A Đống nghe có bánh gạo, liền nín khóc mỉm cười, lon ton chạy ra khỏi bếp, hướng về phòng ngủ của bà. Đến trước tủ, A Đống vì thấp bé nên không với tới, lại tức đến mức oà khóc.

Bà Ngô rất thương đứa cháu trai duy nhất này, nghe tiếng khóc, vội vàng đứng dậy về phòng. Đến trước tủ, bà mở cửa, lấy ra hũ sứ, rồi lấy bánh gạo bên trong đưa cho A Đống. A Đống một tay nhận bánh, một tay lấy tay áo lau nước mắt. Bà Ngô nhìn thấy, chỉ cảm thấy A Đống vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, thương xót nói:

"Bà đưa khăn cho con, đừng làm bẩn tay áo, cẩn thận mẹ con về lại mắng đấy."

A Đống vừa ăn vừa nói:

"Bà ơi, mẹ con thương con nhất, mẹ không nỡ mắng con đâu."

Bà Ngô nhìn cháu với ánh mắt trìu mến, dặn dò:

"A Đống ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn..."

Lời vừa dứt, qua khe cửa, bà Ngô thấy khói đen bốc lên từ nhà bếp, trong lòng biết không hay, chắc chắn là lửa từ trong bếp đã bén ra ngoài, nhà bếp cháy rồi.

Người làm trong nhà đều đã theo vợ chồng cậu Thanh ra đồng thu hoạch, bác Châu và vú Lưu lo việc cho lợn gà ăn thì đã cùng Khanh Khanh đi viếng mộ. Lúc này trong nhà chỉ còn lại hai bà cháu.

Đôi chân nhỏ của bà Ngô bước đi chậm chạp, đến khi bà xách được nước đến bếp thì khói đã cuồn cuộn. A Đống theo sau bà, sợ đến mức khóc thét lên. Bà Ngô vừa dội nước, vừa bảo A Đống chạy ra đồng gọi người về giúp.

Khi A Đống chạy đi, bà Ngô biết, nếu không dập được lửa trong bếp, ngôi nhà này khó mà giữ được. Bà nghiến răng, xách theo xô nước, lao vào trong bếp.

Khi vợ chồng cậu Thanh nghe tin dẫn người chạy về, lửa trong bếp đã được bà Ngô dập tắt, chỉ có bà vì hít phải khói đặc mà hôn mê bất tỉnh.

Tiễn thầy lang trong trấn đi, trời đã nhá nhem tối.

Bà Ngô từ từ mở mắt, thấy Lâm Khanh Khanh mặt đầm đìa nước mắt đang quỳ trước giường. Bà muốn gọi một tiếng "Bé Khanh", nhưng cổ họng khô khốc, dù cố gắng thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.

Lâm Khanh Khanh thấy bà ngoại tỉnh lại, vội nói:

"Bà ơi, bà tỉnh rồi, bà cảm thấy thế nào ạ?"

Nghe tiếng Lâm Khanh Khanh, vợ chồng cậu Thanh đang đứng đợi bên cạnh cũng vội vàng chạy đến.

Cậu Thanh ân cần hỏi:

"Mẹ, mẹ sao rồi? Thầy lang nói mẹ hít phải khói đặc, phổi bị tổn thương, e là lúc này cổ họng cũng bị thương..."

Mợ Thanh gắt gỏng:

"Mẹ vừa mới tỉnh, anh nói mấy thứ đó làm gì? Mẹ, mẹ uống chút nước cho mát họng, lát nữa còn uống thuốc."

Bà Ngô nghe hai người nói qua nói lại, khẽ lắc đầu, chỉ nắm lấy tay Lâm Khanh Khanh. Mợ Thanh liếc mắt ra hiệu cho chồng, bảo anh đến gần hơn xem bà Ngô có động tĩnh gì.

Nhưng bà Ngô chỉ nắm tay Lâm Khanh Khanh, không có biểu hiện gì khác. Trong phòng nhất thời im lặng, cho đến khi A Đống bên cạnh la đói, mợ Thanh mới không cam lòng làu bàu dẫn con ra ngoài.

Cậu Thanh dẫn người làm dọn dẹp nhà bếp, rồi qua phòng mẹ hỏi han tình hình, sau đó mới về phòng mình. Mợ Thanh tuy đã dỗ A Đống ngủ, sớm đã nằm trên giường, nhưng trằn trọc không ngủ được.

Thấy chồng lên giường, mợ Thanh liền ngồi dậy:

"Cha thằng Đống, mẹ sao rồi? Có nói chuyện được không?"

Cậu Thanh lắc đầu, nói:

"Chưa, chỉ nắm tay Khanh Khanh, lúc thì khóc, lúc thì thiếp đi."

Mợ Thanh nói:

"Không phải tôi nói, nhưng mẹ đối với đứa cháu ngoại này còn thân hơn cả anh là con ruột, vừa tỉnh đã nắm tay nó không buông."

Cậu Thanh ngáp một cái:

"Mẹ trước nay vẫn thương chị, chị mất rồi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tự nhiên sẽ thân với Khanh Khanh... Tôi là con trai, sao mẹ lại không thương? Tình cảm đó khác... Thôi, ngủ đi, bận từ sáng đến giờ, mệt chết đi được..."

Mợ Thanh không chịu ngủ, bất mãn nói:

"Ngủ, ngủ, anh chỉ biết ngủ! Ngày mai gia sản này về tay người khác, xem anh có ngủ được không!"

Cậu Thanh nghe vợ nói vậy, vẻ mặt khó hiểu, hỏi:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play