1
Sau Tết Nguyên Tiêu, không khí của những ngày đầu năm mới dần lắng xuống. Ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, các cửa hàng trên phố đã mở cửa trở lại.
Ở thành phố Q, phố Tường Vân hay còn được người dân địa phương gọi là Phố Cũ. Trên con phố này, đa số là những kiến trúc hai tầng được xây dựng từ 10 đến 20 năm trước, xen lẫn đó là vài tòa nhà mới xây.
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, nhưng hiếm hoi thay hôm nay lại có nắng từ sáng sớm. Không ít người từ trong cửa hàng đi ra, vừa phơi nắng vừa đợi khách.
“Ôi... Cô bé đó cũng vất vả thật...”
“Nói như thể không ai là không vất vả ấy. Dù sao cô bé ấy cũng là sinh viên, lại còn có căn nhà như thế này. Dù có tiếp tục mở cửa hàng hay không thì cũng đã hơn rất nhiều người rồi.”
“Đúng vậy, ông cụ nhà cô bé ấy hơn 80 tuổi cũng coi như là có tang, có lẽ ông cụ tiếc nuối vì chưa kịp nhìn thấy cháu gái mình lập gia đình...”
Con người tụ tập lại với nhau là y như rằng buôn chuyện từ đông sang tây. Lúc này, mấy người đang phơi nắng tiện miệng nói về ông chủ cũ và cô chủ hiện tại của Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách đối diện.
Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách ban đầu tên là Siêu thị mini Hiệp Khách. Sở dĩ có cái tên này là vì hai bố con ông chủ rất mê phim võ hiệp. Sau này, khi nhiều cửa hàng tiện lợi mọc lên xung quanh khiến siêu thị mini làm ăn ngày càng sa sút, ông chủ liền chạy theo xu hướng, đổi tên thành Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách.
Cửa hàng này đã mở được gần 20 năm trên phố Tường Vân, việc kinh doanh có lúc lên lúc xuống, và chủ cửa hàng cũng đã thay đổi qua ba đời. Lúc này, trong cửa hàng là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi đang sắp xếp lại các kệ hàng.
Cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa mấy tháng, trên các kệ hàng bám một lớp bụi dày. Minh Thanh Hoan vừa lau dọn vừa cẩn thận quan sát, trong lòng không khỏi cảm thán rằng thế giới này vật chất thật phong phú, đến cả đồ ăn vặt cũng đủ màu sắc rực rỡ.
So với Đại Tề nơi cô từng sống, thế giới này tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng cô tự nhận sau khi báo thù rửa hận thì không còn gì luyến tiếc, thật sự không hiểu vì sao mình lại mượn xác hoàn hồn mà sống thêm một đời nữa.
Minh Thanh Hoan nhớ lại một tháng trước, cô cùng kẻ thù đồng quy vu tận, kết quả khi mở mắt ra là đang ở trong dòng nước lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt.
Căn cứ vào ký ức mà nguyên chủ để lại, cô ấy sinh ra đã mất mẹ, khi mười mấy tuổi thì bố cũng qua đời do tai nạn, sau đó sống nương tựa vào ông nội mà lớn lên. Ước mơ lớn nhất của cô ấy là thi đỗ vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt để ông nội được sống an nhàn. Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Sau đám tang của ông nội, nguyên chủ nhất thời có chút suy sụp, vì thế mới có sự xuất hiện của Minh Thanh Hoan. Hai người trùng tên trùng họ, ngay cả tuổi tác cũng xấp xỉ, có lẽ chính duyên phận này đã tạo nên kết quả hiện tại.
Nếu ước mơ của nguyên chủ là giúp ông nội sống những ngày tháng tốt đẹp, thì chấp niệm của Minh Thanh Hoan lại là báo thù cho gia đình. Bởi vì thế lực của kẻ thù quá lớn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi báo thù bản thân còn có thể sống sót. Giờ đây, khi đến với thế giới này, không thể không nói, nữ đao khách đệ nhất thiên hạ năm nào lúc này lại có chút mông lung.
“Thanh Hoan!”
Khi Minh Thanh Hoan dọn dẹp các kệ hàng gần xong, bên ngoài cửa hàng bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc. Cô lập tức đặt đồ đang cầm xuống và đi ra.
