Lâm Khanh Khanh bưng bát cháo bát bảo do vú Lưu nấu, quỳ trước giường A Liên:
"Mẹ, hôm nay là mùng tám tháng Chạp, vú Lưu nấu cháo bát bảo, con đút mẹ ăn hai miếng nhé?"
A Liên từ từ đưa tay, gắng gượng vuốt tóc Lâm Khanh Khanh:
"Bé con, con, con ăn đi... Mẹ, mẹ nhìn con ăn là vui rồi..."
"Bà ngoại lớn tuổi rồi, con, con phải giúp bà nhiều việc hơn... Phải, phải hiếu, hiếu thuận với bà ngoại... Phải nghe lời cậu, mợ..."
Lâm Khanh Khanh mười một tuổi, hơn ba năm ở nhà bà ngoại đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, lại nghe những lời dặn dò, trong lòng nàng đã hiểu ra phần nào.
Đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, Lâm Khanh Khanh nén nước mắt gật đầu:
"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hiếu thuận với bà ngoại, nghe lời cậu mợ... Mẹ, mẹ sẽ khỏi thôi, thầy lang nói qua mùa xuân mẹ sẽ khỏe lại!"
A Liên gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói với Lâm Khanh Khanh:
"Bé con, phải cố gắng, phải ngoan, phải..." A Liên lại thở hổn hển, Lâm Khanh Khanh không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn như mưa: "Mẹ, mẹ, mẹ sẽ khỏe lại mà, sẽ khỏe lại..."
Khi bà Ngô nhận được tin, tất tả đôi chân nhỏ chạy đến thì A Liên đã trút hơi thở cuối cùng.
Thấy bà ngoại, Lâm Khanh Khanh lao vào lòng bà:
"Bà ơi, mẹ, mẹ đi rồi, mẹ không cần con nữa..."
Bà Ngô tóc bạc tiễn người tóc đen, ôm Lâm Khanh Khanh vào lòng, gọi một tiếng "tim gan của bà" rồi bật khóc nức nở. Vú Lưu đi cùng bà Ngô cũng che mặt khóc theo.
Vợ chồng cậu Thanh cũng nghe tin chạy đến. Mợ Thanh thấy bà Ngô và Lâm Khanh Khanh ôm nhau khóc nức nở, liền nói xen vào:
"Mẹ, mẹ cũng đừng quá đau lòng... Chị ấy đã sớm không qua khỏi rồi, kéo dài đến hôm nay tốn bao nhiêu thuốc thang, bây giờ đi rồi cũng là một sự giải thoát cho chị ấy, cho cả nhà..."
Lời còn chưa dứt, bà Ngô đã mắng:
"Lương tâm của mày bị chó tha rồi à? Chị mày vừa mới tắt thở, mày đã chê nó là gánh nặng? Nó là do tao sinh tao nuôi, ở nhà mình ăn của mình, không đến lượt mày chê bai!"
A Thanh vốn cũng thân thiết với A Liên, lúc này thấy mẹ nổi giận, trong lòng cũng thấy buồn. Anh đến trước mặt bà Ngô, khuyên giải:
"Mẹ, mẹ đừng so đo với mẹ thằng Đống, cô ấy miệng dao găm tâm đậu phụ, làm gì có chuyện thật sự ghét bỏ chị."
Bà Ngô nghe A Thanh nói vậy, càng ôm chặt Lâm Khanh Khanh hơn: "Tao chỉ có mẹ mày là con gái, vậy mà đến câu cuối cùng cũng không nói được, làm sao tao không đau lòng cho được! Bé Khanh, có bà ngoại ở đây, đừng sợ!" Bà lại nức nở khóc một hồi lâu, dưới sự an ủi, khuyên giải của mọi người, bà Ngô mới tạm ngưng tiếng khóc.
Mợ Thanh cúi đầu, bĩu môi, nhưng cũng không dám hó hé thêm.
Vì đã vào tháng Chạp, hàng xóm láng giềng đều bận rộn chuẩn bị Tết, lại vì A Liên qua đời ở nhà mẹ đẻ, nên chỉ có thể theo phong tục quàn một ngày, làm tang lễ đơn giản rồi đưa đến ngọn núi sau trấn Lâm gia để hợp táng cùng chồng.
Mùa đông ở Giang Nam ẩm ướt và lạnh lẽo, thỉnh thoảng có vài tiếng pháo nổ vang lên, xé toạc bầu trời đêm đen kịt.
Lâm Khanh Khanh biết ngày Tết không được buồn bã khóc lóc, mỗi đêm nàng chỉ cuộn tấm thân gầy gò trong chăn, lặng lẽ khóc thầm. Cảnh cả nhà từng cùng nhau làm lạp xưởng, muối cá, đón năm mới cứ lần lượt hiện về trước mắt nàng. Nàng nhớ cha, và càng nhớ mẹ hơn.
Vú Lưu tinh ý, mấy hôm nay khi dọn phòng luôn thấy gối và ga giường của Lâm Khanh Khanh có vết nước mắt, bèn lén báo cho bà Ngô.
Bà Ngô nghe xong, trong lòng càng thêm đau xót. Bà nói với vú Lưu:
"Bảo Bé Khanh dọn ra, chuyển sang phòng ta ở cùng ta. Đợi qua Tết, sang xuân, con dọn dẹp căn phòng cạnh phòng ta, cho Bé Khanh dùng làm nơi đọc sách học chữ."
Vú Lưu hỏi:
"Thưa bà, bà định cho cô Khanh đi học ạ?"
Bà Ngô gật đầu, nói: