Kiều Nhất Ninh năm nay hai mươi bảy tuổi, có một người bạn trai quen nhau bảy năm, tên là Hạ Hoài.

Thế nhưng, chuyện Hạ Hoài sẽ kết hôn vào tuần sau, người cuối cùng biết được… lại chính là cô.

Người nói cho cô biết chuyện này chính là mẹ cô, bà Ngô Chi Phồn.

Rèm cửa sổ sát đất trong phòng khách nhà họ Kiều hôm qua vừa được bà Ngô Chi Phồn mang đi giặt. Đúng lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt chẳng chút che chắn, phả thẳng vào mặt cô, khiến Kiều Nhất Ninh có cảm giác bản thân đang ngồi trong phòng thẩm vấn bị tra khảo — có khi cũng không phải ảo giác, bởi thực tế cô đúng là đang bị thẩm vấn.

Thấy bộ dạng vô tội của Kiều Nhất Ninh, bà Ngô Chi Phồn tức đến mức ôm đầu, không ngừng kêu than:

“Ôi trời ơi, tôi chịu không nổi nữa, đau đầu chết đi được!”

Kiều Nhất Ninh rón rén bước về phía trước, thăm dò hỏi: “Hay là… con đỡ mẹ vào phòng nằm nghỉ một lát nhé?”

Ngô Chi Phồn không thèm liếc mắt lấy một cái: “Đứng yên đó cho mẹ!”

Kiều Nhất Ninh lập tức lùi về đúng vị trí cũ. Cô đứng ở hướng chính Bắc phòng khách, sát cạnh phòng bếp, trên đầu là chiếc đèn spotlight nhỏ, ánh sáng từ trên chiếu xuống, như tạo thành một chiếc lồng trong suốt giam cô vào giữa. Cô chỉ muốn lập tức quỳ xuống kêu oan, nhưng lần này cô đúng là không oan uổng gì, cô đuối lý thật, có lẽ ngay cả làm nũng cũng chẳng có tác dụng.

Ngón chân của Kiều Nhất Ninh co quắp, khẽ cọ xuống sàn, nhẹ nhàng xỏ nốt chiếc dép còn đang lỏng lẻo vào chân. Lỡ như tình hình vượt ngoài kiểm soát, cô còn có thể chọn kế sách tốt nhất là chuồn lẹ. Chổi nhà cô cán thép không gỉ, nếu bà cụ nổi điên phang cô một phát, cô còn mạng sống gì nữa.

“Con biết không, lúc vừa nãy mẹ nhìn thấy Hạ Hoài trong tiệm áo cưới, mẹ vui biết chừng nào không? Mẹ cứ tưởng cuối cùng con cũng được gả đi, được hạnh phúc rồi. Con giấu mẹ lén đi thử váy cưới với Hạ Hoài, chắc định cho mẹ một bất ngờ, đúng không?”

Ngô Chi Phồn hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Kiều Nhất Ninh: “Nhưng hóa ra đúng là bất ngờ thật… bởi vì cô dâu không phải con! Đối diện còn có ba mẹ người ta, cả nhà vui vẻ chuẩn bị cho lễ cưới tuần sau! Con tự nói đi, con với Hạ Hoài rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Điện thoại trong tay Kiều Nhất Ninh bỗng vang lên, màn hình hiển thị: Hạ Hoài.

Tên này là thuộc tính triệu hồi bằng âm thanh chắc luôn!

Không thèm nghĩ ngợi, Kiều Nhất Ninh lập tức ngắt máy, nhưng Hạ Hoài cũng chẳng bỏ cuộc. Bị cô từ chối mấy lần, hắn liền đổi cách gửi tin nhắn.

【Nhất Ninh, xin lỗi! Muốn đánh muốn mắng gì đợi anh cưới xong em muốn xử sao cũng được!】
【Tuần sau thứ Sáu, khách sạn Thì Tư An, anh kết hôn, nhất định em phải đến đó đấy!】

Kiều Nhất Ninh nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng một câu, Hạ Hoài, anh đúng là đồ khốn nạn, thủ đoạn che mắt người khác giỏi đến mức thần sầu quỷ khốc! Cô vậy mà chẳng ngửi ra chút mùi vị nào!

Được, anh vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa.

Kiều Nhất Ninh hít sâu một hơi, tay trái mạnh mẽ véo chặt đùi mình, màn diễn bắt đầu rồi. Cô vốn sợ đau, véo một cái, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng, sắc mặt cũng trở nên thê lương, môi run rẩy chưa nói đã sắp khóc.