"Chú ba." Trong lòng Minh Thanh Hoan có chút thắc mắc hôm nay sao chú ấy lại đến.
Chú ba từ xe minibus bước xuống, chẳng nói chẳng rằng liền bắt đầu chuyển đồ: “Chú mang cho con ít đồ nhà mình tự trồng.”
Ông nội tổng cộng có bốn người con: con cả là bố của Minh Thanh Hoan, con thứ hai là con gái, con thứ ba và con thứ tư là con trai. Hồi đó, sau khi mấy người con kết hôn thì Minh gia chia gia sản luôn. Ông nội và bà nội cùng bố cô lên thành phố, còn hai người con trai thì ở lại quê.
Dù trong lòng biết rằng có thể sống ở thành phố là do bố cô có bản lĩnh, nhưng hai người em trai của bố vẫn cảm thấy ông bà nội thiên vị. Bởi vậy, mối quan hệ anh em dần trở nên xa cách. Tuy nhiên, thấy ông nội và bố cô đều không còn nữa, chú ba chẳng còn bận tâm những chuyện nhỏ nhặt ngày xưa, chỉ sợ cháu gái xảy ra chuyện gì.
Thực ra, trước đây chú ấy muốn giữ cô lại bên mình để tiện trông nom, tránh để cô ở một mình nghĩ ngợi lung tung. Nhưng cô không chịu, chú ấy đành đưa cô lên thành phố. Nghĩ đến cô giờ sống một mình, chú ba không yên tâm, thế là lấy cớ mang đồ đến để tiện thể ghé thăm.
“Không cần đâu chú ba, chú khách sáo quá. Trong nhà con có hết mấy thứ này rồi.”
Minh Thanh Hoan nhìn túi bột mì, túi bột ngô nặng cả trăm cân, rồi cả thùng dầu ăn, vội vàng đưa tay ngăn lại.
Dù biết bây giờ không thiếu lương thực, nhưng nhìn thấy nhiều đồ như vậy, trong lòng cô vẫn có chút xúc động. Phải biết, ở Đại Tề, chừng ấy đồ đã đủ cho cả nhà ăn rất lâu rồi.
"Đồ ngoài chợ bán làm sao mà bằng đồ nhà mình trồng." Chú ba không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp bê đồ vào trong.
“Con ăn không hết...”
“Dù sao con ở đây mở cửa hàng, ăn không hết thì mang đi bán.”
Minh Thanh Hoan thấy không thể từ chối được nữa, liền đưa tay ra giúp.
Chú ba vừa định nói cô bê không nổi, bảo cô đừng động tay, thì thấy cô một tay xách túi bột ngô đi vào trong, không khỏi một tiếng, khen: “Không ngờ con khỏe thật đấy.”
Minh Thanh Hoan vốn là một đao khách, sức lực tự nhiên sẽ không nhỏ. Nếu không phải sợ làm chú ba sợ hãi, cô có thể một lần bê hết đồ trên xe xuống. Đương nhiên, việc cơ thể này kế thừa sức lực và ba phần nội lực của cô, cô cũng đã cảm thấy có chút thần kỳ, nhưng tóm lại là chuyện tốt, nên cô chưa từng băn khoăn nhiều.
Hai chú cháu cùng nhau bê đồ, rất nhanh mọi thứ đã được chuyển xong. Chú ba vừa uống nước mà cô đưa vừa nhìn ngó cửa hàng, trong lòng không khỏi thở dài.
Bố cô là người có bản lĩnh, đã đưa cửa hàng từ quê lên thành phố. Nếu không phải bố cô ra đi quá sớm, thì cuộc sống của cô không biết sẽ tốt đẹp đến nhường nào.
“Thanh Hoan à, con thật sự không nghĩ đến việc về quê sao? Con có bằng đại học, về quê làm giáo viên chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn. Ở quê lại nhiều người quen, có thể tiện bề chăm sóc nhau.”
Minh Thanh Hoan nghe thấy lời đề nghị làm giáo viên, cảm thấy mình vẫn không nên làm lỡ dở tương lai của học sinh thì hơn, theo bản năng lắc đầu từ chối: “Không được đâu chú ạ, bố con và ông nội chỉ để lại cho con mỗi cửa hàng này, con muốn kinh doanh thật tốt.”
