4
“Ngô Hữu Nam, cậu đang ăn gì mà ngon lành thế?”
Trong lớp, ngoài Ngô Hữu Nam còn có vài bạn học khác. Cô bạn ngồi bàn trên nhìn thấy Ngô Hữu Nam ăn ngon đến vậy thì không khỏi thèm thuồng.
Ngô Hữu Nam không ngẩng đầu mà đáp: “Màn thầu ngô.”
"Trông ngon ghê, cậu mua ở đâu vậy?" Cô bạn hỏi xong biết được là ở chỗ cách trường hơn chục phút đi bộ thì càng tò mò muốn nếm thử xem màn thầu thế nào mà lại khiến Ngô Hữu Nam phải đi xa đến thế.
Bạn ấy móc ra 2 tệ, tiến đến chỗ Ngô Hữu Nam, ngỏ ý muốn mua một cái màn thầu ăn thử.
"Lâm Lâm, sao đến màn thầu cũng thèm thế?" Cô bạn cùng bàn Lâm Lâm cười trêu ghẹo.
Lâm Lâm thành công dùng 2 tệ mua được cái màn thầu ngô từ tay Ngô Hữu Nam, giơ màn thầu lên nói: “Cậu nhìn cái màn thầu này, cứ như bước ra từ game mỹ thực vậy, hoàn hảo không tì vết, nhìn thôi đã biết chắc chắn ngon rồi!”
Cái màn thầu vàng óng, thoang thoảng mùi ngô, vỏ ngoài căng bóng, hình dáng đẹp mắt, đúng là bắt mắt thật.
Cô bạn cùng bàn nói: “Trông thì đẹp thật đấy, nhưng mà màn thầu càng đẹp thế này thì càng dễ là hàng công nghiệp làm ra.”
Lời này của bạn ấy cũng có lý, nhưng lỡ mua rồi, Lâm Lâm vẫn cúi xuống ăn.
“Oa, màn thầu này ngon quá trời, ngon gấp trăm lần màn thầu ở căn tin trường mình!”
Màn thầu ở căn tin trường đúng là do đầu bếp tự tay làm thật, nhưng chất lượng thì thất thường kinh khủng, có lúc ăn tạm được, có lúc lại hấp bị cứng, hoặc cho nhiều gia vị quá nên có mùi lạ.
Lâm Lâm vốn là một cô bé hảo ăn. Vì màn thầu trường học quá tệ nên bạn ấy đã lâu không đụng tới màn thầu. Giờ đây, hai miếng màn thầu ngô vừa xuống bụng, dù mới ăn vặt và cơm trưa xong nhưng Lâm Lâm bỗng thấy đói bụng trở lại, nhấm nháp từng miếng một.
Cũng phải thôi, đồ ăn vặt dù sao cũng không phải bữa chính, ăn cho đỡ thèm thì được chứ no bụng thì vẫn phải là món chính.
“Ngon quá đi mất, Ngô Hữu Nam cậu còn màn thầu không? Bán cho tớ thêm cái nữa đi...”
Khi Lâm Lâm ăn đến miếng màn thầu cuối cùng thì cảm thấy không đủ, chớp chớp mắt nhìn Ngô Hữu Nam.
Một cái màn thầu giá gốc chỉ 1,5 tệ mà bán lại cho bạn ấy 2 tệ, Ngô Hữu Nam đương nhiên không từ chối. Cô bé móc túi ra hỏi: “Cậu muốn màn thầu ngô hay màn thầu trắng?”
Trong túi còn lại ba cái màn thầu trắng và một cái màn thầu ngô.
"Màn thầu trắng có ngon không?" Lâm Lâm thấy màn thầu ngô ngon đặc biệt nhưng cũng hơi tò mò về màn thầu trắng.
Ngô Hữu Nam nói: “Ngon lắm, màn thầu nhà chị ấy đều ngon đặc biệt.”
Lâm Lâm nghe vậy thì lại móc thêm 2 tệ mua một cái màn thầu trắng, cắn một miếng, cái vị thơm thuần túy của lúa mì cùng vị ngọt dần dần lan ra khi nhai khiến cô bạn không khỏi lắc đầu thốt lên: “Đây mới đúng màn thầu chứ, màn thầu ở căn tin trường làm cái quỷ gì vậy, họ tự biến bột thành thứ khó ăn thế mà còn không biết xấu hổ trách chúng ta lãng phí.”
