3

“Màn thầu mua ở cửa hàng tiện lợi phía trước, đặc biệt ngon!”

Hai thanh niên nhiệt tình giới thiệu, người nghe liền cảm ơn rồi lập tức đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách 

Minh Thanh Hoan lúc hành tẩu giang hồ đâu có thời gian nhàn rỗi mà hấp màn thầu. Sáng nay cô hồi tưởng chuyện xưa, thế nào mà vô thức làm ra một đống màn thầu. Ban đầu cô còn lo không bán hết, nào ngờ màn thầu vừa ra lò, khách hàng càng lúc càng đông.

“Tôi lấy năm cái màn thầu trắng, năm cái màn thầu ngô.”

“Cho tôi sáu cái màn thầu trắng.”

“Tôi muốn mười cái...”

Mùi màn thầu trong cửa hàng càng lúc càng thơm, khách hàng tìm đến ai cũng mua không ít, hơn nữa hầu như đều là vừa cầm màn thầu vừa bóc ra ăn ngay.

Màn thầu mới hấp xong mềm xốp, ấm nóng trong tay. Cắn một miếng, độ dai vừa phải, đúng là càng ăn càng mê.

"Màn thầu này cô tự làm à?" Một người trung niên không nhịn được hỏi. Khi nhận được câu trả lời khẳng định, người đó cứ khen mãi: “Cô hấp màn thầu khéo thật đó, ngon hơn cả màn thầu mẹ tôi làm nữa.”

Minh Thanh Hoan thấy tay nghề của mình được yêu thích, trong lòng cũng thấy tự hào lắm.

À mà, đồng thời cô cũng hơi thắc mắc một chút. Rõ ràng qua ký ức của nguyên chủ, không khó để thấy thế giới này vật chất phong phú đến thế nào. Việc màn thầu cô làm được chào đón như vậy khiến cô hơi bất ngờ.

Thực ra cũng chẳng lạ gì, màn thầu trông đơn giản nhưng để làm ngon thì vẫn cần chút kỹ thuật. Mà xã hội bây giờ ngày càng vội vã, không ít cửa hàng bán đồ ăn sáng thậm chí còn bán màn thầu đông lạnh. Cửa hàng nào tự hấp màn thầu, lại còn hấp ngon nữa thì đúng là ngày càng hiếm.

Thế nên, khách hàng nào mua được màn thầu cũng vui ra mặt, vừa khen vừa hẹn ngày mai sẽ lại ghé.

Lý gia

Mẹ Lý xách túi màn thầu về nhà, vui vẻ gọi: “Ăn sáng đi, mẹ mua màn thầu rồi này!”

Nghe thấy màn thầu, con trai và con dâu bà đều theo bản năng nhíu mày. Cô con dâu thì không nói gì, nhưng cậu con trai thì chẳng khách sáo chút nào.

“Màn thầu có gì ngon chứ, mẹ muốn mua thì mua ít bánh bao nhân thịt hay bánh quẩy về.”

Mẹ Lý đáp: “Bánh bao ngoài cửa hàng ai biết dùng thịt gì làm. Bánh quẩy thì dầu mỡ cũng chẳng biết ăn có ổn không. Thà ăn màn thầu còn khỏe hơn, với lại màn thầu cửa hàng này các con cứ nếm thử xem, ngon lắm luôn.”

“Màn thầu thì có gì mà ngon.”

Cậu on trai cằn nhằn xong, nhìn sang vợ, nhỏ giọng nói: “Anh đưa em ra ngoài ăn sáng nhé.”

Khi hai vợ chồng đang bàn nhau đi ăn sáng, thì cô con gái chưa đầy hai tuổi của họ đã ngửi thấy mùi, chập chững chạy đến bên cạnh mẹ Lý, giơ tay "a a" gọi không ngừng.

"Cháu muốn màn thầu à?" Mẹ Lý cúi xuống nhìn cháu gái, lấy ra một cái màn thầu rồi cười hỏi.

“A, muốn ạ!”

Tốc độ tay của cô con gái thì nhanh khỏi nói. Màn thầu trắng vừa lướt qua trước mặt bé đã bị nắm chặt bằng bàn tay mũm mĩm, rồi bé cúi xuống cắn ngay.