Khi nói những lời này, trong lòng cô lại nghĩ đến Đại Tề, đến tửu lầu Tường Vân tổ truyền của gia đình mình.
Chú ba cảm thấy một sinh viên như cô mà trông coi cửa hàng thì hơi phí công sức học hành bấy nhiêu năm. Tuy nhiên, trước đây chú ấy cũng không mấy khi quản cháu gái, giờ lại càng ngại can thiệp quá nhiều, chỉ dặn dò cô có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho chú.
Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách là một tòa nhà hai tầng, tầng dưới là mặt tiền kinh doanh, tầng trên là kho nhỏ cộng thêm phòng ở. Năm đó, khi con phố này mới được xây dựng, những toà nhà mặt tiền có nhà ở như thế này rất được săn đón, bố cô phải dùng quan hệ mới mua được.
Từ khi siêu thị mini được sửa thành cửa hàng tiện lợi, tầng dưới được thiết kế thêm một căn bếp nhỏ. Minh Thanh Hoan thấy đã gần trưa, vốn định gọi chú ba ở lại ăn bữa cơm đạm bạc, nhưng chú ba không đồng ý, nói rằng buổi chiều chú ấy còn có việc, phải nhanh chóng quay về.
Minh Thanh Hoan thấy chú ấy không ở lại ăn cơm, tốc độ tay cực nhanh lấy một ít đồ ăn thức uống trong cửa hàng rồi vội vàng nhét vào xe chú ấy, coi như là quà đáp lễ.
Sau khi tiễn chú ba đi, cô dọn dẹp xong cửa hàng, ngồi xuống ghế và bắt đầu cảm thấy không biết tiếp theo phải làm gì.
“Bà chủ ơi, có màn thầu không ạ?”
Khoảng 11 giờ, một nữ sinh mặc đồng phục đi vào Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách
Minh Thanh Hoan mắt tinh, nhìn thấy huy hiệu trường trung học thực nghiệm trên áo đối phương là biết ngay cô bé hẳn là học sinh. Mặc dù từ ký ức của nguyên chủ đã sớm biết thế giới này con gái có thể đi học, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nữ sinh, trong lòng cô vẫn theo bản năng hiện lên một câu cảm thán "Thật tốt".
Ở Đại Tề, con gái đừng nói là đi học, ngay cả muốn kế thừa sản nghiệp cũng không thể. Hồi trước cô muốn học nấu ăn thì bố cô cũng không đồng ý, vẫn là ông nội cô thương cô, nguyện ý dạy cô.
Dù đã báo thù cho gia đình, nhưng mỗi khi nhớ đến họ, trong lòng Minh Thanh Hoan vẫn quặn thắt. Cô bình phục hơi thở trong hai giây rồi mới lắc đầu trả lời: “Không có.”
Sự khác biệt giữa siêu thị mini và cửa hàng tiện lợi là cái trước chỉ bán đồ ăn uống và đồ dùng hàng ngày, cái sau còn có thêm đồ ăn nấu chín. Khi bố cô còn sống, ông học các cửa hàng tiện lợi khác làm xúc xích nướng, lẩu Oden và các món ăn vặt tương tự. Sau khi ông qua đời, máy nướng xúc xích bị hỏng, ông nội cũng không biết làm mấy thứ đó, nên ông nội chuyển sang tự hấp màn thầu bán, rồi làm thêm ít thức ăn nhanh.
Màn thầu của ông nội khá ngon, hơn nữa đã lâu không tăng giá, nên màn thầu bán khá chạy. Còn về thức ăn nhanh thì chỉ bán được ở mức trung bình.
Nghe thấy không có màn thầu, cô bé có chút thất vọng.
Không phải là cô bé thích ăn màn thầu đến thế, chủ yếu là nhà cô bé trọng nam khinh nữ, một ngày chỉ cho 5 tệ để ăn ba bữa. Giờ đây giá cả leo thang, rất nhiều cửa hàng bán màn thầu đều bán 1 tệ hoặc 1,5 tệ một cái, 5 tệ căn bản không đủ dùng.
