"Khanh Khanh? Phương khanh khả nhân, nhất tọa tận khuynh! (Nhan sắc đáng yêu, khiến mọi người phải xiêu lòng! ) Xem ra số mệnh đã định cháu phải đến Yểm Hương Các rồi."

Kiều mama trêu chọc.

Lâm Khanh Khanh đỏ bừng mặt, cãi lại:

"Bà nói bậy! Đây là tên cha đặt cho cháu, cháu không muốn đổi tên!"

Giọng Kiều mama vẫn ôn hòa, nhưng vẻ mặt lại không giận mà uy:

"Bé con, đã vào Yểm Hương Các thì phải tuân theo quy củ ở đây. Ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ có cuộc sống tốt... Ta không thích phải nổi giận với ai..."

"À, phải rồi, Miêu tẩu, từ hôm nay bắt đầu bó chân cho nó, đôi chân to thế này, sau này làm sao có khách nào thích cho được!"

Miêu thị nói:

"Tuổi này của nó, e là không kịp nữa rồi."

Kiều mama lạnh lùng nói:

"Vẫn còn phát triển nữa, bây giờ bó lại còn hơn là không bó."

Lâm Khanh Khanh nghe hai người đối thoại, không biết vì xấu hổ, phẫn uất hay sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm Kiều mama, bất giác siết chặt nắm tay.

Thấy bộ dạng của nàng, Kiều mama lại bật cười:

"Ta nuôi bao nhiêu đứa con gái, lần đầu tiên có người dám nhìn ta như vậy... Ha, bé con, ta thích cháu! 'Văn Nhân Sướng Trục, giá ngã kỳ chú.' (Cỗ xe trải nệm êm, ngựa hay đưa ta đi. ) Câu này hợp với cháu, ngoài mềm trong cứng. Lấy chữ 'Nhân' này, từ nay cháu sẽ gọi là Hương Nhân!"

Trong phòng ngủ, nước mắt Lâm Khanh Khanh làm ướt đẫm gối chăn, không chỉ vì nỗi đau bó chân, mà còn vì từ nay trên đời đã mất đi một cô bé mồ côi tên Lâm Khanh Khanh, và có thêm một thanh quan nhỏ tên Hương Nhân.

Lâm Khanh Khanh lần đầu gặp Hương Nhu là trong lớp học của Lương tiên sinh. Hương Nhu trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dịu dàng, duyên dáng và cởi mở. Biết Lâm Khanh Khanh sau này sẽ học cùng mình, Hương Nhu rất vui.

Vỗ nhẹ vào chiếc ghế tre bên cạnh, Hương Nhu nói:

"Tiên sinh không ở đây, nên thường đến muộn một chút, cậu ngồi đi!"

Lâm Khanh Khanh rụt rè gật đầu, nhưng vì đôi chân mới bó đau nhức, nàng phải khó khăn lắm mới lê được đến bên chiếc ghế tre.

Hương Nhu kéo Lâm Khanh Khanh, nói:

"Ngồi đi! Cậu mới bị bó chân à? Tớ nhớ hồi bé lúc mẹ tớ bó chân cho, tớ đã khóc ròng rã ba ngày... Không sao đâu, vài hôm là quen thôi."

Thấy Lâm Khanh Khanh gật đầu, Hương Nhu lại nói:

"Tớ là Hương Nhu, tớ biết cậu là Hương Nhân, người mới đến."

Lâm Khanh Khanh có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hương Nhu.

"Không phải cô gái nào bị bán vào Yểm Hương Các cũng được Lương tiên sinh dạy học ở đây đâu. Hôm qua Kiều mama nói với tớ là có một người bạn mới đến. Ở đây chỉ có một mình tớ, buồn lắm, cậu đến thật tốt, tớ có bạn rồi."

Thấy Lâm Khanh Khanh vẫn im lặng, Hương Nhu nói tiếp:

"Tớ mười lăm tuổi, sinh ngày mười chín tháng tám, chúng ta chắc cũng trạc tuổi nhau nhỉ?"

Có lẽ vì sự nhiệt tình của Hương Nhu, có lẽ vì là bạn đồng trang lứa, Lâm Khanh Khanh dần dần bớt rụt rè. Gật đầu một cái, Lâm Khanh Khanh nói:

"Tớ cũng sinh tháng tám, tớ mười ba tuổi."

Hương Nhu nghe Khanh Khanh nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng lại cùng tháng sinh, liền vui mừng ra mặt:

"Tuyệt quá, vậy cậu là em gái nhỏ rồi, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau!"

---

Các cô nương Yểm Hương Các rất ít khi dậy sớm, các nàng luôn đem điểm tâm cùng cơm trưa hợp một đạo ăn.

Tan học, Hương Nhu kéo Lâm Khanh Khanh vào nhà ăn ở hậu viện, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Khanh Khanh gặp các "chị" .

Một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ lim được đặt ở giữa nhà ăn, lệch về phía bắc. Ở góc tây nam và đông nam, mỗi góc có một chiếc bàn tròn cũng bằng gỗ lim, trên mỗi bàn đều bày biện bát đũa ngay ngắn.

Hương Nhu thấy Lâm Khanh Khanh có vẻ bối rối, liền giải thích:

"Bàn bát tiên là dành cho Kiều mama và ba vị chị cả, các chị còn lại thì ngồi ăn ở hai bàn tròn hai bên... Tớ cũng ngồi đây ăn cùng các chị ấy, à, từ hôm nay có thêm cậu nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play