“Cua nhỏ, ngươi sao thế? Có phải bị lửa làm bỏng không?”
Cậu sờ khắp người nó, thấy vỏ vẫn cứng cáp, chứng tỏ không bị bỏng, nhưng nhìn nó đỏ bừng cả lên cứ như cua bị luộc chín vậy.
Vương Tạ giận đến sôi máu. Cua nhỏ, cua nhỏ! Ai nhỏ hả?! Nó rõ ràng là cua hoàng đế anh dũng cơ mà! Hắn thở phì phì, giơ cái càng lên kẹp mạnh vào tay cậu.
“A…!” Húy Cố bị đau, theo phản xạ rụt tay về, thấy con cua đỏ au đang giương càng hằm hằm nhìn mình, cậu cũng không giận, chỉ lo lắng vươn tay khẽ chạm lên đầu nó, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi chỗ nào không thoải mái à?”
Vương Tạ hừ lạnh, vỏ trên người càng lúc càng đỏ rực, dưới ánh lửa, cái càng sắc bén của hắn lóe lên ánh kim lạnh lẽo. Hắn tức giận đến chẳng buồn để ý tới cậu, nhảy phốc khỏi lòng bàn tay, kêu lạch cạch bò về phía vũng nước.
Dòng nước mát lạnh vừa chạm vào vỏ ngoài, lửa giận trong người hắn cũng tắt ngúm. Bụng vẫn đói, thầm kêu ọt ọt, nhưng chỉ cần nhớ tới chuyện cậu gọi hắn là “cua nhỏ”, hắn liền tức nghẹn. Hừ, nó mới không thèm ăn đồ người dám gọi nó là “cua nhỏ” đâu, thà chết đói còn hơn khuất phục!
Húy Cố nhìn theo bóng nó, thở dài lo lắng. Sợ nó đêm nay đói bụng tỉnh dậy, cậu lột bốn hạt dẻ chín đặt lên lá cây sạch sẽ, tiện tay xếp thêm hai con cá nướng cạnh vũng nước cho nó.
Mùi cá nướng tỏa khắp hang động, lại thêm hạt dẻ thơm ngọt, Vương Tạ nuốt nước miếng không ngừng, cố nhịn thật lâu mới vươn càng ra, gắp một hạt dẻ nhanh như chớp bỏ vào miệng, thấy Húy Cố không để ý, hắn lại lén gắp thêm viên nữa.
Húy Cố vẫn luôn nhìn, thấy vậy chỉ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
Vương Tạ thấy cậu không nhìn, liền đổ hết cá và hạt dẻ trên lá ra phía sau, quay lưng về phía cậu mà ăn ngấu nghiến.
Ăn xong, hắn sờ sờ cái bụng đã tròn vo, thoả mãn nằm trong vũng nước chơi đùa, vẩy nước tung tóe, vô tình làm dơ lá cây sạch. Hắn vội vàng giả vờ như không có chuyện gì, nhắm mắt ngủ luôn.
Độc trong người hắn vẫn chưa tan hết, chưa đầy nửa khắc đã chìm vào giấc ngủ say.
Húy Cố ăn xong cá, lại ăn thêm một quả để đỡ ngấy, lúc đi ngang qua vũng nước thấy lá cây bẩn thỉu bên cạnh nó, cậu nhíu mày, ghét bỏ nhặt lên đem đi rửa sạch, đặt ngay ngắn lên đống lá khô đã xếp. Thấy mấy chiếc lá chồng không ngay, cậu còn cẩn thận chỉnh lại từng cái, xếp chồng khít với nhau.
Trong lúc mơ ngủ, Vương Tạ vô thức thả lỏng càng, để rũ bên ngoài vũng nước, trở mình tiếp tục ngủ.
Húy Cố thấy vậy, khẽ cau mày, cúi xuống nhẹ nhàng đặt càng nó trở lại trong nước, rồi đi rửa mặt, sau đó nằm lên tảng đá cứng ngắc nghỉ ngơi.
Dưới lưng cứng quá, cậu thầm nghĩ, mai phải đi tìm cỏ khô về lót, còn phải ra bờ biển xem có tìm được vỏ sò làm bát không. Thức ăn cũng sắp hết, cần dự trữ thêm nhiều quả dại.
Cậu lắc lắc đầu, ép bản thân ngừng nghĩ miên man, nhắm mắt lại, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày mai, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Nửa đêm, Vương Tạ mơ mơ màng màng mở một khe mắt, nghiêng ngả bò đến bên cạnh Húy Cố. Hắn tìm đúng chỗ đã ngủ lần trước, cọ cọ vào vạt áo của cậu rồi lại tiếp tục thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Húy Cố trong cơn ngái ngủ cảm giác như có gì đó bị cậu hất văng đi, mơ hồ xoa xoa mắt, cúi xuống đất tìm nhưng không thấy gì, nghĩ chắc là nằm mơ, cũng không để tâm thêm. Cậu ăn vội hai quả dại rồi cầm gậy gỗ đi về phía rừng cây, hôm nay còn nhiều việc phải làm, cần tranh thủ hái quả nhanh hơn hôm qua.
