Canada, Vancouver.

Từ sau sinh nhật cổ lai hy năm bảy mươi tuổi, mỗi sáng sớm năm giờ rưỡi, Lâm Khanh Khanh đều đúng giờ tỉnh giấc, suốt ba mươi năm qua chưa từng đổi khác.

Lâm Khanh Khanh nghiêng người chậm rãi rời giường, bác sĩ riêng dặn bà không được đột ngột đứng dậy, nếu không sẽ vỡ mạch máu não. Lâm Khanh Khanh cảm thấy thật nực cười, mình đã ngần này tuổi, dù muốn nhanh cũng lực bất tòng tâm. Nhưng bác sĩ riêng lại cực kỳ nghiêm túc, mỗi lần đến đo huyết áp cho bà đều dặn đi dặn lại, như một bà mẹ già không biết mệt mỏi, còn cụ bà trăm tuổi như Lâm Khanh Khanh trái lại như một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Kéo rèm cửa, Lâm Khanh Khanh qua khung cửa kính nhìn ra xa. Biển trời một màu, đất trời như treo một tấm rèm châu khổng lồ, mờ mịt một mảnh. Mưa rơi trên mái hiên tầng một, bắn lên những tia nước li ti.

Thu đã về sâu, lại đến mùa mưa thường niên ở Vancouver. Lâm Khanh Khanh không còn nhớ nổi đây là mùa mưa thứ mấy ở nơi đất khách quê người này. Những cơn mưa thu nối tiếp nhau, nhuộm đỏ lá phong bốn phía. Nhiều khi, bà còn chưa kịp thưởng thức hết vẻ đẹp của cảnh thu, chỉ sau vài đêm mưa gió, lá đỏ đã rụng ướt đẫm cả một khoảng sân.

Lâm Khanh Khanh vốn thích mưa. Là một người con gái lớn lên ở Giang Nam, bà thường nhớ về trấn nhỏ mịt mùng khói mưa, nhớ con ngõ cổ lát đá xanh, nơi chàng một tay cầm ô hoa, một tay khẽ ôm lấy eo nàng, hai người cứ thế sóng bước dưới hàng liễu rủ ven hồ, mặn nồng tình tứ.

"Bà Hoàng, người đã dậy rồi ạ?"

Đó là giọng của người giúp việc, A Hoa.

A Hoa người Đài Loan, năm nay cũng đã ngoài năm mươi. Mười năm trước, A Hoa di dân từ Đài Loan sang Canada, đúng lúc vú Liễu đã chăm sóc Lâm Khanh Khanh hơn hai mươi năm qua đời. Qua người quen giới thiệu, A Hoa đến làm việc cho Lâm Khanh Khanh, công việc đầu tiên này, thoắt cái đã mười năm.

Nguyên quán của A Hoa cũng ở vùng Giang Nam, hai người xem như đồng hương. Cô rất giỏi nấu món quê nhà, tính tình lại thẳng thắn, làm việc nhanh nhẹn, nên Lâm Khanh Khanh rất quý cô đồng hương này.

"Ừ, dậy rồi."

Lâm Khanh Khanh đáp vọng ra từ trong phòng.

A Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy Lâm Khanh Khanh vẫn đứng trước cửa sổ ngắm mưa như mọi khi, liền hỏi:

"Mưa suốt đêm, thưa bà, người ngủ có ngon không ạ?"

Lâm Khanh Khanh siết chặt chiếc áo ngủ bằng lụa, chậm rãi xoay người lại. A Hoa thấy vậy, vội bước lên trước, vừa đỡ bà vừa nói:

"Anh Khải sáng sớm đã xuống núi rồi ạ, nghe nói lại đi đón người ở sân bay."

A Khải là tài xế của bà Lâm, họ Diêu, quê gốc Thượng Hải, đã ngót nghét sáu mươi, phục vụ bà được hai mươi lăm năm.

Lâm Khanh Khanh khẽ cười:

"Mấy hôm nay quả là vất vả cho A Khải rồi."

A Hoa tiếp lời:

"Người là người có phúc, đại thọ trăm tuổi, con cháu từ khắp nơi trên thế giới bay về chúc thọ người, anh Khải dù bận một chút cũng lấy làm vui lòng."

Lâm Khanh Khanh chỉ mỉm cười, không đáp. Hôm nay bà đã tròn một trăm tuổi, trọn một thế kỷ, thế giới này đã trải qua những biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Lâm Khanh Khanh ngồi vào bàn ăn, A Hoa bưng lên bữa sáng mười năm không đổi của bà: một chén cháo trắng nhỏ, một đĩa măng xào, và hai miếng bí đao muối. Chỉ có hôm nay là đặc biệt hơn một chút, A Hoa còn tự tay cán một trăm sợi mì Trường Thọ, lại dùng trứng hoa kết thành chữ "Thọ" đặt ở chính giữa.

Đặt bát đũa xuống, A Hoa quỳ rạp xuống đất, dập đầu trước Lâm Khanh Khanh:

"Thưa bà Hoàng, A Hoa chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, chúc người phúc thọ an khang!"

Lâm Khanh Khanh từ từ buông thìa, trêu chọc:

"Con bé ngốc này, mau đứng lên đi, ta già rồi, không đỡ nổi con đâu."

A Hoa đứng dậy, cười tươi rói:

"Lát nữa người dùng bữa sáng xong, thợ trang điểm sẽ tới. À, chờ người chuẩn bị xong xuôi, khách khứa cũng đến gần đủ cả, chắc lúc đó anh Khải cũng đón xong chuyến bay từ Thượng Hải về rồi ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play