“Ôi, Châu Châu biết ăn màn thầu rồi này! Màn thầu có ngon không cháu?”

Hai vợ chồng nghe vậy nhìn sang, liền thấy con gái mình đang ôm cái màn thầu cắn lia lịa, nhưng mà cái miệng nhỏ xíu chưa mọc đủ răng của bé chỉ cắn được một miếng màn thầu tí xíu thôi.

"Ôi giời, cắn hai miếng mà màn thầu mới xước vỏ." Cậu con trai trêu chọc xong, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của màn thầu, bỗng nhiên cảm thấy màn thầu mẹ mình mua hôm nay nhìn cũng hấp dẫn. Anh ta tiện tay cầm lấy một cái từ trong túi.

Màn thầu này…

Nhấm nháp hai miếng, anh ta liền phát hiện, màn thầu này quả thật khá ngon, hơn nữa càng nhai càng thơm. Anh fa lập tức quên bẵng lời vừa nói là muốn ra ngoài ăn sáng, lại giơ tay cầm thêm một cái màn thầu ngô từ trong túi, ăn ngấu nghiến.

Màn thầu trắng thì hương lúa mì đậm hơn, còn bánh bao ngô thì mang theo mùi thơm đặc trưng của ngô. Nuốt xuống rồi nhưng trong miệng vẫn còn vương vấn mùi thơm đó, hậu vị còn ngọt nhẹ.

"Mẹ đã bảo màn thầu cửa hàng này ngon mà! Đừng có ăn mỗi màn thầu, trong bếp còn có cháo với cải muối nữa." Mẹ Lý nói xong, thấy cậu con trai ăn không ngừng, giận dỗi lườm một cái rồi tự mình đi vào bếp bưng cháo ra.

Cô con dâu thấy dáng ăn của chồng mình liền biết chắc chắn là ngon lắm rồi, cô ấy ngồi xuống cầm lấy một cái màn thầu ngô.

Trông cũng đẹp mắt 

Thầm khen cái màn thầu đẹp trong lòng, cô ấy há miệng cắn một miếng. Bề mặt màn thầu bóng mịn, bên trong mềm xốp mà vẫn dai, kết hợp với hương thơm đặc trưng và vị ngọt nhẹ của ngô, ăn xong mà mắt cô ấy sáng bừng lên.

Ngon quá đi mất!

“Đừng có ăn mỗi cái màn thầu, ăn chút cháo đi.”

Thấy hai vợ chồng vừa nãy còn chê màn thầu có gì ngon mà giờ ăn không ngừng miệng, mẹ Lý đặt cháo xuống trước mặt họ. Khi cúi xuống nhìn thấy cháu gái cưng của mình đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cố gắng dùng mấy cái răng gặm màn thầu một cách chăm chú, trên mặt bà nở nụ cười hiền từ.

"Mẹ ơi, màn thầu này mẹ mua ở đâu mà ngon thế? Cảm giác còn ngon hơn cả bánh mì nữa, đặc biệt là phần vỏ, ăn dai mà thơm lắm luôn." Cô con dâu xé một miếng vỏ màn thầu cho vào miệng, chỉ cảm thấy mình chưa từng ăn màn thầu nào ngon đến thế.

"Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách ngay bên cạnh đó." Mẹ Lý nói xong, tự mình cũng cầm một cái màn thầu ăn kèm cháo.

Hai vợ chồng vừa nãy còn chê không ăn màn thầu, giờ thì ăn thật rồi. Lúc này cháo cũng không thèm ăn, cứ thế một cái màn thầu rồi lại một cái màn thầu mà gặm, càng ăn càng thấy ngon.

Vốn dĩ trước đó ăn Tết thịt cá quá nhiều, gần đây ăn gì cũng hơi chán miệng, giờ ăn chút màn thầu thơm lừngnày, đúng là thoải mái không tả xiết, đến cả khẩu vị cũng mở ra không ít.

Trong nhà chỉ có bốn người, lại còn có một cô cháu gái nhỏ, mẹ Lý nghĩ mười cái màn thầu thế nào cũng đủ ăn. Ai ngờ chẳng bao lâu, màn thầu trong túi cứ lần lượt biến mất hết.