Chỉ trong một buổi sáng, cậu đã hái gần hai mươi quả, mồ hôi ướt đẫm trán. Húy Cố nhặt hết lên, gói gọn trong áo ngoài rồi mang về sơn động, cất vào góc, sau đó lại quay ra hái thêm một đống nữa.
Nhìn góc hang đầy quả, trong lòng cậu tràn ngập cảm giác thành tựu. Không nghỉ ngơi, cậu lại vội vã ra ngoài nhặt cỏ khô về trải dưới chỗ ngủ. Đi đi về về mười mấy lượt, cậu phủ đầy cỏ khô lên tảng đá, sờ thử độ dày, cảm thấy như vậy chắc sẽ êm hơn.
Nhớ ra mình còn chưa ra bờ biển tìm đá làm bát, cậu không kịp ăn trưa, vội rời hang, men theo con đường mòn cẩn thận băng qua bãi cỏ hoang, đi thẳng đến bờ biển phía xa.
Trên bờ cát có rất nhiều đá, nhưng Húy Cố lật tới lật lui cả buổi cũng không tìm được tảng nào có hình dạng giống cái bát. Nhìn mặt trời sắp lặn, cậu vỗ vỗ eo đã mỏi nhừ, ngồi phịch xuống một tảng đá nghỉ chân.
Cậu biết buổi tối ở hoang đảo rất nguy hiểm, nhất định phải quay về trước khi trời tối. Thế nhưng vẫn không cam tâm, cậu quyết định tìm thêm lần cuối, nếu vẫn không có thì đành về.
Cậu lê bước dọc bờ cát một vòng, vẫn không tìm được gì, thất vọng thở dài, xoay người định trở lại hang.
Trong lúc quay đi, khóe mắt cậu thoáng thấy phía sau tảng đá nơi mình vừa ngồi có thứ gì đó ánh lên lấp lánh. Húy Cố nghi hoặc bước lại gần, dùng tay gạt lớp cát xung quanh ra, để lộ toàn bộ vật thể bên dưới.
Húy Cố kinh ngạc nâng nó lên trước mặt, hóa ra là một chiếc chén lớn màu vàng kim. Sao nó lại bị chôn ở đây?
Nhìn lên bầu trời chỉ còn một vệt nắng cuối cùng, cậu không kịp nghĩ nhiều, ôm chén chạy thục mạng về hang. Vừa kịp lúc trời sập tối.
Vương Tạ lén liếc nhìn cậu, thấy trong tay cậu cầm chiếc chén lấp lánh, hắn mới yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Như vậy cậu sẽ không phải uống nước lã rồi bị đau bụng nữa… Vừa nãy ra bãi biển hắn đã dùng không ít linh lực, mệt đến nỗi càng cũng không nhấc nổi, đầu nặng trĩu gục xuống vũng nước, não bộ mơ màng rơi vào mộng kỳ quái.
Tiếng thở dần trở nên nặng nề, chẳng bao lâu đã biến thành tiếng ngáy khe khẽ. Húy Cố nghe thấy, khẽ bật cười. Cậu không ngờ tiểu cua nhỏ cũng biết ngáy, nhìn nó ngủ say mà buồn cười, khẽ lắc đầu.
Cậu ôm chiếc chén vàng đem rửa thật sạch, lại đun sôi nước để sát trùng, cẩn thận đặt bảo bối mới bên cạnh bếp lửa, múc nước sạch vào.
Trong lúc chờ nước sôi, cậu vừa nướng cá vừa nghĩ, giờ có chén rồi, ngày mai có thể nấu cháo hạt dẻ!
Gương mặt thanh tú của cậu khẽ nở nụ cười dịu dàng, nghĩ đến nồi cháo hạt dẻ thơm ngọt, trong lòng bỗng thấy ấm áp, cũng có thêm một chút chờ mong cho ngày mai.
Nhanh chóng ăn xong cá nướng, Húy Cố uống cạn một bát nước ấm, thoả mãn thở ra một hơi nhẹ, lại rót nước suối vào chén, đặt lên bếp lửa hâm nóng. Cậu nghĩ, nếu con cua nhỏ khát thì có thể uống luôn.
Cậu cũng để dành cho nó một phần cá nướng, đặt cạnh đống lửa cho ấm. Sau đó, cậu ra cửa động rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương mù, khẽ nhíu mày rồi trở về sơn động.
Trực giác nói cho cậu biết, sương mù trên đảo này có thể chứa độc.
Nằm trên giường đá đã phủ đầy cỏ khô, so với hôm trước lạnh lẽo cứng ngắc thì giờ dễ chịu hơn nhiều. Húy Cố cảm thấy xung quanh ấm áp, lại có ánh lửa trong sơn động, khiến đêm nay cậu ngủ ngon nhất từ trước tới giờ.
Nửa đêm, Vương Tạ bị đói tỉnh, nhìn thấy bên đống lửa có cá nướng và hạt dẻ, mắt hắn lập tức sáng rực lên màu xanh. Cái càng còn chưa kịp phản ứng đã lao ra khỏi vũng nước, chạy thẳng đến chỗ thịt cá.
