Kiều Nhất Ninh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Lộ Quyết sẽ thích mình. Dù sao Lộ Quyết cũng là nam thần khối tự nhiên của trường cấp ba Lâm Hồ, là khách quen của bục nhận giải, một thiên chi kiêu tử tay cầm giải thưởng đến phát mỏi; còn cô thì sao, ngoại hình bình thường, thành tích tầm trung, như lời bà Ngô Chi Phàm đã nói, cô mà đỗ được Đại học Tây Hành đúng là ông trời phù hộ, chư thần hiển linh.

Hơn nữa, trong ký ức của cô, cô và Lộ Quyết hầu như không có giao tình gì.

Nếu Lộ Quyết thật sự thích cô, làm sao cô lại chẳng cảm nhận được chút nào?

Kiều Nhất Ninh tự biết mình thế nào, tự nhận thức rất rõ ràng, nên Lộ Quyết không thể nào thích cô được. Chuyện hình nền điện thoại tối hôm đó, tám phần là do cô bị men rượu làm cho hoa mắt…

Những ngày này, Kiều Nhất Ninh vẫn luôn tự an ủi bản thân như vậy, cũng may Lộ Quyết chưa từng chủ động liên lạc lại với cô.

Thôi thì cứ để chuyện đêm đó như cơn gió thoảng qua, lướt qua rồi thì tốt nhất là đừng để lại chút dấu vết nào.

Thế rồi, trong lúc đang yên ổn tự trấn an bản thân, Kiều Nhất Ninh nhận được cuộc gọi của Hạ Hoài.

Cô nghe Hạ Hoài “tặc lưỡi” suốt năm phút liền, rồi nói:
“Lộ Quyết chặn tôi trong toilet ở hậu trường, trước sau nói với tôi đúng hai câu, cô có muốn biết là hai câu gì không?”

Cô không muốn. Thật sự không muốn.

___“Câu thứ nhất: ‘Anh sắp kết hôn?’ Câu thứ hai: ‘Anh có thấy có lỗi với Kiều Nhất Ninh không?’”

___“Em nghĩ kỹ đi, ngẫm kỹ lại xem.”

Sét đánh giữa trời quang.

Kiều Nhất Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như mình không hề đỏ mặt tim đập loạn nhịp.

Hạ Hoài tiếp tục nói: “Hai câu, thêm ba quyền hai cước! Anh ta nể mặt em nên mới không để tôi ngồi xe lăn được đẩy vào hội trường làm đám cưới đấy. Nếu không phải nể tình em, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Hạ Hoài lại tặc lưỡi: “Em nghĩ kỹ đi, ngẫm kỹ lại đi.”

Lộ Quyết thích cô, vì cô mà xông vào tiệc cưới của Hạ Hoài, đánh Hạ Hoài một trận, bởi vì anh cảm thấy Hạ Hoài có lỗi với cô.

Bao năm qua, Kiều Nhất Ninh cũng từng gặp vài người đàn ông miệng nói thích cô, hứa sẽ đối xử tốt với cô cả đời. Nhưng cô không tin, chẳng bao giờ để tâm, lúc từ chối cũng chỉ giả vờ khó xử để cả hai không quá mất mặt mà thôi.

Nhưng Lộ Quyết…

Kiều Nhất Ninh thậm chí trước đây còn không biết có sự tồn tại của người này, lần đi xem mắt gặp Lộ Quyết, cô còn lấy chuyện này ra trêu anh.

Anh thích cô, cô lại đem anh ra làm trò cười.

Kiều Nhất Ninh hối hận rồi, cô hận không thể lập tức tìm Lộ Quyết nhận lỗi tạ tội.

Dằn vặt mấy ngày, Lộ Quyết vẫn không liên lạc với cô.

Vậy nên, chắc là cô đã nghĩ nhiều rồi nhỉ? Tự mình đa tình rồi nhỉ?

Vì vậy, Kiều Nhất Ninh lại bình thản quay về quỹ đạo cuộc sống thường ngày: ban ngày ngủ bù, đêm khuya yên tĩnh thì chạy deadline tranh vẽ.

Dạo gần đây cô nhận một đơn hàng từ một studio game, chịu trách nhiệm thiết kế nhân vật trong game. Studio tên ED, địa chỉ ở đối diện trung tâm thương mại Tô Lân, thỉnh thoảng cô cũng phải đến tham dự các buổi họp bàn với họ.

Vừa kết thúc một buổi họp, Kiều Nhất Ninh tranh thủ chạy xuống tầng một của trung tâm thương mại mua ly trà sữa. Đúng dịp cuối tuần, người đông như nêm, cô xếp hàng mãi mới mua được.