Thấy bạn ấy ăn liền tù tì hai màn thầu không cần thêm gì, cô bạn cùng bàn cũng tò mò, không nhịn được lấy tiền mua một cái từ Ngô Hữu Nam.
Trước khi mua, bạn ấy còn nghĩ màn thầu thì ngon đến đâu được, nhưng mua xong thì bạn ấy chỉ muốn nói, trước giờ mình toàn ăn màn thầu giả!
Cuối cùng, sáu cái màn thầu mà Ngô Hữu Nam mua, cô bé ăn có hai cái, còn lại bốn cái đều được các bạn học mua hết. Thu về 8 tệ, trong lòng cô bé cũng thấy vui vui.
Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách.
Minh Thanh Hoan vẫn chưa biết rằng, ngay ngày đầu tiên bán, màn thầu nhà mình đã gây sốt với rất nhiều người, và ai nấy đều mong chờ ngày mai đến mua màn thầu tiếp.
Cô ăn xong bữa trưa đơn giản rồi ngồi trong xem TV, xem đến độ cực kỳ chăm chú, mãi đến khi một tập phim kết thúc, cô đứng dậy định uống nước thì bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch nhỏ ở cửa, lập tức cảnh giác.
Nhưng khi quay đầu nhìn thấy người qua lại trên đường bên ngoài, cô chợt nhận ra đây không còn là Đại Tề nữa. Ánh mắt lạnh lùng dần giấu đi, cô đi theo tiếng động đến cạnh cửa, phát hiện một con chim đen bóng không biết từ lúc nào đã chui vào, ẩn nấp phía sau cánh cửa mà gây ra tiếng động.
Minh Thanh Hoan đưa tay bắt nó ra, nhìn kỹ hai lần thì nhận ra đó là một con sáo. Nhìn bộ lông hỗn độn trên người, rất có thể nó vừa bị mèo hay con vật nào đó vồ lấy.
“Pi...”
Cô định bắt con chim ra ngoài thả, nhưng con sáo nhỏ lại rúc vào lòng bàn tay cô kêu lên, không chịu bay đi.
Minh Thanh Hoan kiểm tra hai lần không thấy nó bị thương, không chắc là nó đói hay bị dọa, cô liền tìm một cái thùng giấy cho nó vào, rồi tiện tay bẻ thêm chút màn thầu thừa và nước để bên cạnh.
Hôm nay cô đang xem bộ phim Tây Du Ký phiên bản cũ. Tây Du Ký là một trong những bộ phim truyền hình được mọi lứa tuổi yêu thích, đối với Minh Thanh Hoan, người ở cổ đại không có nhiều hoạt động giải trí, thì nó đúng là tuyệt vời không còn gì bằng.
Thế nên, khi quảng cáo trên TV kết thúc và nhạc đầu phim bắt đầu phát, Minh Thanh Hoan lập tức đặt chiếc thùng giấy đựng con sáo sang một bên chân, ngồi lại ghế tiếp tục xem phim.
Trong lúc cô đang mải mê xem Tây Du Kí, con sáo trong thùng giấy, vốn đang run rẩy vì hoảng sợ, dường như bị mùi màn thầu hấp dẫn. Đầu tiên nó động đậy tròng mắt, ngay sau đó cổ cũng cử động nhìn quanh, cuối cùng không biết có phải đã xác định an toàn hay không, nó nhảy nhót hai cái đến trước miếng màn thầu
Minh Thanh Hoan đưa cho nó miếng màn thầu không lớn lắm, con sáo ban đầu thử mổ một miếng nhỏ, ngay sau đó miệng nó không ngừng lại, cứ thế mổ mổ mà ăn hết toàn bộ miếng màn thầu, không bỏ sót cả vụn.
Ăn xong nó lại uống chút nước, dường như lá gan bắt đầu to ra, run run bộ lông ngửa đầu "Pi pi" kêu lên.
“Đừng ồn.”