Thế nhưng cái càng lại trượt trên mặt đất, không chịu nghe lời, khiến hắn ngã nhào về phía trước, đập đầu xuống đất.
Bị ngã cho choáng váng, Vương Tạ ngồi yên tại chỗ, đôi mắt tròn mở lớn, nhất thời không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn xoa xoa cái mông đau nhức, bực tức giơ cao cái càng, lạch cạch đi đến bên đống lửa, kéo lá cây đựng thức ăn qua một bên, quay lưng về phía Húy Cố, cúi đầu cắn xé cá nướng, rồi nuốt gọn bốn viên hạt dẻ trong nháy mắt.
Thấy trên bếp lò còn có bát nước ấm, hắn len lén liếc nhìn Húy Cố, nhanh chóng hóa thành hình người. Đôi mắt đỏ khẽ lay động, trường bào đỏ sậm không gió tự bay, cái bát lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Ngón tay trắng nõn cầm chiếc chén vàng, nổi bật đến mức càng thêm thon dài xinh đẹp. Hắn khẽ mím môi, đưa bát lên môi, cằm hơi nâng, yết hầu lăn nhẹ, uống cạn sạch nước bên trong.
Liếc nhìn Húy Cố đang ngủ say, khoé môi hắn hơi cong, đôi mắt đỏ hiện lên tia sáng tối. Hắn vung tay, áo choàng đỏ sậm trên người biến mất, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Húy Cố. Duỗi tay kéo cậu vào ngực, quen thuộc cọ cọ gò má ấm áp của người kia, rồi nhắm mắt lại ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Húy Cố nhíu mày, mơ mơ màng màng muốn giãy ra khỏi cánh tay siết chặt trên eo.
Vương Tạ rầm rì một tiếng, không chịu buông, ngược lại còn ôm chặt hơn. Áo lót đỏ sậm trên người hắn và áo lót trắng của Húy Cố quấn lấy nhau, không phân rõ ranh giới.
Đến giờ Dần, Vương Tạ lại biến trở về hình con cua nhỏ, hai cái càng đặt trên áo lót của Húy Cố, cái mai tím đen vô tình cọ dính vệt bẩn lên áo cậu.
Đợi đến khi trời hửng sáng, Húy Cố tỉnh dậy như thường lệ. Cậu sờ sang bên cạnh thấy có vật lạnh lẽo, giật mình lùi ra sau một bước, vội đưa tay che mắt, hé ra một khe nhỏ để nhìn.
Thấy là con cua nhỏ, cậu nhẹ nhàng thở ra, mặc áo ngoài xong liền đặt nó trở lại vũng nước. Sau đó cậu ra cửa rửa mặt, ăn hai quả dại lót bụng rồi bắt đầu nhóm lửa nướng cá.
Hôm nay công việc cũng không quá nhiều, bữa sáng có cá nướng và cháo hạt dẻ nóng hổi.
Trước tiên, cậu chạy ra bờ cát, nhặt mấy tảng đá sạch, dùng nước ấm rửa kỹ rồi xếp lên lá cây phơi khô. Sau đó, cậu đi tới dòng suối, múc nước sạch đổ vào lá cây làm đồ đựng, qua lại mười mấy lượt mới thấy đủ.
Cậu đổ nước suối vào chiếc chén vàng, cho thêm hạt dẻ còn sót lại, đặt lên bếp lửa nấu cháo.
Trong lúc rảnh rỗi, cậu còn nướng hai con cá cho con cua nhỏ, vừa vặn khi cháo cũng chín.
Đợi cháo bớt nóng, cậu lấy hạt dẻ ra lột vỏ, đặt lên hòn đá đã khử trùng nghiền nát, rồi rửa sạch chén vàng, đổ nước suối mới vào nấu sôi.
Khi nước bắt đầu nóng, cậu cho hạt dẻ nghiền vào, dùng đũa tự chế khuấy đều, đợi thêm hai ba phút nữa rồi bưng xuống để nguội bớt.
Vì cho rất nhiều hạt dẻ nên cháo sền sệt, toả ra mùi hạt dẻ ngọt ngào, ấm áp.
Húy Cố không nhịn được nếm một miếng, thỏa mãn híp mắt, khóe môi cong cong như vầng trăng non.
Cậu ăn xong cá nướng, lại uống cháo đến no, nhớ ra con cua nhỏ vẫn chưa tỉnh, liền để dành nửa bát cháo cho nó.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, chắc cũng mới tầm 11 giờ trưa. Tất cả hạt dẻ đã dùng để nấu cháo, cậu cần phải hái thêm để dự trữ, thịt cá cũng sắp hết rồi.
Cậu cầm gậy gỗ, ra ngoài hái đầy hạt dẻ chất kín góc sơn động, rồi lại đi bắt tám con cá dưới suối.
Đến khi xong hết mọi việc, trời cũng dần tối. Cậu ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, rồi quay sang nhìn con cua nhỏ.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Tạ: ngươi mới nhỏ, hừ!