Cô con dâu giành lấy cái bánh bao cuối cùng trong túi, còn không nhịn được mách: “Mẹ xem anh ấy kìa, màn thầu toàn bị anh ấy ăn hết!”

"Anh mới ăn có năm cái." Bụng cậu con trai đã hơi no, nhưng miệng vẫn thòm thèm.

Mẹ Lý thấy anh ta cứ ăn mỗi màn thầu mà không ăn cháo, giận dỗi lườm anh ta một cái: “Ăn năm cái còn chưa đủ à?”

Quả thật có hơi chưa đủ, cậu con trai cúi xuống nhìn cô con gái gặm màn thầu nửa ngày mà chẳng gặm được bao nhiêu, liền há miệng cắn một miếng lớn vào cái màn thầu trên tay bé.

Bé ngẩng đầu nhìn bố, cúi xuống nhìn màn thầu ngay sau đó "oa" một tiếng khóc òa lên.

"Con ăn không hết thì bố giúp con ăn một miếng có sao đâu?" Cậu con trai thấy con gái khóc, còn mẹ Lý  thì đang giơ tay định đánh mình, vội vàng ôm con gái vừa dỗ dành vừa chạy ra ngoài: “Đi đi đi, bố đưa con đi mua màn thầu nhé...”

May mà anh ta chạy nhanh, nếu không thì chắc chắn không thoát được đòn "song kiếm hợp bích" của mẹ và vợ.

Lý gia ở ngay trên phố Tường Vân, anh ta ôm con chạy chậm, vài phút là đến Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách.

Đồ tốt quả thật không lo ế, lúc này trong cửa hàng vẫn còn vài khách đang vây quanh mua màn thầu, tay Minh Thanh Hoan gói màn thầu không ngừng nghỉ.

“Bà chủ ơi, cho tôi xin trước một cái màn thầu để dỗ bé được không ạ?”

Cậu con trai ôm đứa con gái trong lòng dù không còn gào khóc nữa, nhưng vẻ mặt ủy khuất trông càng đáng thương hơn. Anh ta đi đến quầy kính thương lượng.

Minh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn em bé đang ôm cái màn thầu bị cắn mất nửa bên, mặt mũi tèm lem nước mắt, liền trực tiếp lấy một cái màn thầu đưa qua.

Bé ban nãy còn rấm rứt, lập tức vươn tay ôm lấy, cúi đầu há miệng nhỏ xíu cắn ngay.

“Bé tí vậy mà đã ăn màn thầu rồi sao? Mấy tuổi rồi?”

Các khách hàng khác thấy em bé đáng yêu như vậy, đều không nhịn được đánh giá.

“Hơn một tuổi, gần hai tuổi rồi ạ.”

Cậu con trai nói xong ôm con xếp hàng, chờ người phía trước mua xong liền mở lời: “Cho tôi thêm chín cái màn thầu nữa, với cả cái màn thầu trong tay bé này nữa là tròn mười cái ạ.”

Hiện giờ anh ta ăn không nổi bao nhiêu, nhưng nghĩ màn thầu ngon thế này, có thể mua về ăn trưa hoặc ăn tối, dù sao người nhà đều thích ăn.

“Ngại quá, chỉ còn bốn cái thôi.”

Minh Thanh Hoan hôm nay hấp màn thầu thật ra rất nhiều, nhưng khách hàng nào cũng mua màn thầu nhiều cái, hơn nữa hầu như đều mua năm cái, mười cái, còn có một khách hàng thậm chí mua thẳng hai mươi cái.

"Thế không phải còn mấy cái kia sao ạ?" Cậu con trai chỉ vào quầy kính nói.

"Hôm qua có khách hàng đặt trước rồi, phải giữ lại cho cô bé ấy." Minh Thanh Hoan không ngờ màn thầu lại bán chạy đến vậy, cô đã quên mất phải giữ trước cho cô bé khách hàng hôm qua. Nhưng trí nhớ cô không tệ, tự nhiên sẽ không quên chuyện này.

Vì không biết cô bé muốn bao nhiêu, cô dứt khoát giữ lại mười cái màn thầu, nên chỉ còn bốn cái có thể bán.

