Kiều Nhất Ninh vốn tưởng buổi xem mặt này chắc chắn sẽ kết thúc trong bầu không khí gượng gạo, ai ngờ lại ngoài dự đoán mà hòa hợp, hòa hợp đến mức lúc về đến nhà cô còn thấy luyến tiếc.

Dù gì cũng nghe không ít chuyện từ những người khác, mấy buổi xem mắt kiểu này phần lớn đều như thế: hỏi về công việc, hỏi về gia cảnh, thậm chí còn trực tiếp vẽ luôn lộ trình cuộc đời cho bạn, nào là sinh con đẻ cái, nào là chăm chồng dạy con, rồi rửa bát nấu cơm...

Nhưng Lộ Quyết lại không như vậy, anh tránh hết mọi chủ đề nhạy cảm, thậm chí còn tinh tế dịu dàng tới mức khiến cô có cảm giác anh đang cẩn thận dè dặt với mình.

Một người như thế sao có thể làm ra chuyện xông vào hôn lễ người khác, đánh chú rể tơi bời?

Xem ra cô dâu của Hạ Hoài chính là chân ái của anh rồi. Tình yêu đúng là điều kỳ diệu.

Kiều Nhất Ninh thở dài cảm khái.

Không biết người mà Hạ Hoài cưới rốt cuộc tuyệt vời thế nào, mới có thể khiến Lộ Quyết mãi không quên như thế.

Nghĩ tới đây, Kiều Nhất Ninh bật dậy, đi tới trước giá sách, ngồi xổm xuống ôm một chiếc hộp gỗ ra ngoài. Cô cúi đầu lật tìm, ở tận đáy hộp lấy ra cuốn album ảnh thời cấp ba của trường Trung học Lâm Hồ.

Trang cuối album có ảnh chụp toàn khối, từng lớp xếp theo thứ tự từ lớp Một tới lớp Hai Mươi từ trái sang phải. Kiều Nhất Ninh chăm chú tìm được mình trong biển người trước, rồi mới đi tìm Lộ Quyết.

Từ lớp Tám tới lớp Hai Mươi đều là lớp chuyên tự nhiên, Lộ Quyết là thần học tự nhiên, chắc chắn nằm trong lớp giỏi nhất...

Ánh mắt Kiều Nhất Ninh lần theo ngón tay, cuối cùng cũng tìm thấy Lộ Quyết với vẻ mặt lạnh tanh trong đám đông.

Lộ Quyết bây giờ và thời cấp ba khác nhau thật nhiều. Khi còn đi học, mặt anh còn chút thịt, tuy lạnh lùng nhưng không sắc bén như hiện tại. Người cô gặp hôm nay, đường nét khuôn mặt sắc sảo hơn, mang kính mắt, ánh nhìn cũng trở nên xa cách lạnh nhạt.

Kiều Nhất Ninh khựng lại.

Ngay dưới khuôn mặt nghiêm túc của Lộ Quyết, chính là cô, cười tươi rói giơ tay làm dấu “V” trước ống kính.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Lộ Quyết đứng ngay sau cô sao?

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi mờ trên ảnh của Lộ Quyết, bỗng có cảm giác sau khi tốt nghiệp hình như mình từng gặp anh ở đâu nữa.

"Là lúc nào nhỉ?"

Kiều Nhất Ninh ngồi khoanh chân dưới đất, trầm ngâm suy nghĩ, chưa kịp nghĩ ra đã nghe thấy ba cô, ông Kiều Chính Nghiêm gọi.

Kiều Nhất Ninh vội đáp lại, nhanh tay cất album trở lại hộp.

Thành phố Tô Lân thời tiết vốn thay đổi thất thường, ban ngày nắng như đổ lửa, ban đêm đột ngột đổ mưa.

Kiều Nhất Ninh giúp mẹ là bà Ngô Chi Phồn chuyển hết mấy chậu hoa từ sân thượng vào hành lang, xong xuôi lại bị mẹ đuổi vào phòng ngủ tránh gió lạnh, cô miệng thì đồng ý nhưng chân vẫn chưa chịu rời đi.

Trời đêm đen đặc, mưa bụi rơi lách tách trên mặt đất, bắn tung tóe những đoá hoa trắng nhỏ, nhìn như một biển hoa nở rộ rồi tan biến chỉ trong khoảnh khắc.

