Ngày xem mắt, trước khi ra khỏi cửa, Ngô Chi Phồn dặn đi dặn lại, nhất định Kiều Nhất Ninh phải mua một bó hoa làm quà gặp mặt.
May mà ngay đối diện nhà hàng hẹn ăn chính là một tiệm hoa.
Nhưng mà, Kiều Nhất Ninh thì biết gì về hoa đâu, thứ cô nghiên cứu nhiều nhất chỉ có đồ ăn thôi. Thế nên vừa đi dạo quanh cửa hàng hoa, cô vừa tranh thủ trả lời tin nhắn của Chung Di Dao.
Chuyện là, hôm qua Chung Di Dao đi dự đám cưới của Hạ Hoài, có một tin chấn động trời long đất muốn chia sẻ với Kiều Nhất Ninh. Đáng tiếc hôm qua Ngô Chi Phồn chưa đến tám giờ tối đã đuổi Kiều Nhất Ninh đi tắm rửa, sau đó còn bắt cô đắp mặt nạ, vừa đúng chín giờ đã ra lệnh đi ngủ, thành ra cô bỏ lỡ tin tức nóng hổi ngay thời điểm đầu tiên.
Nhưng với dân hóng hớt, tám chuyện lúc nào chẳng được!
Chung Di Dao tường thuật vô cùng sinh động, nói rằng tại hôn lễ hôm qua, chú rể Hạ Hoài bị đánh ở hậu trường, cuối cùng còn bồi thêm câu chửi mắng: “Đây là sự suy đồi của đạo đức hay là sự méo mó của nhân tính?”
Nghe nói người đánh chính là người thầm mến cô dâu từ thời niên thiếu. Mọi người thi nhau đoán rằng chắc chắn là anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhận ra mình yêu cô dâu, nhưng tiếc là cô dâu sắp kết hôn nên mới làm loạn trong lễ cưới. Tội nghiệp Hạ Hoài, vô duyên vô cớ bị ăn đòn… đến cả cảnh sát cũng không báo.
Người đánh xong còn ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi.
Kiều Nhất Ninh lúc này thật sự không biết nên đồng cảm với Hạ Hoài hay nên hối hận vì đã bỏ lỡ màn kịch kinh điển.
Z: Trời đất, tin vừa nóng hổi đây, người đánh chính là Lộ Quyết! Lộ Quyết đấy!
Một Quả Chanh: Ai cơ?
Z: Là Lộ Quyết thần đồng ban tự nhiên của trường cấp ba Lâm Hồ đó! Lúc nào cũng đứng nhất! Trời ơi trời ơi, thần học bá nổi giận vì hồng nhan, thật sự bùng nổ luôn!
Lộ Quyết?
Kiều Nhất Ninh không có nhiều ấn tượng với cái tên này, chỉ nhớ mơ hồ đối phương khá lạnh lùng, sao giống kiểu người sẽ làm chuyện kinh thiên động địa này nhỉ?
Đúng là, tình yêu quả nhiên có thể thay đổi bản chất con người.
“Đinh đang” một tiếng vang lên ở cửa, Kiều Nhất Ninh theo phản xạ nghiêng đầu nhìn qua.
Ngay lập tức trợn to mắt, quên luôn không trả lời tin nhắn của Chung Di Dao, cô vội vàng xoay người lảng tránh, giả vờ chọn hoa bừa trên kệ.
Sao “Yêu quái họ Từ” lại ở đây?
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Yêu quái họ Từ” chính là Từ Lệ Lệ, bạn học cấp hai của Kiều Nhất Ninh. Hai người có ân oán cá nhân, giờ phút này Từ Lệ Lệ khoác tay bạn trai, còn cô đơn thân một mình, nếu bị Từ Lệ Lệ phát hiện, chắc chắn sẽ bị mỉa mai đến mức máu lên não.
Nhất là biết cô đi xem mắt, Từ Lệ Lệ chắc cười đến rụng cả răng mất.
Kiều Nhất Ninh thầm cầu nguyện ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cô ta nhận ra mình…
“Ủa? Sao cậu lại ở đây? Lâu rồi không gặp!” - Vừa xoay người, Kiều Nhất Ninh đã phải nặn ra một nụ cười gượng.
“Ôi trùng hợp quá ha!”
Bề ngoài Kiều Nhất Ninh vẫn cười tươi rói, trong lòng thì đã lắp đạn lên nòng, nếu Từ Lệ Lệ dám giở trò, cô sẽ bắn thành tổ ong ngay tại chỗ!
