi nói, “Tôi không dám nói cậu say rượu không tỉnh được, sợ tổ trưởng tổ bộ môn xé xác cậu ra, chỉ nói cậu đau dạ dày thôi, sau này thầy cô có hỏi thì đừng để lộ đấy.”

Một lúc sau, Lộ Quyết kéo ghế mây bên cạnh ra, ngồi xuống cạnh cậu ta.

Ôn Duệ Khang ngồi khoanh chân trên ghế, tay cầm ly sữa nóng, từng chút từng chút truyền hơi ấm vào lòng bàn tay.

“Tối qua tôi say thật rồi.” Lộ Quyết trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng đầu óc đã tỉnh táo.

“Nói với tôi vô ích.” Ôn Duệ Khang cười nhăn nhở, quay đầu nhìn anh, “Cậu nên đi nói với Kiều Nhất Ninh mới đúng.”

Ngón tay đang ấn vào huyệt ấn đường của Lộ Quyết khựng lại, anh lờ mờ nhớ ra điều gì đó, lập tức không còn sức mà day huyệt nữa.

Tửu lượng của anh không tệ, nhưng không thể uống lẫn lộn đủ loại rượu, vừa uống đã say. Trước đây Ôn Duệ Khang từng nói, anh mỗi lần say rượu đều như biến thành một người khác - đặc biệt thành thật, hành vi hoàn toàn làm theo bản năng.

Mà hành vi hoàn toàn làm theo bản năng của anh, đối diện với người mình thích thì…

Lộ Quyết khẽ cau mày, đứng bật dậy khỏi ghế mây: “Tôi đi trước đây.”

Ôn Duệ Khang vội vàng giữ anh lại: “Vội vàng đi giải thích với Kiều Nhất Ninh à? Tôi cảm thấy thật ra không cần giải thích gì hết, thuận nước đẩy thuyền, phát triển tiếp đi. Gặp được người trong lòng ngay lần xem mắt, từ người trong lòng biến thành người bên gối, tốt biết bao!”

Ôn Duệ Khang tặc lưỡi một cái: “Hiện tại hai người đều chưa kết hôn, ai cũng độc thân, chưa chắc không có khả năng đâu.”

Thấy Lộ Quyết không lay chuyển, Ôn Duệ Khang lại thờ ơ nói: “Nhưng cậu không nắm lấy cơ hội này cũng tốt thôi, ai cũng có số mệnh riêng mà. Biết đâu sau này Kiều Nhất Ninh lại gặp một Hạ Nhất, Hạ Hai nào đó, tệ nhất là nếu cô ấy kết hôn rồi mới phát hiện đối phương là đồ cặn bã thì sao. Dạo gần đây mạng xã hội không phải có nhiều vụ kiểu ‘chồng ngoại tình bị phát hiện liền quay ra bạo hành vợ’ đấy à.”

Lộ Quyết không đáp lời, nhưng hiển nhiên nghe lọt tai.

Ôn Duệ Khang một chiêu đánh trúng điểm yếu, bưng sữa lên cười toe toét: “Thế nhé, tôi không tiễn.”

Chiếc xe của Lộ Quyết vẫn để ở bãi đỗ xe quán bar, anh vòng qua quán bar lấy xe về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Lộ Vân.

Con gái Lộ Vân hôm nay bị sốt nên không đi nhà trẻ, vừa hạ sốt đã mè nheo đòi đi ăn với chú. Lộ Vân chịu không nổi sự nũng nịu của con gái, đành hẹn Lộ Quyết cùng ăn trưa.

Khi Lộ Quyết đến nhà hàng, Lộ Vân đang gọi món, thấy anh tới liền vội vàng giao con gái lại cho anh, nói bên công ty có việc gấp, phải về trước.

Lúc ăn, Lộ Quyết đang tâm sự rối bời, lỡ tay gắp phải món súp lơ xanh mà cô bé ghét nhất.

Cô bé chống cằm, giọng non nớt hỏi anh: “Chú ơi, chú không vui à?”

Lộ Quyết cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ, bỏ vào đĩa của cô bé, trầm giọng nói: “Chú… có một người bạn.”

Nghĩ nghĩ, anh đổi cách nói đơn giản hơn: “Bạn ấy rất ngốc, thường xuyên bị thương, chú rất lo nhưng lại không biết phải làm sao để bạn ấy không bị thương nữa.”

Cô bé cau mày suy nghĩ như người lớn, một lúc sau đôi mắt sáng bừng lên: “Cháu biết rồi! Ở trường cháu có bạn Tiểu Điềm Điềm, bạn ấy cũng hay bị thương vì lúc đi đường không nhìn đường, ngày nào cũng khóc.”

Giọng Lộ Quyết dịu xuống: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Chú nắm tay bạn ấy là được rồi!”

Lộ Quyết sững người.

“Cháu chỉ cần nắm tay bạn ấy thì bạn ấy sẽ không ngã nữa. Mà có ngã cũng không sao đâu, cháu có kẹo trong túi, có thể dỗ bạn ấy vui lên.”

Nếu sợ cô ấy ngã, vậy thì nắm tay cô ấy mãi mãi.

Nếu sợ cô ấy buồn, sợ cô ấy khóc, vậy thì mua kẹo dỗ cô ấy.

Hai mươi bảy năm sống trên đời, Lộ Quyết trước mặt người mình thích luôn lóng ngóng, vụng về. Anh luôn đứng ở góc nhìn của người ngoài, muốn tìm cách giúp cô ấy không bị tổn thương, thậm chí muốn tìm một người đủ tốt để bảo vệ cô ấy.

Nhưng anh quên mất, nếu nhất định phải tìm một người như thế, vậy tại sao không phải chính anh?

Lộ Quyết khẽ xoa đầu cô bé: “Chú hiểu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play