Minh Thanh Hoan vừa nói dứt lời, con sáo vẫn kêu không ngừng, hơn nữa tiếng kêu càng thêm thanh thúy. Cô đành phải quay đầu liếc nó một cái, ngay sau đó thấy nó như đang đòi ăn, liền đứng dậy cầm nửa cái màn thầu đặt vào thùng giấy để nó ăn cho đủ.
Màn thầu vào thùng giấy thì con sáo cũng im lặng, Minh Thanh Hoan cũng có thể yên tâm xem TV.
Khoảng 3 giờ chiều, có một ông cụ sống gần đó đi bộ tới. Thấy cô đang xem TV, ông cụ tự nhiên dọn một cái ghế trong cửa hàng rồi ngồi cạnh xem cùng.
Ông cụ họ Triệu, là người quen của ông nội cô. Ngày trước không có việc gì cụ thường xuyên đến ông nội tìm nói chuyện phiếm. Hôm nay ông cụ theo thói quen đến chơi, đến cửa hàng mới nhớ ra, ông bạn già của mình đã "đi trước một bước".
Tuy nhiên đã đến rồi, ông Triệu cũng không vội về, vừa xem TV vừa hỏi thăm vài câu về cô cháu gái của ông bạn già.
Minh Thanh Hoan dựa theo ký ức của nguyên chủ mà gọi một tiếng "ông Triệu", sau đó là ông hỏi một câu cô đáp một câu, thái độ rất khách khí.
"Cháu định nuôi chim sao? Vừa hay nhà ông có cái lồng cũ, lát nữa ông mang sang cho cháu" Ông Triệu nói khi để ý thấy con sáo trong thùng giấy.
“Cháu cảm ơn ông Triệu ạ, không cần đâu ạ, cháu không định nuôi, đợi nó khỏe lại là cháu thả nó đi ạ.”
Sau đó ông Triệu cũng tế nhị hỏi thăm vài câu. Ông có ý tốt, nhưng Minh Thanh Hoan đã lâu không nhận được sự quan tâm kiểu này, cảm thấy khá không tự nhiên, mãi đến khi ông rời đi mới không tự giác thở phào nhẹ nhõm.
Phát hiện con sáo không biết từ lúc nào đã ngủ trong thùng giấy, đầu còn dựa vào miếng màn thầu chưa ăn hết, Minh Thanh Hoan nhẹ nhàng đổi thùng giấy đến một chỗ phù hợp hơn rồi đặt xuống, ngay sau đó đứng dậy chuẩn bị vận động một chút.
“Muốn mua rau không cháu? Có rau tề, cải thìa, còn có trứng gà ta tự nuôi nữa.”
Một bà cụ đẩy xe ba gác đi bán rau rong thấy Minh Thanh Hoan đang đứng ở cửa hàng, liền chậm bước lại mời chào.
Người sống đến 70 tuổi xưa nay hiếm có và ở Đại Tề thì những cụ già 70 tuổi đã rất khó gặp rồi. Minh Thanh Hoan nhìn bà cụ tóc bạc trắng trước mặt, nhưng trông tinh thần vẫn khá tốt, vừa đánh giá rau trên xe ba gác vừa hỏi: “Bà ơi, năm nay bà cao niên bao nhiêu rồi ạ?”
Bà cụ phản ứng một lúc mới hiểu ra cô hỏi mình bao nhiêu tuổi, giơ tay làm ký hiệu "tám" và "ba".
Biết được bà cụ đã 83 tuổi, Minh Thanh Hoan thực sự hơi ngạc nhiên. Ngay sau đó nhìn thấy mặt trời đã lặn xuống núi, cô liền quyết định mua hết số rau trên xe.
Bà cụ bán xong rau rất vui vẻ, còn vào cửa hàng cô mua một bịch muối và một túi kẹo bông gòn, nói là mang về cho cháu gái ăn.
Cửa hàng của Minh Thanh Hoan thực ra không thiếu trứng gà, mấy trứng gà hôm qua chú ba mang đến vẫn chưa ăn hết bao nhiêu, nhưng trong cửa hàng có nồi luộc trứng pha trà diệp, trước kia ông nội vẫn tiện tay luộc trứng trong nước trà rồi bán, nên cũng không sợ trong nhà có quá nhiều trứng gà.
Còn về rau tề, chỉ có một nắm thôi, Minh Thanh Hoan thấy còn rất non, liền quyết định mang thẳng vào bếp làm sủi cảo ăn tối.