“Tôi theo bạn trai đi mua hoa, khổ ghê, tôi bảo không cần mà anh ấy cứ nhất quyết mua cho tôi!” - Từ Lệ Lệ chớp đôi mắt to như dao sắc kiểu Âu, làm bộ làm tịch nhìn người đàn ông đang nói chuyện với nhân viên ở quầy thanh toán, không quên buông một câu đầy ẩn ý - “Cậu cũng đi mua hoa à? Một mình sao?”
Mua hoa thì tất nhiên là mua hoa, không mua thì tôi tới đây hóng chuyện à?
“Tôi…” - Kiều Nhất Ninh còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ gì, đã thấy Từ Lệ Lệ vuốt tóc, khóe môi khẽ cụp xuống, vẻ mặt như vừa nuốt phải quả mướp đắng.
“Ôi, đều là do tôi ngày trước lỡ lời, nói tính cách cậu thế này chắc không ai chịu nổi, lúc biết cậu với Hạ Hoài bên nhau tôi cũng thấy vui cho cậu lắm, ai ngờ cuối cùng Hạ Hoài lại cưới người khác… nghe tin mà lòng tôi áy náy không chịu nổi, cứ lo cậu chịu không nổi, nhìn cậu giờ cô đơn lẻ bóng như thế…”
Từ Lệ Lệ nói tới đâu thì giả bộ đau khổ tới đó, như thể chỉ chốc nữa thôi là có thể nhỏ vài giọt lệ hối hận.
Kiều Nhất Ninh giận đến mức phổi muốn nổ tung.
Lúc Từ Lệ Lệ biết Hạ Hoài lấy người khác, chẳng phải sung sướng đến nỗi pháo nổ vang trời đó sao? Giờ còn diễn cái gì Bạch Tố Trinh trước mặt cô? Đồ yêu quái ngàn năm!
Khóe mắt Kiều Nhất Ninh lướt qua, vừa vặn thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang chọn hoa, áo sơ mi trắng, quần âu đen, dáng người cao ráo, khí chất điềm đạm. Anh ta cầm vài cành hoa bách hợp, trông như sắp tính tiền.
Cơn giận vượt qua lý trí, Kiều Nhất Ninh bước nhanh tới túm lấy tay áo anh chàng.
“Chọn xong rồi hả? Vừa gặp bạn ở đây.” - Kiều Nhất Ninh nở nụ cười ngọt ngào, rồi nhỏ giọng nói thêm - “Giúp tôi chút, làm ơn.”
Người kia rõ ràng cứng người lại, theo phản xạ muốn rút tay ra, Kiều Nhất Ninh chẳng buồn nghĩ ngợi, ôm chặt cánh tay anh ta.
Từ Lệ Lệ cau mày đầy khó hiểu: “Nhất Ninh, đây là…?”
Kiều Nhất Ninh cảm nhận được người đàn ông đứng sau đã ngừng giãy giụa, coi như ngầm đồng ý giúp mình, lập tức giả bộ mềm mại tựa hẳn vào người ta, cười nói: “Lệ Lệ, để tôi giới thiệu, anh ấy là…”
Khoan đã, tên gì nhỉ?
Đang ngẩn ra, người đàn ông sau lưng rất tự nhiên tiếp lời: “Chào cô, tôi là Lộ Quyết.”
Giọng trầm thấp, vang vọng như tiếng đàn rung lên.
Bàn tay thon dài trắng trẻo đưa ra trước mặt Kiều Nhất Ninh, cô thuận theo ánh mắt nhìn lên, thấy đầu ngón tay cắt tỉa gọn gàng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre màu lam sẫm.
Vừa mới tra tư liệu vẽ tranh xong, giá cái đồng hồ này Kiều Nhất Ninh nhớ rõ rành rành - 430 ngàn tệ!
Mắt Từ Lệ Lệ lập tức sáng rực, nhanh nhảu đưa tay bắt tay, còn cố ý khẽ vuốt mu bàn tay của anh ta.
Cơn giận trong Kiều Nhất Ninh xộc thẳng lên não.
Không chỉ ham tiền mà còn háo sắc!
Người đàn ông rút tay về, giọng nói lạnh lùng như nước: “Thật sao? Tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến cô.”
Từ Lệ Lệ lập tức cứng mặt, không biết nên phản ứng thế nào.
Kiều Nhất Ninh suýt bật cười thành tiếng… khoan đã… vừa rồi anh ấy nói tên gì cơ?
Lộ Quyết?
Nghe quen quen…
Khoan khoan… chẳng phải chính là cái tên mấy phút trước Chung Di Dao vừa kể, học bá trường Lâm Hồ, vì tình mà làm loạn lễ cưới, Lộ Quyết sao?!
Kiều Nhất Ninh giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đối diện với đôi mắt đen như mực dưới vành kính mỏng của Lộ Quyết.