Học kỳ trước cô bé đi ngang qua đây, tình cờ phát hiện màn thầu ở Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách 1,5 tệ có thể mua được hai cái, hơn nữa chủ cũ lại rất hiền lành, còn tặng kèm cô bé củ cải muối cay, nên cô bé rất thích đến đây mua màn thầu ăn.
"Mì gói giá 1,5 tệ còn không ạ? Nếu còn thì em mua một gói mì." Mì gói ăn ngon, nhưng một gói mì lại không bằng hai cái màn thầu no bụng. Cô bé chỉ dám mua mì gói ở đây ăn vì trong trường mì gói đều bán với giá 3 tệ.
Minh Thanh Hoan suy nghĩ vài giây, tìm thấy gói mì mà cô bé muốn và đưa cho.
"Cho em mượn chút nước sôi được không ạ?" Cô bé có chút ngượng ngùng.
Buổi sáng Minh Thanh Hoan vừa đun nước nóng xong, thấy cô bé có nhu cầu liền trực tiếp đưa bình thủy sang, rồi nhìn thấy cô bé lấy hộp cơm từ trong túi ra bắt đầu ngâm mì.
Mì gói này thỉnh thoảng ăn một chút vẫn rất ngon. Sợi mì được nước nóng làm mềm, mùi mì và mùi gia vị theo hơi nóng bốc lên, ngửi rất hấp dẫn.
Minh Thanh Hoan nghĩ đến mình còn chưa ăn trưa, dứt khoát cũng cầm một gói mì đi ngâm.
Cô bé nghe thấy tiếng động thấy cô cũng đang ăn mì gói, bỗng nhiên cảm thấy cô thân thiết hơn vài phần, thế là không nhịn được hỏi ra điều đã đè nén trong lòng: “Chị ơi, ông cụ trước kia đâu rồi ạ?”
Minh Thanh Hoan đoán cô bé có lẽ là khách quen của của hàng, động tác trên tay ngừng lại một thoáng rồi mới trả lời: “Ông mất rồi.”
Cô bé sững sờ, nghĩ đến khuôn mặt hiền từ của ông cụ mà trong lòng có chút buồn bã, nhưng miệng lại không nói nên lời, không khí trong cửa hàng trong chốc lát trở nên yên tĩnh.
Vài phút sau mì gói đã ngâm xong, cô bé do dự hai giây rồi cúi đầu ăn. Sợi mì màu vàng nhạt nằm trong nước dùng, cô bé ăn ngấu nghiến, một gói mì hơn một tệ vậy mà được cô bé ăn như một bữa tiệc lớn, thậm chí ngay cả nước dùng cũng không bỏ sót.
Thấy cô bé ăn ngon lành như vậy, Minh Thanh Hoan cũng cầm đũa lên dùng bữa. Mì gói ăn không đủ dai giòn, nhưng mùi mì thì rất đủ. Cô ở giang hồ bôn ba mưa gió bao nhiêu năm, ăn không ít khổ, dù tay nghề cô không tồi nhưng cũng không hề kén ăn, bưng bát lên ăn còn nhanh hơn cả cô bé
Mì gói này mà ăn một gói thì không đủ no, hai gói thì lại ăn không hết. Cô bé phải uống cạn nước dùng mới có thể no tạm nhưng buổi chiều rất dễ đói. Cô bé ăn xong mì gói ngẩng đầu lên phát hiện cô cũng đã uống cạn nước mì, cuối cùng cũng đủ can đảm hỏi thử: “Chị ơi, ngày mai có bán màn thầu không ạ?”
Mì gói dù ngon, nhưng cô bé cảm thấy màn thầu vẫn no bụng hơn, hơn nữa 3 tệ mua bốn cái màn thầu, có thể tiết kiệm được ba bữa.
Minh Thanh Hoan nghĩ đến những túi bột mì và túi bột ngô mà chú ba đưa đến, gật đầu nói: “Có.”
"Tốt quá rồi, vậy ngày mai em lại đến mua nhé." Cô bé nói xong chuẩn bị rời đi, trước khi đi cũng lấy hết can đảm nói một câu an ủi: “Ông cụ là người tốt, chị đừng buồn quá nhé.”