Trời chưa sáng hẳn, Vương Tạ cũng đã tỉnh lại. Hắn nhìn Húy Cố vẫn còn đang ngủ say, lắc lắc đầu cho đỡ choáng, rồi nhảy xuống giường bò về phía vũng nước để giải độc. Trên người dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của cậu, Vương Tạ cọ cọ cái càng, vùi đầu xuống nước, cuộn mình lại, để nước bao lấy thân thể. 

Trong sơn động lại khôi phục vẻ yên tĩnh, một người một cua ngủ rất say. 

Khoảng sáu giờ, ánh mặt trời dần dần chiếu vào sơn động, Húy Cố mơ màng tỉnh dậy, ngơ ngẩn nhìn trần hang, sau đó liếc sang vũng nước, thấy con cua nhỏ vẫn đang ngủ, cậu liền cẩn thận đứng lên. 

Cậu đi tới góc, cầm một quả dại, đơn giản dùng tay lau qua, chậm rãi ăn. Một tay khác cũng không để yên, gỡ xuống hai con cá từ nhánh cây, bắt đầu nướng trên lửa. 

Mùi thịt cá nhanh chóng lan khắp sơn động. Nướng xong hai con, cậu ăn một con, con còn lại thì để phần cho con cua nhỏ, đặt lên lá cây rồi để gần lửa giữ ấm. 

Nhìn tay dính dầu cá, cậu khẽ cau mày ghét bỏ, đi ra cửa hang rửa tay sạch sẽ, tiện thể rửa mặt rồi để gió hong khô. 

Nhánh cây vẫn còn rất nhiều cá, cậu quyết định ra ngoài một chuyến nữa. Nhìn lại người mình, thấy bộ trường bào màu xám dơ bẩn, tóc cũng đã lâu chưa gội, cậu nghĩ hôm nay nhất định phải giải quyết vấn đề vệ sinh. 

Cầm gậy gỗ, cậu men theo đường quen thuộc tới con suối nhỏ, đi xuống hạ lưu rồi bắt đầu cởi quần áo. 

Húy Cố cau mày, khó khăn cởi đai lưng. Quần áo cổ đại khác hoàn toàn hiện đại, eo cậu chỉ buộc một dải lụa nhỏ, cách thắt chưa từng gặp qua. Trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cậu mất kiên nhẫn, dứt khoát kéo mạnh. 

Dải lụa vốn đã cũ, bị cậu kéo một cái liền đứt làm đôi. 

Húy Cố ngây người nhìn đai lưng bị xé thành hai mảnh, tay khẽ run lên, không dám tin quần áo mình đã bị cậu làm rách. 

Bất đắc dĩ, cậu vẫn phải cởi hết quần áo, chậm rãi bước xuống suối, ngâm mình trong nước, cố gắng xoa sạch mái tóc dài. 

Từ lúc cậu xuyên tới đây, lênh đênh trên biển suốt một ngày, sau đó bị cua tinh đưa về Hải Quốc, hết ngủ lại uống thuốc, căn bản không có thời gian tắm gội. Khi bị Hồng Hiệp ném lên hoang đảo, tóc và người cậu đã rất bẩn, mỗi tối ngủ, cậu đều ngửi thấy mùi khó chịu trên người mình. 

Cậu gội sạch tóc, rồi chà rửa khắp người. Không có xà phòng, cậu luôn cảm giác mình tắm không sạch, ghét bỏ ngâm mình trong nước rất lâu, đến khi da trắng bệch mới chịu đi lên. 

May mà trên hoang đảo không có ai khác, nếu không, nhìn thấy một nam nhân mặc mỗi áo lót ngồi xổm giặt quần áo bên suối, chắc sẽ la lên đồi phong bại tục mất. 

Húy Cố giặt xong trường bào màu xám, rồi nằm lên tảng đá bên suối, yên lặng phơi khô quần áo. 

Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu lên người cậu rất ấm áp, mặc dù chỉ mặc một lớp áo lót cũng không thấy lạnh. Quần áo ngoài phơi rất nhanh đã khô, cậu nhanh chóng mặc vào, rồi cởi áo lót bên trong giặt sạch. 

Xong xuôi mọi việc, nhìn thấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cậu đi lên thượng nguồn bắt thêm năm sáu con cá, sau đó mới hài lòng trở về sơn động. 

Con cua nhỏ vẫn còn ngủ say, nhưng phần thịt cá cậu để cho nó đã bị ăn sạch. Húy Cố khẽ sờ lên mai cua, trong mắt mang theo chút ôn nhu. 

Trong lúc hôn mê, Vương Tạ bị bàn tay cậu sờ tới mà giật mình, nước bẩn trên người hắn văng cả lên mặt cậu. 

Húy Cố vừa mới rửa mặt sạch sẽ, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, cậu dùng tay lau nước trên mặt, lặng lẽ đi ra cửa hang rửa lại. 