“Mẹ… chuyện tới nước này… con cũng không giấu mẹ nữa…”

Giọng Kiều Nhất Ninh mang theo mấy phần tủi thân, trong đáng thương lại có uất ức, trong uất ức lại chứa đầy oan ức:

“Hạ Hoài… anh ta thay lòng đổi dạ, sau lưng con bắt cá hai tay… con… con cũng mới biết chuyện này hồi tháng trước thôi. Nhưng Hạ Hoài khóc lóc cầu xin con buông tay, nói là cuối cùng cũng tìm được người thật lòng muốn kết hôn…”

Ngô Chi Phồn tức giận đến mức bật dậy, người run lên bần bật: “Nó nói gì cơ? Tìm được người thật lòng muốn cưới?! Thế con là cái gì? Nó coi con là gì hả?”

Bà kéo tay Kiều Nhất Ninh, bước thẳng ra cửa: “Đi! Đi với mẹ tới nhà họ Hạ, mẹ phải hỏi cho ra nhẽ! Tên súc sinh này!”

Chửi hay lắm!

Kiều Nhất Ninh giơ ngón tay cái sau lưng mẹ, ngoài mặt vẫn cố gắng diễn tiếp: “Con không muốn đi đâu… giờ đi qua đó, nhìn họ tình chàng ý thiếp, ngọt ngào hạnh phúc… không phải tự chuốc khổ vào người sao?”

Ngô Chi Phồn khựng bước, vừa thở dài vừa vỗ nhẹ vai cô: “Nhất Ninh, đừng buồn nữa, không cưới được con là phúc phận nó không đủ, bảo bối nhà mình tốt thế này, chắc chắn sẽ có người…”

Kiều Nhất Ninh nước mắt còn chưa kịp rơi thêm giọt nào, lập tức cắt ngang: “Mẹ, con không tin vào tình yêu nữa, con không lấy chồng đâu!”

“Không lấy làm sao được!”

Ngô Chi Phồn vừa định dạy dỗ thêm mấy câu, ngẩng đầu thấy vành mắt con gái đỏ hoe, hơi do dự: “Thôi được rồi, con vào phòng nghỉ trước đi, chuyện này để sau tính tiếp.”

Kiều Nhất Ninh thấy thế liền biết đủ, vừa khóc vừa chạy về phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, vẻ mặt tủi thân liền biến mất, lập tức gọi điện cho Hạ Hoài.

“Nhất Ninh…”

“Câm miệng!”

Kiều Nhất Ninh một chân gác lên ghế mây, vừa cầm khăn giấy lau mắt vừa giận dữ rít lên qua điện thoại:

“Anh bị điên à? Kết hôn mà cũng không báo tôi trước? Suýt chút nữa tôi bị mẹ bắt sống rồi biết không! Anh nói xem, chẳng phải anh từng bảo cả hai cùng theo chủ nghĩa độc thân, đời này không kết hôn cơ mà? Sao giờ tự dưng lại cưới hả?”

Kiều Nhất Ninh và Hạ Hoài là bạn học cấp ba, quan hệ luôn rất tốt. Năm hai đại học, hai bên gia đình bắt đầu bóng gió mai mối. Thế là hai đứa nổi hứng, quyết định “hợp tác tác chiến”, giả làm người yêu để vượt ải.

Bề ngoài thì nói là đi hẹn hò, thực ra là ra khỏi cửa lập tức ai đi đường nấy, ai tự do nấy.

Thời gian gặp nhau không nhiều, nhưng ăn ý vô cùng. Ai ngờ được, sắp vượt qua “bảy năm ngứa ngáy”, vậy mà Hạ Hoài lại trở mặt đâm cô một dao sau lưng, đã vậy còn không thèm báo trước, đúng là chẳng coi cô ra gì!

“Anh xin lỗi, anh cũng nghĩ mình không cưới ai đâu… nhưng gặp cô ấy xong, trái tim chết lâm sàng của anh tự nhiên sống dậy, thần kỳ chưa?”

“Thần kỳ cái đầu anh ấy!”

Kiều Nhất Ninh cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm, hắng giọng nói:

“Thôi, anh tìm được hạnh phúc thì tôi cũng vui mừng thay anh… nhưng đám cưới tôi không đi đâu, tôi mà xuất hiện thì chẳng phải quá lạ lùng sao.”