Rút lớp giấy mỏng bên ngoài ống hút, cô cắm ống hút vào ly, hút một ngụm lớn rồi xoay người - đụng trúng ngay Lộ Quyết.

Kiều Nhất Ninh cũng không biết Lộ Quyết có nhìn thấy cô không, nhưng phản xạ đầu tiên của cô là cúi đầu, tay cầm ly trà sữa còn khẽ run lên hai cái. Khóe mắt liếc thấy Lộ Quyết đang đi về phía mình.

“Không căng thẳng, mình không hề căng thẳng, chỉ là tay mình không nghe lời thôi!”

“Kiều Nhất Ninh.”

“Hi!” Kiều Nhất Ninh cứng ngắc chào hỏi.

“Trùng hợp ghê, cũng uống trà sữa à?” Vừa nói, cô vừa đưa ly trà sữa trong tay ra phía trước. Trời ạ, tay cô lại tự làm theo ý mình!

Ánh mắt Lộ Quyết rơi xuống ly trà sữa, Kiều Nhất Ninh nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện chỗ cắm ống hút còn dính nửa viên trân châu, cô giật mình rụt tay về: “Cái đó… tôi mua ly khác cho anh nhé!”

“Không cần, tôi không uống.” Lộ Quyết ngừng hai giây, nói tiếp: “Chuyện lần trước…”

Tim Kiều Nhất Ninh nảy lên một nhịp, vội vàng nói trước:
“Xin lỗi! Tôi không biết… tôi chỉ là thấy chuyện tám nhảm ngay trước mắt nên lỡ miệng nhiều lời… tôi không ngờ…”

“Tôi muốn nói…”

“Tôi biết, tôi biết hết, tôi không cố ý chế giễu anh đâu.”

“Em có phải…”

“Đúng đúng đúng, tôi sai rồi, tôi có tội, tôi xin lỗi, tôi dâng trà rót nước chuộc lỗi.”

Lộ Quyết hơi sững người, không ngờ diễn biến lại thành như vậy: “Dâng trà rót nước?”

“À…” Kiều Nhất Ninh ngốc nghếch gật đầu, suýt nữa thì muốn viết luôn chữ “Tù nhân” lên trán mình, “Tôi có thể chuộc tội.”

Lộ Quyết nhìn cô hai giây, có chút bất đắc dĩ: “Em thế này rất dễ bị người ta lừa đấy.”

Kiều Nhất Ninh ngơ ngác.

Vốn dĩ Lộ Quyết định giải thích chuyện mình uống rượu say, nhưng rõ ràng trọng điểm trong đầu Kiều Nhất Ninh lại là cô cảm thấy mình vô tình nói lời tổn thương anh, giờ hối lỗi đến mức muốn chuộc tội.

Thực ra khi đó anh cũng thấy khó chịu thật, dù sao anh tưởng mình ra mặt vì chính chủ, kết quả chính chủ lại hiểu lầm anh là vì người phụ nữ khác.

Nhưng giờ anh không bận tâm nữa.

“Em chẳng thay đổi chút nào.”

Kiều Nhất Ninh còn tưởng anh sắp khen cô trẻ trung xinh đẹp, nào ngờ giây sau liền nghe anh thở dài: “Ngốc thật.”

Kiều Nhất Ninh: “…”

“Nhưng cũng tốt.” Ánh mắt Lộ Quyết sau cặp kính hơi nheo lại, “Giúp anh một việc.”

Thế là Kiều Nhất Ninh bị Lộ Quyết lôi lên thang máy trung tâm thương mại.

Ba tầng trên cùng từ tầng mười bảy trở lên chỉ mở cho khách VIP thuộc tập đoàn chủ quản trung tâm, muốn lên đó phải quẹt thẻ mới được.

Cửa thang máy vừa mở, nhân viên lễ tân tươi cười bước lên đón, Lộ Quyết nhìn cô ấy một cái, tranh thủ nói trước khi đối phương mở miệng: “Không cần, tôi tự đi.”

Kiều Nhất Ninh cắn ống hút, nhìn chiếc váy lụa dài cùng giày cao gót trên người nhân viên lễ tân, rồi cúi đầu nhìn bộ yếm jeans và đôi giày vải trắng của mình, đưa tay chọc chọc tay Lộ Quyết.

Lộ Quyết dắt cô đi vòng qua vách ngăn sảnh chính, quẹo vào hành lang, nghiêng đầu “Ừ?” một tiếng.

