Tối hôm đó, lúc về nhà ăn cơm, Ngô Chi Phồn dè dặt nhắc đến một từ: “xem mắt”. Kiều Nhất Ninh đầu óc nóng lên, thế mà lại đồng ý luôn.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ là gặp mặt một lần thôi, cùng lắm là mất chút thời gian, chẳng thiệt thòi gì.
Mà suy nghĩ của Ngô Chi Phồn cũng đơn giản không kém, chỉ cần Kiều Nhất Ninh có bạn trai là được, vậy nên lập tức sắp xếp một buổi xem mắt cho cô.
Ngày hôm sau, bà không đợi nổi liền chạy thẳng tới “khu xem mắt” nổi tiếng ở phố Thành An.
Nơi đó vốn là tụ điểm “ngưu quỷ xà thần” nổi danh của Tô Lân, phần “thần” thực sự chiếm tỷ lệ cực kỳ thấp. Những người được liệt vào “thần”, gia thế, học vấn đều thuộc dạng “thần tiên” khó gặp trong nhân gian.
Trước đây, Kiều Nhất Ninh từng thử thăm dò bằng cách bày tỏ suy nghĩ “không muốn kết hôn”, kết quả bị Ngô Chi Phồn lôi tới đây một lần. Khung cảnh ngày đó bị đám cô chú vây quanh hỏi han vẫn còn in đậm trong ký ức cô.
Nên khi biết mẹ mình tới khu xem mắt, Kiều Nhất Ninh lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ôm bảng vẽ kỹ thuật số và laptop chạy thẳng sang nhà bạn thân Chung Di Dao, lấy cớ “ở nơi yên tĩnh để chạy deadline bản vẽ cho bên đối tác”, thực chất là để tránh mẹ.
Chung Di Dao cười ngặt nghẽo: “Cậu tin không, lát nữa dì Ngô thế nào cũng lần ra được đây.”
Vừa dứt lời, mẹ của Chung Di Dao ở ngoài phòng khách đã nhận điện thoại, giọng nói rõ ràng truyền vào trong phòng.
“Vâng, Nhất Ninh à, có ở đây, đúng rồi ạ, ở nhà cháu ạ…”
Chung Di Dao nhún vai với Kiều Nhất Ninh: “Thấy chưa.”
Kiều Nhất Ninh hết cách, đành phải xách đồ về nhà.
Vừa bước chân qua cửa, Ngô Chi Phồn liền thông báo thẳng: đối tượng xem mắt đã tìm được rồi, bà đã kết bạn WeChat với phụ huynh bên đó, đổi ảnh làm quen luôn, địa điểm thời gian gặp mặt cũng đặt xong xuôi hết rồi.
Nghe tới đây, Kiều Nhất Ninh tối sầm mặt mày. Đối phương hai mươi bảy tuổi, tiến sĩ, hiện là giảng viên đại học… đầu cô như ong ong cả lên - dân học dốt vốn đã sinh ra nỗi sợ trời đánh với mấy người giỏi giang rồi.
Ảnh cũng chẳng buồn nhìn.
“Bà Ngô, mẹ nghĩ người ta sẽ để mắt tới con chắc?” — Kiều Nhất Ninh nghi ngờ hỏi.
“Con nói linh tinh gì đấy? Con có điểm nào không tốt hả? Biết vẽ tranh, xinh đẹp, độc lập tự chủ, điểm nào không được?” — Trong mắt Ngô Chi Phồn, con gái bà vốn dĩ là tốt nhất… chỉ là không chịu lấy chồng thôi!
Kiều Nhất Ninh bắt đầu hối hận vì đã đồng ý, cô giở chiêu bài cuối cùng, ngã người dựa vào sofa, vẻ mặt đầy thê lương:
“Con không được, con vừa thất tình, vết thương còn đang rỉ máu, máu chảy thành sông luôn rồi…”
Ngô Chi Phồn dịu dàng an ủi:
“Không sao cả, mẹ tìm cho con “miếng dán cầm máu” rồi đây.”
________
Cũng vào thời điểm này, Lộ Quyết ở phía bên kia cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Anh vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay dép ở huyền quan, đã bị mẹ mình là Lưu Vũ Thính thông báo: buổi xem mắt đã được sắp xếp xong xuôi, địa điểm thời gian đều rõ ràng, nhất định anh phải đi.
Lộ Quyết cầm lấy tài liệu đặt trên giá giày, giọng trầm thấp:
“Dạo này con bận, bên anh cả…”
“Đừng lấy anh con ra làm bia chắn. Mẹ vừa gọi điện hỏi rồi, studio bên nó tuy đã set up xong nhưng thiết bị vẫn chưa chuyển tới, chưa có gì gấp cả. Với lại con là giảng viên đại học, chẳng lẽ không dành nổi một bữa cơm?”
Rõ ràng là Lưu Vũ Thính quyết tâm đến cùng.
“Gặp mặt trước rồi tính tiếp.” - Bà cúi người, từ ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra một tập hồ sơ giơ lên, cười tủm tỉm nói - “Con không thích mấy cô biết vẽ tranh à? Lần này mẹ tìm cho con cô gái gia thế trong sạch, không tật xấu, thích vẽ tranh, thế nào?”
Lộ Quyết bất đắc dĩ đáp: “Con chưa từng nói con thích kiểu đó.”
“Không thích thì con mua cả đống sách tranh làm gì? Mẹ không ép con cưới ngay, chỉ bảo con đi gặp gỡ làm quen thêm bạn bè, có được không?”
Lộ Quyết không nói thêm gì nữa, đứng thẳng dậy, động tác kéo căng vết thương khiến anh khẽ nhíu mày, theo bản năng đứng cách xa bà mẹ vài bước mới nói:
“Mẹ để hồ sơ đấy đi, lát con xem.”
Lưu Vũ Thính lập tức cười tươi rói.
“Không còn chuyện gì nữa thì con về phòng trước.”
Bà gật đầu đồng ý. Đúng lúc đó, cửa chính bị đẩy vào, anh trai Lộ Vân của Lộ Quyết dắt theo vợ con bước vào.
Lộ Vân ngạc nhiên hỏi: “Cửa sao không khóa thế?”
Lưu Vũ Thính nhướn mày: “Hôm nay sao con về sớm vậy?”
Lộ Quyết khựng lại một chút: “Không có gì.”
“Thôi mẹ không hỏi nữa, lát nữa mẹ gửi địa chỉ vào điện thoại, ngày mai nhớ đi đúng giờ đó.” - Lưu Vũ Thính cúi người ôm lấy cháu gái vừa chạy vào nhà, xoa đầu bé.
Lộ Vân đặt túi hoa quả xuống, cười hỏi: “Mẹ lại kéo Lộ Quyết đi xem mắt nữa à?”
“Gì mà lại chứ! Người ta với Lộ Quyết còn là bạn học cùng trường nữa kìa, đều tốt nghiệp trung học Lâm Hồ đó.” - Lưu Vũ Thính đáp - “Biết đâu mấy đứa còn quen nhau ấy chứ.”
Lộ Quyết chẳng muốn nghe mấy lời bàn tán này nữa, nhấc chân đi thẳng vào phòng: “Con không quen biết ai hết.”
“Gọi là Kiều Nhất Ninh, con có biết không?”
Bước chân của Lộ Quyết chợt khựng lại, ngón tay đang kéo cổ áo hơi trượt, chiếc cúc áo vốn đã lỏng lẻo lập tức bật tung, lăn xuống ngay trước chân anh.
Người này… anh thật sự quen.