Kiều Nhất Ninh ngắm cơn mưa thêm chốc lát, cuối cùng cũng nhớ ra.

Khi mới vào đại học không lâu, cô từng gặp anh trong hội trường của trường. Hôm đó cũng mưa lớn, cô đứng trú dưới hành lang, Lộ Quyết đi từ trong mưa tới, đứng bên cạnh cô rất lâu rồi khẽ gọi tên cô.

Cô không nhận ra anh, cảnh giác lùi lại hỏi anh là ai.

Lộ Quyết không nói gì, chỉ để lại cho cô một cái ô rồi bỏ đi.

Bây giờ nghĩ lại, hôm đó anh xuất hiện ở đó làm gì nhỉ?

Nghĩ không thông, Kiều Nhất Ninh lắc đầu, đóng cửa sân thượng quay về phòng.

Vừa vào phòng, cô liền thấy trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ số lạ cách đây mười phút.

Cô không có thói quen gọi lại số lạ, đang định mặc kệ thì điện thoại lại vang lên, vẫn là số đó.

Kiều Nhất Ninh do dự mãi mới áp điện thoại lên tai, dè dặt "Alo?" một tiếng.

Giọng nam trầm thấp, nghe như đang trách móc: "Sao không nghe máy?"

Kiều Nhất Ninh ngơ ngác, định cúp máy.

Đối phương lại tiếp tục nói mấy lời chẳng đầu chẳng cuối: "Kiều Nhất Ninh, em luôn không nghe máy, em lúc nào cũng vậy."

Kiều Nhất Ninh cau mày, cuối cùng nhận ra giọng người gọi: "Lộ Quyết?"

Lộ Quyết rất nghiêm túc trả lời: "Ừ."

Cô có thông tin của Lộ Quyết, Lộ Quyết dĩ nhiên cũng có thông tin của cô.

Kiều Nhất Ninh nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện thì không được gọi sao?" Lộ Quyết phản ứng rất nhanh.

Kiều Nhất Ninh khựng lại: "Không phải, tôi chỉ hỏi thôi."

"Vậy em hỏi cái khác đi." Lộ Quyết chuyển chủ đề, giọng nói bỗng trở nên mơ hồ: "Kiều Nhất Ninh, ở đây gió to quá."

Cô lập tức cảnh giác: "Anh đang ở đâu?"

Qua hai giây, Lộ Quyết mới trả lời: "Gió rất to, hình như tôi sắp bị thổi bay rồi."

Tuy giọng anh tỉnh táo, nhưng lại khác hoàn toàn với bộ dạng ban ngày, Kiều Nhất Ninh gần như chắc chắn Lộ Quyết đang say, hơn nữa say không nhẹ.

Hình ảnh Lộ Quyết đứng bên mép tầng thượng hiện lên trong đầu cô, khiến cô hoảng hốt, nửa dỗ nửa dụ hỏi ra địa chỉ.

Anh không chịu cúp máy, cô đành vừa nói chuyện vừa ra ngoài bắt taxi.

Lộ Quyết sau khi uống rượu đặc biệt thích nói chuyện, Kiều Nhất Ninh nói đến khô cả họng, hễ cô im lặng là anh lập tức giận dỗi, cô đành kiên nhẫn dỗ dành.

Tài xế taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười hỏi: "Nhóc nhà cô à?"

Kiều Nhất Ninh mặt đỏ tới mang tai, xuống xe vẫn chưa hoàn hồn.

Lộ Quyết ngồi ở một quán bar ngoài trời, dựa trên bậc thềm hành lang, tay nắm điện thoại.

Anh mặc áo thun trắng khoác ngoài chiếc áo sơ mi caro xanh nhạt, trông trẻ trung hơn hẳn lúc ban ngày.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy cô liền thở dài: "Trời mưa rồi mà bạn cô nhất quyết không chịu vào trong, cứ ngồi đây gọi điện mãi."

Kiều Nhất Ninh lập tức xin lỗi, thanh toán rồi bước tới trước mặt Lộ Quyết.

Vừa tới gần, cô đã cúp máy, Lộ Quyết nhíu mày nắm chặt điện thoại, vẻ mặt không vui.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, bỗng thấy buồn cười, nhẹ giọng gọi: "Lộ Quyết."