Cơn đói âm ỉ trong bụng cứ réo rắt không dứt, Húy Cố đành ăn tạm một quả dại cho đỡ cồn cào. Sau đó, cậu đem toàn bộ số cá bắt được hôm qua nướng chín hết, xếp gọn lên lá cây sạch sẽ, để dành ăn tối. 

Nhìn bộ trường bào vướng víu, cậu mất kiên nhẫn kéo kéo, lôi ra đai lưng bị cắt làm đôi hôm trước, buộc đại lên eo. Cổ áo lỏng lẻo phủ trên người, lộ ra lớp áo lót trắng bên trong. 

Ngẩng đầu nhìn trời, cậu tiện tay ăn thêm một con cá, rồi cầm nhánh cây đi về phía cây ăn quả. 

Nếu ở đó có quả dại, hẳn cũng sẽ có thứ khác. 

Dựa vào trí nhớ, cậu cẩn thận vạch cỏ, đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Thấy không xa có cây hạt dẻ, mắt liền sáng lên. Nướng hạt dẻ ăn cũng rất ngon, hơn nữa có tinh bột, dễ no bụng. 

Nhưng nhìn lớp vỏ gai ngoài hạt dẻ, Húy Cố nhíu mày, không biết phải bắt đầu thế nào. 

Cậu thử dùng nhánh cây trong tay gõ xuống, suýt nữa bị gai đâm vào mắt. 

Từ trước giờ vốn sợ đau, Húy Cố đứng thật xa, vươn tay gõ nhẹ, gõ đến mức cánh tay mỏi nhừ không nâng nổi. 

Cậu lắc lắc cánh tay bủn rủn, tiến tới lột vỏ ngoài hạt dẻ rơi trên đất. Nhìn quanh không thấy thứ gì để đựng, cậu đành ghét bỏ lấy trường bào đã giặt sạch hôm qua bọc lại, một tay nắm chặt, tay kia cầm nhánh cây, chậm rãi đi về sơn động. 

Vương Tạ đã sớm bị mùi cá nướng thơm lừng làm tỉnh, nhìn đống cá nướng kia, hai mắt hắn sáng lên ánh xanh, nhưng nghĩ Húy Cố chắc chưa ăn cơm, nên hắn chỉ ăn một con. 

Ở cạnh nhiều cá phì linh như vậy, quả thật là khảo nghiệm nhẫn nại của hắn. Hắn lưu luyến liếc nhìn, giơ cái càng đi ra ngoài sơn động. 

Gió lạnh thổi qua, cơn thèm thịt cá tan biến, chỉ còn lại cái lạnh buốt làm hắn rùng mình, càng kẹp chặt phát ra tiếng răng rắc. 

Quả nhiên, chưa đi được bao lâu, Húy Cố đã nghe tiếng động quen thuộc. Nghĩ tới con cua nhỏ trong vũng nước, cậu vội bước nhanh, vừa tới cửa hang liền thấy bóng dáng quen thuộc. Cậu đặt nhánh cây xuống, bế nó lên đưa vào trong. 

“Sao lại ở ngoài này? Đang đợi ta sao?” Cậu dịu dàng nói, tay vừa đặt áo bọc hạt dẻ xuống bên cạnh quả dại, vừa nhẹ nhàng lau lớp tím đen trên mai nó. 

Vương Tạ rúc trong lòng bàn tay cậu không dám cử động, sợ cậu lại sờ loạn lên người hắn. Nghe giọng nói dịu dàng ấy, hắn có chút xấu hổ sung sướng, cái càng vô thức gõ lên tay cậu. 

Tay bị kẹp đau, Húy Cố khẽ nhíu mày, nhìn con cua nhỏ đang gà gật, bất đắc dĩ sờ sờ lên mai nó rồi đặt lại vào vũng nước, nhẹ giọng dặn: “Ngủ ngoan đi, lát nữa ăn cơm ta sẽ gọi ngươi.” 

Thấy tay mình lại dính bẩn, cậu thành thạo ra cửa hang rửa sạch, rồi nhìn đống hạt dẻ ở góc, liền tìm hai tảng đá kê làm bếp lò, đặt thêm một phiến đá mỏng lên trên, vậy là xong. 

Cậu lấy lửa từ bếp chính đặt vào bếp lò nhỏ, xếp hạt dẻ lên phiến đá bắt đầu nướng. 

Thỉnh thoảng trở hạt dẻ, cậu lại tiếp tục nướng cá. Nhưng vì hôm qua uống nước lã ở thượng nguồn, bụng cậu bất chợt đau dữ dội. 

Sắc mặt cậu tái nhợt, tay ôm bụng phát ra tiếng rên nhỏ. Cậu nhớ lúc hái hạt dẻ có thấy mấy cây thuốc, liền chống gậy gỗ lảo đảo ra ngoài. 

Nơi hái thuốc cách hang không xa, bình thường đi năm phút là tới, nhưng giờ bụng cậu đau đến không còn sức, đi mất nửa giờ mới đến nơi. 

