"Em nói vậy là có ý gì? Đang yên đang lành sao lại lôi chuyện này ra?"
Mợ Thanh dùng ngón tay chỉ vào trán chồng:
"Anh đúng là đồ đầu gỗ! Giấy tờ nhà đất đều nằm trong tay mẹ, giờ mẹ đang mê man, nhỡ đưa hết cho Khanh Khanh, sau này chúng ta không phải cạp đất mà ăn à?"
Cậu Thanh xua tay, quả quyết:
"Không đâu, không đâu, tôi là con trai của mẹ, A Đống là cháu đích tôn của bà, sao mẹ lại đem gia sản nhà họ Trình cho Khanh Khanh được? Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi."
Mợ Thanh vẫn tiếp tục nói:
"Được, cứ cho là mẹ không cho nó gia sản đi, tôi chỉ nói với anh, Khanh Khanh là sao chổi. Anh xem, hôm nay lại là sinh nhật nó, nhà bếp cháy, mẹ bị thương, sang năm không biết lại gây ra chuyện tày trời gì nữa."
"Khắc chết cha mẹ ruột, lại khắc cả bà ngoại, không chừng ngày nào đó lại đến khắc anh là cậu ruột, nếu còn khắc cả A Đống, tôi không để yên cho anh đâu! Tôi nói cho anh biết, anh phải nghĩ cách, đưa nó đến nhà bác nó, nó họ Lâm, chứ không phải họ Trình..."
Mợ Thanh bên này vẫn còn lải nhải, bên kia cậu Thanh đã ngáy như sấm. Mợ Thanh tức giận đá chồng một cái, nhưng không thấy anh có phản ứng gì, đành bực bội bỏ cuộc, nằm xuống ngủ.
Khi sen trong ao trước nhà bà ngoại nở rộ, bà Ngô đã nằm liệt giường nửa năm. Hôm đó nhà bếp cháy, bà Ngô hít phải khói đặc làm tổn thương nội tạng, uống thuốc suốt nửa năm cũng không thấy khá hơn.
Người ta thường nói, nằm bệnh lâu ngày không có con hiếu. Mợ Thanh trong lòng đã sớm không kiên nhẫn, nhưng vì mẹ chồng nắm giữ tài sản trong nhà, nên bề ngoài không dám hỗn xược. Giờ đây mợ lại có thai, thường viện cớ không khỏe, hai ba ngày mới qua phòng bà Ngô hỏi thăm. Vú Lưu phải lo toan cho cả nhà, nên việc chăm sóc bà Ngô tự nhiên rơi vào tay Lâm Khanh Khanh.
Lâm Khanh Khanh không thể ra ngoài đi học nữa, mỗi khi bà ngoại ngủ, nàng lại lấy ra những cuốn sách cũ của ông ngoại để lại, đọc ngấu nghiến. Nàng biết đến Phụ Hảo, nữ tướng quân đầu tiên trong lịch sử, người đã lãnh đạo quân đội chinh chiến sa trường, chủ trì tế trời, gánh vác trọng trách bảo vệ đất nước. Nàng biết đến nữ thương nhân đầu tiên, Ba quả phụ Thanh đất Xuyên, người được Tần Thủy Hoàng xem như "Đại tỷ", đã dùng tài sản của mình để tự vệ, không để ai xâm phạm. Nàng cũng biết đến Liễu Như Thị, danh kỹ cuối đời Minh, người có tài thư họa song toàn, tài năng hơn người, mang trong mình tình cảm sâu sắc với quê hương đất nước và hoài bão chính trị.
Tâm hồn non nớt của Lâm Khanh Khanh bị chấn động, nàng mới biết rằng trên đời này, phụ nữ cũng có thể làm nên chuyện.
---
Ngô thị chung quy không thể sống qua mùa hè nóng bức này, vào một đêm trăng non như móc câu, sau khi dặn dò A Thanh phải chiếu cố Lâm Khanh Khanh thật tốt, liền buông tay nhân gian.
Một nắm đất vàng đã mang đi người cuối cùng trên cõi đời này yêu thương Lâm Khanh Khanh. Từ đó, Lâm Khanh Khanh không còn nơi nương tựa, từ "nhà chúng ta" trong miệng bà ngoại, nàng trở thành đứa cháu gái mồ côi ăn nhờ ở đậu nhà cậu mợ. Mợ không cần phải giả vờ đối xử với nàng khách sáo nữa, và nàng cũng không thể đeo chiếc cặp sách bà ngoại thêu đi học. Nàng phải theo vú Lưu vào bếp giúp việc, còn phải trông em họ A Đống, lại phải học vú Lưu may quần áo mới thâu đêm cho đứa con chưa chào đời của mợ. Mỗi ngày, đều có vô số việc không tên chờ đợi Lâm Khanh Khanh.
Chỉ đến đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Khanh Khanh mới có thể lén thắp đèn dầu, đọc những cuốn sách nàng yêu thích. Lâm Khanh Khanh cảm thấy khoảnh khắc đó thật tuyệt vời, nàng thường không nỡ ngủ, cho đến khi đèn cạn dầu mới chịu leo lên giường.
Chẳng bao lâu, mợ Thanh phát hiện dầu hỏa hao nhanh, chỉ cần tra hỏi qua loa là biết do Lâm Khanh Khanh dùng. Mợ Thanh chỉ dâu mắng hòe, mắng nhiếc chú Xuyên và vú Lưu một trận tơi bời. Từ đó về sau, khoảnh khắc hạnh phúc ban đêm của Lâm Khanh Khanh cũng không còn nữa.