Đầu xuân là thời tiết đẹp để ăn rau tề. Rau tề xanh mướt cùng thịt heo nạc mỡ xen kẽ trộn thành nhân sủi cảo, rồi nhào bột cán vỏ sủi cảo, chẳng mấy chốc từng cái sủi cảo hình dáng hoàn hảo lại đầy đặn đã ra lò từ tay Minh Thanh Hoan.
Cô làm việc nhanh mà vẫn có thứ tự, mặt trời xuống núi mới bắt đầu gói, đến khi đèn đường bên ngoài sáng lên, từng cái sủi cảo đã phập phồng trong nồi, mùi thơm đặc trưng của rau tề hòa quyện với vị ngọt của thịt từ bếp bay ra, đúng là thơm lừng muốn chết người.
“Bà chủ ơi, chị đang nấu sủi cảo à? Thơm quá đi mất!”
Có khách hàng từng đến mua đồ nghe thấy mùi thơm, thơm đến độ có chút không muốn đi, tiếc là da mặt không đủ dày, không dám ăn chực, hỏi rõ là nhân sủi cảo gì rồi về nhà liền gọi mẹ mình làm.
Trong lúc nấu sủi cảo, Minh Thanh Hoan đã bán được hai đơn hàng. Đợi khách hàng rời đi, cuối cùng cô cũng có thể thưởng thức sủi cảo rau tề nóng hổi vừa ra lò.
Những chiếc sủi cảo vỏ mỏng nhân đầy đặn nằm trong bát, giữa làn hơi nóng bốc lên có thể nhìn thấy màu xanh lục của nhân sủi cảo qua lớp vỏ. Những màu sắc tươi mát kết hợp lại, nhìn thôi đã thấy đặc biệt thèm ăn
“Bà chủ ơi, sủi cảo này có bán không ạ?”
Có một cô gái vừa tan tầm, vốn định mua mì gói về làm bữa tối, nhưng khi đến quầy thanh toán, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của sủi cảo rau tề, mì gói trong tay lập tức mất giá ngay.
Minh Thanh Hoan còn chưa kịp từ chối, đã thấy khách hàng trước mặt chắp tay, lộ vẻ "làm ơn làm ơn": “Bà chủ ơi bán cho em một bát thôi đi, em lâu lắm rồi không ăn sủi cảo...”
Cô ấy đúng là đã lâu không ăn sủi cảo, nhưng không phải là không có sủi cảo để ăn, mà là dịp Tết nhà làm sủi cảo mà cô ấy không muốn ăn. Đương nhiên, Tết nhà cô ấy không tự làm sủi cảo mà mua sủi cảo đông lạnh, nên không thể so với sủi cảo mà Minh Thanh Hoan tự tay cán vỏ.
Chỉ có thể nói người có dũng khí thì được thưởng thức món ngon trước. Tối nay, Minh Thanh Hoan nấu không ít sủi cảo, thấy cô ấy thành tâm thành ý muốn mua, cuối cùng vẫn đồng ý bán cho cô ấy một bát.
Chu Dao Dao có tính cách rất phóng khoáng, thành công mua được sủi cảo liền trao đổi tên họ với Minh Thanh Hoan. Khi biết sủi cảo là do cô tự tay làm, cô ấy càng khen cô lên tận mây xanh.
“Đây là món sủi cảo ngon nhất mà em từng ăn trong đời, vỏ sủi cảo mềm mại mà không mất đi độ dai, nhân sủi cảo thì thơm ngon tuyệt vời, chị giỏi quá đi mất, sao mà làm được sủi cảo ngon như vậy chứ!”
Chu Dao Dao ăn hai miếng hết một chiếc sủi cảo, rau tề tươi mới mang theo chút vị ngọt nhẹ kết hợp hoàn hảo với thịt tươi ngon, khi nhai nước sốt bên trong nhân bùng nổ trong miệng, đúng là ngon đến mức cô ấy muốn khóc luôn.
Vốn còn hối hận vì thuê nhà ở đây, dẫn đến thời gian đi làm hơi dài, giờ đây chỉ vì món sủi cảo rau tề này, cô ấy bỗng cảm thấy thuê nhà gần đây cũng khá tốt.