“Anh thấy tôi có vẻ… không hợp lắm không?” Kiều Nhất Ninh giơ tay chỉ chỉ lên người mình, “Dù gì anh cũng nói hôm nay bố mẹ anh bảo đi xem mắt, tôi mặc thế này, lại không trang điểm gì, chiến lực quá yếu, nhìn non quá rồi.”

Lộ Quyết khẽ liếc cô một cái: “Không sao, bố mẹ anh không quan tâm mấy cái này.”

“Thế họ quan tâm gì?”

“Anh thích là được.”

“Thế anh thích không?” Kiều Nhất Ninh buột miệng.

Vừa nói xong cô đã muốn tát mình, vì cô thấy sống lưng Lộ Quyết vô thức căng lên, đứng trước cửa phòng riêng không nói lời nào.

Đúng là chạm đúng chỗ đau.

Kiều Nhất Ninh mắng thầm bản thân, giả vờ như không có chuyện gì, nhanh chóng đi trước mở cửa phòng.

Ánh đèn trắng từ khe cửa dần dần tràn ra, rất nhanh toàn bộ khung cảnh trong phòng hiện ra.

Bên trong là đám người đang giơ ly trò chuyện vui vẻ, lúc này đều đồng loạt dừng lại, ánh mắt cùng nhìn về phía Kiều Nhất Ninh.

Kiều Nhất Ninh lùi về sau một bước, đụng vào người Lộ Quyết, bị anh giơ tay giữ lấy vai.

“Cảnh tượng này… không giống đi xem mắt lắm nhỉ? Anh thấy sao?” Kiều Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn anh.

Lộ Quyết thản nhiên đẩy cô vào trong, cửa gỗ sau lưng khép lại, mọi người khôi phục vẻ mặt tươi cười, vừa nâng ly vừa quan sát cô gái đứng trước mặt Lộ Quyết.

“Quên không nói, hôm nay cũng là sinh nhật ông nội anh.” Lộ Quyết đi tới giá đựng quà lấy một chiếc hộp đen đưa cho Kiều Nhất Ninh, “Cầm lấy.”

“Không phải, sinh nhật ông nội anh mà tôi tới liệu có ổn không, chẳng phải anh bảo đi xem mắt sao?” Kiều Nhất Ninh nhỏ giọng thì thầm, mặt vẫn cố gắng giữ nụ cười.

Lộ Quyết nói thật: “Em không tới thì anh sẽ phải đi xem mắt.”

“Xua người thì tôi giỏi, nhưng đối phó với người lớn thì chịu thua.”

Kiều Nhất Ninh rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng Lộ Quyết phản ứng nhanh hơn, chắn ngang đường cô, cô ỉu xìu, tội nghiệp nói: “Lộ Quyết, tôi không làm được đâu.”

Lộ Quyết cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt uất ức của cô, khóe mắt cụp xuống, đôi mắt hạnh lộ ra vẻ đáng thương khiến người ta không nỡ.

Lộ Quyết đột nhiên nhớ đến câu nói của Ôn Duệ Khang: “Đàn ông ngoại tình bị phát hiện xong quay ra bạo hành vợ,” trong lòng chợt thấy hoảng, giữ vai cô xoay người, đẩy cô đến vị trí bàn tiệc chính.

“Không sao, anh ở đây.” Lộ Quyết nói khẽ bên tai cô.

Lộ Quyết dẫn Kiều Nhất Ninh đứng trước mặt ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, khẽ gõ lên cổ tay cô, Kiều Nhất Ninh lập tức dâng chiếc hộp đen lên.

“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Lộ Quyết nói.

Kiều Nhất Ninh học theo: “Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.”

Ông cụ Lộ Giang Dịch đẩy gọng kính lão, cười hiền hòa: “Ôi chà, cô bé này đáng yêu quá.”

Người giúp ông nội nhận quà, Lưu Vũ Thính sững người - chẳng phải con trai chị nói không có hy vọng gì sao, sao giờ dẫn người về tận nhà thế này?

Lộ Quyết đưa Kiều Nhất Ninh ngồi xuống, bố Lộ Quyết là Lộ Kiến Đình đứng dậy nói vài câu xã giao rồi bảo mọi người ăn uống.

Bàn chính đều là người nhà họ Lộ, hết cô cô hỏi vài câu lại đến bác hai hỏi vài câu. Kiều Nhất Ninh ấp úng đáp lời, mắt chỉ dám nhìn những món ăn xoay trên bàn, ngay cả ly trà sữa cũng không dám uống thêm ngụm nào.