“Không kỳ quặc đâu! Anh nói hết với nhà rồi, họ vốn rất thích em, lúc đầu nghe tin còn tiếc lắm cơ.”

“Nhà tôi còn chưa giải thích nổi đây này…”

Huống hồ cô vừa mới dựng vở kịch Hạ Hoài ngoại tình, giờ mà nói ra thì không biết ăn nói thế nào với mẹ.

“Không đi cũng được, sau này anh dẫn cô ấy ra mời em ăn một bữa riêng.”

Hạ Hoài vẫn còn thấy áy náy: “Nhất Ninh, thật ra em cũng nên thử mở lòng tìm người phù hợp đi.”

“Tôi chẳng có hứng thú, sao con người nhất định phải kết hôn chứ? Một mình tôi bây giờ vui biết bao nhiêu.”

Hạ Hoài bật cười, giọng điệu dịu dàng: “Anh cũng không nói rõ được, có lẽ phải đến khi em gặp đúng người thì mới hiểu thôi.”

“Được rồi.”

Kiều Nhất Ninh chớp mắt, nước mắt vừa nãy rơi như mưa giờ mắt đã cay rát cả lên:

“Không nói nữa, mắt tôi đau, tôi dập máy đây.”

Hạ Hoài vừa dạ một tiếng, Kiều Nhất Ninh liền cúp điện thoại ném luôn cái máy sang một bên.

Dù Ngô Chi Phồn ngày nào cũng mong ngóng muốn gả con gái đi, nhưng gặp chuyện này xong, bà cũng tạm thời không nói thêm gì nữa.

Kiều Nhất Ninh hiếm hoi được sống mấy ngày thong dong tự tại, vui vẻ đến mức mập thêm hẳn hai cân.

Nhưng thời gian trôi qua, cô càng lúc càng bất an, cứ có cảm giác bà mẹ mình đang ủ mưu gì đó.

Hôm ấy, Kiều Nhất Ninh theo Ngô Chi Phồn tới nhà bác ăn cơm.

Con gái út của bác, cũng chính là em họ của Kiều Nhất Ninh, khoác tay bạn trai, ân ân ái ái từ đầu ngõ đi vào, ngọt ngào ngồi xuống bàn ăn.

Ăn xong cơm, Ngô Chi Phồn đuổi Kiều Nhất Ninh ra sân hóng mát. Cô cũng chẳng có việc gì, ngồi đó vừa ngắm trời vừa ăn hạt dưa.

Không ngờ em họ lại bẽn lẽn nũng nịu nói: “Không cần, em không ăn vỏ nho đâu.”

Bạn trai cô nàng cười khờ khạo, kiên nhẫn bóc từng quả nho sạch sẽ, dính đầy nước ngọt, lại ngọt ngào đút vào miệng em họ cô.

Hạt dưa trong miệng Kiều Nhất Ninh lập tức mất ngon.

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngô Chi Phồn cười hiền hòa nhìn em họ và bạn trai, sau đó quay sang cô, sắc mặt liền đổi, trợn mắt bỏ đi.

Khoan… đây có phải ám chỉ không vậy? Bảo cô cũng nên tìm đối tượng rồi chăng?

Kiều Nhất Ninh ngồi không yên, đi ra khỏi sân, vòng sang quảng trường nhỏ xem đám thiếu niên chơi bóng rổ. Nhưng ngồi chưa được bao lâu, cô lại nhìn thấy Ngô Chi Phồn.

Bà cụ đang tám chuyện với mấy bác hàng xóm.

Kiều Nhất Ninh lập tức rụt cổ trốn sau gốc cây, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Khoảng cách không xa, quảng trường trống trải, giọng nói của Ngô Chi Phồn và hàng xóm truyền đến từng câu từng chữ.

Người ta khen cháu mình ngoan, Ngô Chi Phồn cười nói nhà ấy có phúc. Họ lại nói Kiều Nhất Ninh không chịu lấy chồng, bà liền cười gượng đáp “phải tìm người mình thích”, hàng xóm tiếp lời “chị chiều nó quá nên nó mới hư, sao không quản dạy cho nghiêm”, bà Ngô chỉ biết nhận mình dạy dỗ chưa tốt.

Kiều Nhất Ninh chợt thấy sống mũi cay xè, tim cũng trĩu nặng. Bóng rổ ở phía xa rơi trúng rổ bật ra nền đất, Kiều Nhất Ninh lại cảm thấy quả bóng đó như đè thẳng vào lòng mình, nặng trĩu, nghẹn ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play