Cậu con trai nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì, đặt con gái đã nín khóc xuống, nhận lấy bốn cái màn thầu rồi bắt đầu lấy điện thoại ra thanh toán.

Anh mua xong màn thầu định đưa con gái về nhà, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, màn thầu dù hấp dẫn thật đấy, nhưng kẹo và đồ chơi trong cửa hàng cũng mê hoặc không kém. Một tay ôm màn thầu gặm gặm gặm, tay còn lại liền bắt đầu túm lấy những món đồ mình thấy hứng thú.

Cuối cùng, khi hai bố con rời đi, cậu con trai lại phải móc ví mua kẹo và đồ chơi cho con gái.

Nhìn thấy khách hàng rời đi, Minh Thanh Hoan dọn dẹp quầy kính, bắt đầu tính sổ sách.

Chỉ riêng buổi sáng nay, màn thầu hấp ra không chỉ bán hết sạch, mà còn có không ít khách mua màn thầu tiện thể mua thêm sữa, cải muối... Thu nhập còn nhiều hơn cả một ngày hôm qua cộng lại.

Minh Thanh Hoan không có nhu cầu vật chất cao, đối với cô mà nói, có ăn có uống có mặc có chỗ ở là tốt rồi. Bởi vậy, sau khi tính toán xong và thấy cửa hàng đủ sức nuôi sống mình, tâm trạng cô cũng không tệ lắm.

“Bà chủ ơi, còn màn thầu không ạ?”

Hơn 10 giờ, có khách quen đến muốn mua ít màn thầu ăn trưa hoặc ăn tối, không mua được nên hơi thất vọng: “Thế thì ngày mai tôi lại đến mua vậy, ngày mai nhớ làm nhiều màn thầu hơn nhé.”

"Được thôi." Minh Thanh Hoan cảm thấy làm màn thầu cũng chẳng tốn mấy công sức, thấy khách hàng thích màn thầu mình làm, cô thuận miệng đồng ý.

Tiếp theo đó, việc kinh doanh trong cửa hàng chỉ ở mức bình thường, thỉnh thoảng mới có vài khách lẻ tẻ ghé mua đồ lặt vặt.

Hơn 11 giờ, cô bé hôm qua bước vào cửa hàng, biết có màn thầu thì lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Em cảm ơn chị ạ.”

“Không có gì đâu em.”

Mỗi loại bánh bao cô bé muốn ba cái, Minh Thanh Hoan lấy túi gói rồi đưa qua, nhận 4,5 tệ từ cô bé.

Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách hơi xa trường trung học thực nghiệm một chút, đi bộ mất hơn mười phút. Hôm nay cô bé không ăn ở cửa hàng mà cầm màn thầu chạy nhanh về trường, định nhanh chóng đến lớp ăn xong rồi làm bài tập.

Cô bé tên Ngô Hữu Nam. Vừa mua được màn thầu, cô bé đã cảm thấy hình như màn thầu này nhìn hấp dẫn hơn màn thầu ông cụ làm. Khi đến lớp, cô bé lấy ra một cái màn thầu ngô từ trong túi, lần đầu tiên phát hiện màn thầu còn có thể làm đẹp đến thế.

Cái màn thầu hình chữ nhật có hình dáng hoàn hảo, vỏ bánh lại bóng mịn hơi ánh lên. Cô bé nhìn thêm hai cái mới đưa màn thầu vào miệng.

Thời tiết còn hơi lạnh, màn thầu mang đến lớp chỉ còn hơi ấm. Nhưng khi ăn vào, vị vẫn mềm xốp và dai ngon. Ngô Hữu Nam thường xuyên ăn màn thầu làm bữa chính, cô bé đã sớm thấy ngán, nhưng màn thầu ngô này lại khiến cô bé càng ăn, động tác nhai vô thức nhanh hơn.

Màn thầu này ngon quá đi mất!

Rốt cuộc vẫn là một cô bé mười mấy tuổi, ăn được món ngon ngoài sức tưởng tượng, mắt cô bé hơi sáng lên, thậm chí không nhịn được cúi đầu nhìn cái màn thầu trên tay, không hiểu tại sao cùng là màn thầu mà nó lại ngon đến vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play