Một người phụ nữ lớn tuổi hỏi: “Hai đứa quen nhau thế nào thế?”

Kiều Nhất Ninh suýt chút nữa đáp “Đi xem mắt”, nhưng chưa kịp bàn bạc với Lộ Quyết nên sợ hớ miệng, liền quay sang nhìn anh.

Mọi người lại tưởng cô ngại ngùng đỏ mặt.

Lộ Quyết dừng một chút: “Hồi cấp ba quen nhau.”

Kiều Nhất Ninh mở to mắt kinh ngạc, Lộ Quyết bình thản đối phó hàng loạt câu hỏi tiếp theo.

Bàn tiệc không ít người trẻ, tâm lý hóng hớt đầy mình, hỏi ngày càng chi tiết.

“Tôi tỏ tình, cô ấy không đồng ý.”

“Ừ, sau lại gặp lại nên ở bên nhau.”

“Người khác à? Không có, từ đầu đến cuối chỉ có mình cô ấy.”

“Kết hôn hả? Tôi nghe cô ấy.”

Kiều Nhất Ninh bị khả năng diễn xuất của Lộ Quyết chinh phục, trong khoảnh khắc anh quay sang nhìn cô, cô vô thức “A” một tiếng.

Mọi người như được tiếp thêm sức mạnh, đồng loạt nâng ly, miệng hô “sắp có hỷ sự”, “song hỷ lâm môn”, không khí náo nhiệt tưng bừng, ngay cả ông cụ cũng vui vẻ uống thêm mấy ly.

Kiều Nhất Ninh không tiện lên tiếng giải thích, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cúi đầu càng ngày càng thấp.

“Muốn ăn gì?” Lộ Quyết bỗng hỏi nhỏ bên tai cô, mắt cô sáng rỡ, nghiêng người lại gần anh như không ai phát hiện.

“Muốn ăn tôm, cả cá quý phi chiên giòn, bánh ngô ngào đường cũng được.”

Thấy mình nói hơi nhiều, định bổ sung, nhưng Lộ Quyết đã giơ đũa, gắp hết những món cô vừa nhắc vào bát cô, bánh ngô ngào đường thì để riêng ra đĩa nhỏ.

Mọi người đang bàn chuyện chính sự, chỉ có Kiều Nhất Ninh cắm cúi ăn, thi thoảng ghé tai Lộ Quyết lẩm bẩm gọi món. Lộ Quyết cảm giác như mình đang nuôi một chú sóc nhỏ, đang vui vẻ ăn uống, lại rất biết nghe lời.

“Uống chút canh.” Lộ Quyết nói.

Kiều Nhất Ninh buông đũa, bưng chén canh lên uống.

“Ăn miếng rau xanh đi.”

Kiều Nhất Ninh đành buông miếng thịt bò gần miệng, nhét miếng rau lớn vào miệng.

Lộ Quyết sợ cô nghẹn: “Ăn chậm thôi.”

Kiều Nhất Ninh nổi giận: “Tôi đã ăn rất chậm rồi đấy, sao anh nói nhiều như ba tôi vậy!”

Lộ Quyết bị chặn họng, không dám nói thêm, cúi đầu gắp đồ ăn cho cô.

Lưu Vũ Thính tròn mắt kinh ngạc - con trai nhà chị cũng có ngày bị mắng nghẹn họng, nguyên nhân lại vì nói nhiều… đúng là kỳ tích.

Chú sóc nhỏ Kiều Nhất Ninh chuyên tâm ăn uống, má phồng lên phồng xuống.

Lộ Quyết giả vờ không thấy ánh mắt đầy hàm ý của Lưu Vũ Thính, múc một thìa trứng hấp bỏ vào bát cô.

Kiều Nhất Ninh ăn mơ hồ, vô thức há miệng cắn thìa, cắn xong mới thấy sai sai.

Cô cắn thìa cứng đờ người.

Thìa sơn vàng, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, Kiều Nhất Ninh buột miệng nói: “Tôi thử xem nó có phải vàng thật không.”

Nói càng nói càng xấu hổ, chỉ muốn quay lưng mắng bản thân, thử xem có phải vàng thật không, cô tưởng mình là máy dò kim loại chắc? Lại còn trước mặt Lộ Quyết nữa, thật muốn độn thổ.

Cổ tay Lộ Quyết khẽ động, lại không trêu chọc cô, thậm chí còn nghiêm túc khuyên nhủ: “Không phải vàng thật, sau này đừng thấy gì cũng cắn.”

Kiều Nhất Ninh nuốt trứng hấp, cảm thấy vành tai nóng ran.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play