Thấy cây thuốc giảm đau, cậu liền vặt nhai sống nuốt xuống, chẳng buồn để ý vị đắng chát. 

Ngồi xổm dưới đất hồi lâu, cơn đau mới dịu đi, cậu chống gậy đứng dậy, nhổ thêm vài cây mang về để dành, sau này nếu bụng lại đau thì dùng. 

Về tới sơn động, hạt dẻ trên phiến đá đã tỏa mùi thơm ngọt. Cậu xoa bụng vẫn còn âm ỉ đau, lấy một hạt dẻ bóc vỏ ăn thử. 

Thịt hạt dẻ mềm ngọt, ăn vào rất dễ chịu, cậu nhịn không được ăn thêm một cái rồi mới ngừng, tiếp tục nướng cá. 

Bên ngoài trời dần tối, ánh lửa trong hang chiếu sáng xung quanh. Cậu hâm nóng lại số cá nướng từ trưa, rồi đi đánh thức con cua nhỏ vẫn đang ngủ trong vũng nước. 

Vương Tạ mơ màng nhìn người trước mặt, cái càng vô thức kẹp nhẹ tay cậu. 

Húy Cố liếc nhìn nó một cái, thấy nó còn mơ màng buồn ngủ, liền nắm lấy cái càng đặt lên lòng bàn tay mình, nhẹ giọng gõ lên thân nó: “Tỉnh dậy nào, ăn cơm tối đi, hôm nay còn có hạt dẻ nữa.” 

Hạt dẻ? 

Vương Tạ mở to mắt, cái càng khựng lại giữa không trung, ngơ ngác nhìn cậu. Hắn không chắc mình nghe có đúng không, buông cái càng đang đặt trên bụng trắng mịn của cậu xuống, tò mò dựng tai lắng nghe. 

Hạt dẻ là gì vậy? Hơn nữa… 

Nhìn gương mặt thanh tú của Húy Cố, hắn cảm thấy sắc mặt cậu hôm nay nhợt nhạt hơn buổi sáng rất nhiều. Vương Tạ nhíu mày, lặng lẽ đặt cái càng lên cổ tay cậu. Khi còn ở Hải Quốc, hắn từng học y thuật từ Hồng Hiệp, những bệnh vặt thế này hắn đều hiểu sơ qua. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn lại. Biết cậu vì uống nước lã ở suối mà đau bụng, trong lòng hắn vừa giận vừa xót xa. Giận cậu không chịu ngoan ngoãn ở lại Hải Quốc gả cho hắn, lại xót vì cậu bệnh cũng phải chịu một mình. 

Húy Cố xé miếng thịt cá đặt bên cạnh nó, nghi hoặc nhìn nó cúi đầu ủ rũ. 

“Sao vậy? Không muốn ăn cá à?” Cậu khẽ vuốt vuốt thân nó, rồi lột hạt dẻ đã nướng chín đặt trước mặt, giọng nói mang theo ý cưng chiều dịu dàng: “Nếm thử đi, hạt dẻ ngon lắm, không biết ngươi có thích không.” 

Lấy lại tinh thần, Vương Tạ nhìn hạt dẻ trong lòng bàn tay cậu, thử cắn một miếng. Vị ngọt mềm mại lan tỏa trong miệng, hắn không nhịn được ăn sạch cả hạt dẻ, rồi còn vươn lưỡi liếm lòng bàn tay cậu. 

Đồng tử Húy Cố khẽ co lại, cậu vội rụt tay về giấu sau lưng, đầu ngón tay vẫn còn vương lại cảm giác ấm nóng mềm mại, tựa hồ có chút ngứa ran. 

Động tác của cậu làm nó giật mình, cái càng cứng đờ giữa không trung. Thân thể nhỏ bé không khống chế được, lật úp xuống đất, để lộ chiếc bụng yếu ớt trắng nõn. 

Hắn ra sức giãy giụa, muốn tự lật người lại, cái càng và móng vuốt quơ loạn, trên vỏ cua rịn đầy mồ hôi. 

Nhìn nó vẫn đang giãy giụa, đôi mắt hạnh của hắn trừng lớn, hận không thể bật dậy đập cho cậu một trận. 

Hắn thành ra thế này rồi mà cậu vẫn không động lòng! Thật quá đáng, quá tổn thương cua rồi! Ngay cả thuốc trong hồ lô nhỏ hắn cũng cho cậu uống mấy viên, vậy mà cậu lại đối xử với hắn như thế này. 

Nó hừ lạnh một tiếng, không giãy giụa nữa, cứ thế nằm sấp trên đất, cả người đỏ ửng như con cua mới luộc chín. 

Khóe mắt Húy Cố liếc thấy tiểu cua nhỏ đỏ bừng, hoảng hốt vội vàng bế nó lên khỏi mặt đất. 

_____ 

Tác giả có lời muốn nói: 

Húy Cố: Thật vậy sao? 

Vương Tạ: Không thân thiết chút nào! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play