Chết tiệt… đẹp trai quá rồi…
Là dân học dốt, Kiều Nhất Ninh chỉ biết nói một câu: “Đẹp quá, đẹp chết người!”
Lúc này, vài sợi tóc lòa xòa trước trán anh khẽ lay động, cô vô thức dán mắt vào khuôn mặt kia, nhất thời không rời mắt nổi.
Đẹp hơn tay anh ấy, ánh mắt còn đẹp hơn… Từ Lệ Lệ mê tiền còn có thể hiểu, gặp nhan sắc kiểu này không động lòng mới là lạ!
Kiều Nhất Ninh đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường, chuẩn bị kết thúc trò đùa này. Đúng lúc đó, bạn trai Từ Lệ Lệ gọi cô ta thanh toán, Từ Lệ Lệ không tình nguyện lắm, quay lại liếc Kiều Nhất Ninh một cái.
Kiều Nhất Ninh lại bám lên vai Lộ Quyết lần nữa, nhưng lần này cô có phần chột dạ, chỉ dựa hờ chứ không dám tựa thật.
Từ Lệ Lệ cười gượng: “Tôi đi trước đây, còn phải mang bó hồng 99 bông về chăm.”
Kiều Nhất Ninh lập tức phụ họa: “Đúng đó, hoa hồng phải chăm kỹ, lần trước tôi chăm 999 bông bị hỏng cả, may mà anh ấy lại mua tiếp cho tôi 999 bông nữa.”
Ức chế đòn này đi, ai chẳng biết giả vờ hạnh phúc!
Từ Lệ Lệ cắn răng quay đầu bỏ đi.
Kiều Nhất Ninh không kìm được bật cười, mắt cong như vầng trăng khuyết.
Chưa cười được bao lâu, ánh mắt đã đụng ngay phải ánh nhìn sâu thẳm của Lộ Quyết.
Chết rồi, quên luôn mình đang diễn trò…
Kiều Nhất Ninh lập tức thu lại nụ cười, lúng túng nhích ra hai bước: “Xin lỗi nhé, vừa rồi cảm ơn anh.”
Lộ Quyết nhìn cô, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Kiều Nhất Ninh.”
“Hửm?” - Cô thuận miệng đáp lại, sau đó lập tức khó hiểu: “Anh biết tên tôi sao?”
Lộ Quyết đưa hoa bách hợp cho nhân viên tính tiền, rồi đáp: “Tôi là Lộ Quyết.”
Giọng anh nhẹ nhàng, như đang dò xét điều gì.
“Tôi biết mà!” - Kiều Nhất Ninh cười khẽ, sau đó bỗng nhớ ra, vỗ tay đánh cái bốp - “Anh cũng học trường Lâm Hồ đúng không?”
Lộ Quyết hơi bất ngờ:
“Ừm.”
Đúng là nhân vật chính của tám chuyện luôn!
“Tôi nghe Di Dao kể, hôm qua anh đơn thương độc mã lao vào lễ cưới của Hạ Hoài, đập cậu ta một trận? Không nhìn ra đấy, vì tình mà quyết liệt quá nhỉ?”
Lộ Quyết hơi giật mình, rồi lập tức phát hiện ra có điều gì đó sai sai:
“Cô… không thấy tiếc sao?”
“Chuyện đập Hạ Hoài hôm qua ấy?” - Kiều Nhất Ninh cảm khái - “Đừng buồn, phía trước còn có người tốt hơn chờ anh!”
Lộ Quyết lặng lẽ siết chặt khóe môi, một lúc sau mới hỏi lại: “Thế còn cô, cô không buồn sao?”
Kiều Nhất Ninh ngớ người, rồi lập tức hiểu ra.
Đám bạn học cấp ba ai chẳng biết cô và Hạ Hoài “yêu nhau”, chỉ có vài người bạn thân biết đây chỉ là “tình yêu nhựa”.
Cô chẳng buồn giải thích, dứt khoát nhập vai: “Tình yêu mà, đến rồi đi, hợp rồi tan thôi.”
Cô nhìn đồng hồ trên tường: “Tôi phải mua hoa rồi đi đây, anh cũng mua hoa tặng ai à? Người yêu sao?”
Giọng điệu của Kiều Nhất Ninh rất bình thản, Lộ Quyết lại thấy hơi ngẩn người, mím môi một lát mới ậm ừ.
Kiều Nhất Ninh cũng chẳng nghĩ nhiều, người không thân, hỏi làm gì.
Nhưng một giây sau, bó hoa bách hợp kia rơi thẳng vào lòng cô.
Lộ Quyết nhìn cô, nhẹ giọng:
“Tặng cô.”