Lâm Khanh Khanh đuổi kịp mẹ, ngờ vực hỏi:
"Mẹ, sao mẹ khóc? Mẹ định đi đâu? Có chuyện gì xảy ra ạ?"
Mẹ nàng không kịp trả lời, chỉ kéo tay nàng chạy về phía trấn.
Cha nàng ngã trong vũng máu, hơi thở đã tắt, bọn lính hung tợn kia cũng sớm biến mất không thấy tăm hơi.
Thì ra cha Lâm Khanh Khanh khi gặp đốc quân mới phát hiện ông ta mắc bệnh giang mai. Đốc quân sợ vợ, một mực không chịu thừa nhận, liền sai người đánh ông một trận. Cha nàng chỉ là một thầy lang, tay trói gà không chặt, làm sao chịu nổi trận đòn tàn độc ấy, chẳng mấy chốc đã thất khiếu chảy máu, vong mạng. Bọn lính bèn kéo xác ông ra khỏi quân doanh vứt bên đường, mãi sau mới được người trong trấn phát hiện rồi báo cho chú Phổ đến nhà đưa tin.
Mẹ Lâm Khanh Khanh gục xuống người chồng đã mất, gào khóc thảm thiết. Lâm Khanh Khanh còn nhỏ, không biết đó là cái chết, chỉ thấy mẹ đau đớn như vậy, lại thấy cha mình đầy máu, nàng chỉ biết sợ hãi nhìn cha mẹ nằm trên đất, không biết phải làm sao.
Chú Phổ đến khuyên mẹ nàng:
"Chị Lâm, sự đã đến nước này, chị phải nén bi thương. Trời tối rồi, anh Lâm không thể cứ nằm trên nền đất lạnh lẽo thế này, tôi đi tìm vài người đưa anh ấy về nhà trước, rồi chúng ta bàn bạc hậu sự sau."
Mẹ nàng gật đầu, nức nở:
"Chú Phổ, làm phiền chú rồi..."
Nhiều người trong trấn từng được cha Lâm Khanh Khanh giúp đỡ, biết người thầy lang thật thà ấy chết oan, cũng không hề kiêng kỵ. Mấy người trai tráng tìm một chiếc cáng, khiêng thi thể ông về nhà họ Lâm.
Chưa đến đầu làng, đã gặp A Quyên, người bạn thuở nhỏ của Lâm Khanh Khanh. Thấy hai mẹ con, A Quyên vội chạy lại:
"Khanh Khanh, mau lên, nhà cậu cháy rồi, mẹ tớ bảo tớ ở đây đợi các cậu."
A Quyên vừa dứt lời, Lâm Khanh Khanh liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Dù gió không lớn, nhưng những ngôi nhà kết cấu gỗ hoàn toàn không thể chống chọi được với ngọn lửa hung dữ. Lửa lớn hừng hực như điên cuồng, mặc sức nuốt chửng mọi thứ của nhà họ Lâm.
May nhờ dân làng dũng cảm dập lửa, tránh lây lan sang các nhà hàng xóm. Lúc đó mọi người mới biết vì cha Lâm Khanh Khanh gặp nạn, mẹ nàng đã vội vã rời nhà mà quên dập lửa trong bếp.
Biến cố đột ngột khiến gia đình họ Lâm vốn đang hạnh phúc bỗng chốc tan thành tro bụi, hai mẹ con Lâm Khanh Khanh trở thành mẹ góa con côi không nhà để về. Mẹ nàng biết nhà mình mới có tang, nên đã từ chối lời mời của tất cả những người dân làng tốt bụng, đêm đó chỉ đưa con gái vào ở tạm trong từ đường của làng.
Hai mẹ con Lâm Khanh Khanh chuyển đến nhà bà ngoại là sau khi cha nàng đã mãn tang bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Nhà ngoại của bà họ Trình. Vì ngày trước ông ngoại làm sư gia trong nha môn của phủ Thanh, nên cũng sắm được ít nhà cửa và hơn chục mẫu ruộng tốt, cuộc sống xem như sung túc. Giờ đây ông ngoại đã qua đời, nhưng bà ngoại họ Ngô vẫn còn khỏe mạnh. Bà Ngô chỉ có một trai một gái, mẹ của Lâm Khanh Khanh là con gái lớn, tên khuê danh là A Liên.
Cậu của Lâm Khanh Khanh tên A Thanh, một người đàn ông thiếu chủ kiến. Đối với sự xuất hiện của mẹ con Lâm Khanh Khanh, nhà từ đó có thêm hai miệng ăn, mợ Thanh như có cái gai trong cổ họng, nhưng vì có mẹ chồng ở đó nên không dám làm càn.
Hoa bưởi trong sân nở rồi lại tàn, tiếng ếch nhái trong ao sen vang lên rồi lại tắt, chẳng mấy chốc Lâm Khanh Khanh đã ở nhà bà ngoại được ba năm.
Lại một mùa hoa quế ngát hương. Trên bàn ăn sáng sớm, một bát mì nóng hổi có thêm một quả trứng chần, Lâm Khanh Khanh biết đó là bát mì sinh nhật bà ngoại chuẩn bị cho mình.
Nàng lén nhìn người mợ mặt không cảm xúc, rồi lại nhìn bà ngoại với ánh mắt hiền từ, nhưng không dám động đũa.
Bà Ngô nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
"Bé Khanh, hôm nay là sinh nhật con, ăn bát mì này, sau này sẽ sống lâu trăm tuổi."