Đầu đông, mợ Thanh sinh hạ một cặp song sinh long phụng. Tiếc thay, trời không thương người, bé trai chưa đủ tháng đã chết yểu. Mợ Thanh tất nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu Lâm Khanh Khanh, khóc lóc gào thét rằng chính nàng đã khắc chết con trai mình. Cậu Thanh bị vợ vừa khóc vừa làm loạn như vậy, cũng nửa tin nửa ngờ, đối xử với Lâm Khanh Khanh không còn thân thiết như trước.

Vú Lưu thấy mà đau lòng, thường lén làm chút đồ ăn ngon cho Lâm Khanh Khanh, nói vài lời an ủi để nàng khuây khỏa. Lâm Khanh Khanh trong lòng hiểu rõ, mình bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, phải càng thêm cẩn thận trong mọi việc, chỉ sợ rước họa vào thân.

Nhưng mợ Thanh không hề nguôi giận, suốt ngày lải nhải trước mặt cậu Thanh rằng Lâm Khanh Khanh là sao chổi. Mùa xuân năm đó trời trở rét, đến tháng ba mà vẫn ẩm ướt, lạnh thấu xương. A Đống bị cảm lạnh, sốt cao, mê man hai ngày hai đêm không hạ.

Mợ Thanh lại đổ tội cho Lâm Khanh Khanh, nói với cậu Thanh:

"Người trong nhà này sắp bị nó khắc chết hết rồi, có phải anh muốn nó khắc chết cả mẹ con tôi mới vừa lòng không?"

Cậu Thanh vừa thương con, vừa sợ vợ, nghe cô ta nói vậy, liền ấp úng:

"Vậy em muốn thế nào... Khanh Khanh cô đơn một mình, không cho nó ở nhà chúng ta, nó biết đi đâu?"

Mợ Thanh hừ lạnh một tiếng:

"Nó là con gái nhà họ Lâm, không thể cứ ở lì nhà chúng ta mãi được? Chúng ta cho nó ăn, cho nó ở, đã là tận tình tận nghĩa rồi, ai bảo nó là sao chổi, khắc chết con tôi..." Nói rồi, mợ Thanh oà khóc nức nở: "Đứa con đáng thương của tôi, chưa đủ tháng đã bị nó khắc chết... Nó chết oan quá, tội cho tôi mang nặng đẻ đau sinh nó ra..."

Cậu Thanh thấy vợ khóc lóc thảm thiết, sợ cô ta đau lòng quá mà mất sữa, vội nói:

"Mẹ thằng Đống, đừng khóc, đừng khóc... cẩn thận mất sữa, con lại không có sữa bú."

Nghe cậu Thanh nói, mợ Thanh càng cảm thấy mình có lý:

"Anh còn biết lo con có sữa bú hay không à? Mạng sắp không còn, có sữa hay không thì có nghĩa lý gì!"

Cậu Thanh cúi người lại gần, định bế đứa bé trong tay vợ, nhưng bị mợ Thanh đẩy ra. Cậu Thanh lùi lại, cười làm lành:

"Mẹ thằng Đống, vậy em muốn anh phải làm sao? Trước Tết em bảo anh đến nhà bác cả của Khanh Khanh, nhưng cửa nhà ông ấy đóng chặt, hàng xóm láng giềng đều nói nửa năm nay không thấy nhà họ Lâm có người ra vào. Em nói xem, Khanh Khanh mới hơn mười tuổi, em muốn anh đưa nó đi đâu?"

Mợ Thanh nức nở:

"Tôi không cần biết, nếu anh không đưa nó đi, tôi sẽ mang hai đứa con về nhà mẹ đẻ, tôi không muốn ở đây chờ nó khắc chết mẹ con tôi! Muốn nó hay muốn mẹ con tôi, anh tự chọn đi!"

Cậu Thanh thấy vợ cố chấp, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ biết ôm đầu ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế tre.

Mợ Thanh không có ý định dừng lại, tiếp tục lải nhải:

"Tôi nói cho anh biết, đứa trẻ mệnh cứng khắc người thân như vậy, nhà bình thường sẽ không nhận đâu, chỉ có đến những nơi dương khí thịnh, mới trấn áp được nó."

Nghe mợ Thanh nói vậy, cậu Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu hỏi:

"Cái gì gọi là dương khí thịnh? Nơi nào dương khí thịnh?"

Mợ Thanh liếc nhìn cậu Thanh, hạ giọng nói:

"Yểm Hương Các..."

Yểm Hương Các là thanh lâu lớn nhất ở thành Hàng Châu, bên trong đa phần là những cô gái bán nghệ không bán thân, tài sắc vẹn toàn. Nhưng phụ nữ một khi đã vào thanh lâu, cả đời này coi như không thể gả vào nhà tử tế, may mắn lắm cũng chỉ làm thiếp cho nhà giàu.

Chưa đợi mợ Thanh nói xong, cậu Thanh đã "hự" một tiếng đứng bật dậy, đi đến trước mặt cô ta, giơ tay định tát. Mợ Thanh không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên, nói: "Đánh đi, anh đánh chết mẹ con tôi luôn đi, cho xong hết mọi chuyện, đỡ phải sau này bị con sao chổi đó khắc chết! Đánh đi, anh đánh đi..." Nói xong, cô ta lại gào khóc thảm thiết.

////

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play