Lộ Quyết ngừng nghịch điện thoại, ngẩng đầu chậm rãi nhìn cô.

Ngoài hiên, mưa đã ngớt, những giọt nước lách tách nhỏ xuống. Cửa ban công đóng chặt, tiếng nhạc bên trong khe khẽ vang lên, ai đó đang hát bài "Tớ Nhớ Cậu" của Soda Green.

Lộ Quyết bất ngờ kéo tay cô, nghiêm túc nói: "Trời mưa, em không biết sao?"

Kiều Nhất Ninh không hiểu nổi anh, nhưng cũng không thể mặc kệ, đành ngồi bên cạnh anh, ôm đầu gối hỏi: "Anh uống bao nhiêu rồi đấy?"

Lộ Quyết thản nhiên: "Chắc say rồi. Tỉnh thì không gặp được em."

"À?" Kiều Nhất Ninh ngẩn ra: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải vợ của Hạ Hoài đâu."

Lộ Quyết lập tức quay phắt sang trừng cô: "Không được nhắc tới hắn!"

"Được rồi được rồi, không nhắc nữa." Cô lập tức giơ tay dỗ dành.

Thấy anh thế này, máu hóng hớt của cô lại trỗi dậy, cô ghé sát hỏi nhỏ: "Anh thật sự đánh hắn à?"

Lộ Quyết quả quyết: "Đánh rồi, hắn đối xử với cô ấy không tốt."

Nét mặt anh lộ vẻ buồn bã, trái tim Kiều Nhất Ninh mềm nhũn, khẽ hỏi: "Vậy sao anh không nói cho cô ấy biết sớm, anh thích cô ấy?"

Lộ Quyết không đáp, cúi đầu im lặng.

Một lúc sau, anh bỗng quay sang nhìn cô: "Tại sao giờ em mới tới đón tôi?"

Kiều Nhất Ninh nghẹn họng: "Tôi vừa nhận điện thoại là tới ngay mà."

"Dối trá."

Kiều Nhất Ninh dở khóc dở cười: "Thật mà, lừa anh tôi là cún con."

Lộ Quyết bỗng rướn người sát vào cô, ánh mắt ngây thơ mang theo chút say khướt: "Vậy em cười đi."

Cô ngẩn ra, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đành cong mắt cười, đáng yêu ngoan ngoãn.

Lộ Quyết thở dồn dập, khẽ hỏi: "Tôi có thể hôn em không?"

Kiều Nhất Ninh lập tức đơ người, cuống quýt lùi lại: "Không được!"

"Không được à..." Lộ Quyết giọng khàn khàn như ngâm rượu, lẩm bẩm, "Một cái thôi được không? Chỗ này được không?"

Ngón tay anh khẽ chạm vào má cô, ánh mắt long lanh tựa ánh trăng.

Kiều Nhất Ninh tim đập loạn nhịp, cả người nóng bừng.

Lộ Quyết tháo kính, đặt nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên má cô: "Hôn được rồi..."

Sau đó anh ngả người lên vai cô, lẩm bẩm: "Hình như thật sự..."

Kiều Nhất Ninh sững sờ, chỉ cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Lát sau, cô lay anh dậy, hỏi ra số của "Ôn Nhị", mở danh bạ thì chính là Ôn Duệ Khang — nổi tiếng nhà giàu trường Lâm Hồ.

Cô gọi điện, đầu dây kia lập tức hỏi: "Lại muốn tôi đi đánh Hạ Hoài à?"

Kiều Nhất Ninh nghẹn họng: "Anh ấy say, qua đón anh ấy được không?"

Ôn Duệ Khang yên lặng vài giây, rồi hỏi: "Cô là ai?"

"Kiều Nhất Ninh."

Đầu dây kia phát ra tiếng đồ đạc đổ ầm, hình như đối phương ngã sấp mặt.

Cúp máy, cô vô tình vuốt điện thoại, màn hình sáng lên, chính là ảnh chụp tốt nghiệp.

Chàng trai Lộ Quyết mặt lạnh, cô gái Kiều Nhất Ninh tươi cười giơ tay tạo dáng chữ V.

Một ký ức xa xưa, tưởng đã lãng quên, giờ phút này lại bỗng dưng sống dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play