Một tháng sau, trong phố phường bắt đầu lan truyền một chuyện cười thú vị.
Tể tướng Sở Ôn tổ chức yến thọ cho mẫu thân, từ các điền trang khắp nơi vận chuyển đến vô số sơn hào hải vị, chim quý thú lạ. Nào ngờ đêm trước yến tiệc, gió lớn nổi lên, lồng nhốt chim thú bị lật tung, tất cả đều thoát ra ngoài, khiến phủ Tể tướng rối loạn như ong vỡ tổ.
Nghe nói tình cảnh khi ấy vô cùng thê thảm: áo mũ của Tể tướng bị khỉ mặc vào rồi nhảy lên cây, khuê phòng của các tiểu thư thì có rắn bò vào, tượng thần trong minh đường bị tê tê khoét thủng… Những chuyện ấy trở thành đề tài cho trà dư tửu hậu, người người kể lại với vẻ khoái trá.
Điều kỳ lạ nhất là: phủ Tể tướng huy động toàn bộ gia nhân truy bắt, vậy mà cuối cùng chẳng bắt được lấy một con. Vườn quý thú mà phủ dày công xây dựng giờ trống rỗng, còn yến thọ của Thái phu nhân thì chỉ có vài món rau dưa tầm thường.
Khi nghe kể chuyện ấy, ta đang ở Lạc Dương.
“Tể tướng Sở à?” A Thấm vừa chỉnh dây tỳ bà, vừa nói “Ta nhớ năm ngoái ông ta còn mời chúng ta diễn khúc ‘Nam Sơn Nhạc’, chẳng phải cũng vì yến thọ đó sao?”
“Đúng vậy.” A Tự đứng trước gương, ngắm lại nét chu sa mới điểm nơi khóe mắt, nói “Lúc ấy giá mời lên đến năm vạn tiền, cũng coi như hào phóng, nhưng phu nhân lại nhất quyết không nhận.”
A Thấm khẽ cười:
“Phu nhân sao có thể nhận? Còn có Lương vương kia mà.”
Lời vừa dứt, hai người liền mím môi cười khẽ, ánh mắt lấp lánh.
“Nói đến Tể tướng Sở, lại nhớ thêm một chuyện.” A Tự nói “Nghe nói Bắc Hải vương từng đính hôn với phủ Tể tướng, sau lại hủy bỏ.”
“Đính hôn ư?” A Thấm tròn mắt ngạc nhiên “Là Bắc Hải vương sao? Chuyện gì vậy?”
A Tự đáp:
“Cũng chỉ là lời đồn thôi. Việc bệ hạ chọn phi cho Bắc Hải vương chẳng phải đã kéo dài nhiều năm rồi sao? Nghe nói bệ hạ cuối cùng cũng chán nản, liền sai Thái Thường đi bói một quẻ. Kết quả bói được một tiểu thư nhà Tể tướng Sở, ngày sinh tháng đẻ vô cùng hợp mệnh. Bệ hạ vui mừng, liền lệnh cho Thái Thường khanh cùng Tể tướng định hôn sự.”
“Vậy sao lại hủy?” A Thấm hỏi.
“Ta cũng không rõ.” A Tự nói, tay chấm chu sa, tiếp tục vẽ nét đỏ bên gương má “Nếu chuyện ấy là thật, thì Tể tướng đúng là xui tận mạng.”
A Thấm nghĩ ngợi một lúc, rồi cười khúc khích:
“Ta thấy không đáng tin. Bắc Hải vương là người thế nào chứ, chọn phi bao năm còn chưa vừa ý, đủ thấy bệ hạ sủng ái đến đâu. Sao có thể tùy tiện để Thái Thường chọn bừa một người là xong?”
Ta ngồi một bên nghe họ trò chuyện, hơi lơ đãng, liền bị chiếc bát sứ trên đầu lay động, nước bên trong tràn ra, làm ướt tóc ta.
“Chậc chậc, thế là không được rồi.” A Tự quay đầu lại nói “Nếu còn để nước tràn nữa, hôm nay ngươi khỏi ăn cơm.”
Ta vội vàng ngồi ngay ngắn, tiếp tục giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích, tiếp tục làm mẫu cho vai Hoa Quân.
A Thấm đặt cây tỳ bà sang một bên, nhìn ta một lúc lâu rồi nói:
“A Thược đúng là có dung mạo thật đẹp. Nhớ năm xưa Hương Đường cũng từng muốn diễn vai Hoa Quân, nhưng phu nhân không đồng ý.”
A Tự hừ nhẹ, không cho là đúng:
“Nàng ta ư? Mới bước ra đã là một gương mặt lẳng lơ, sao diễn nổi Hoa Quân?”
Nói rồi, nàng quay sang ta:
“A Thược, ngươi nhớ kỹ, sau này nếu gặp Hương Đường thì phải cẩn thận. Nàng ta nhìn ai diễn Hoa Quân cũng không vừa mắt đâu.”
Ta không thể gật đầu, chỉ khẽ cong khóe môi.
Liễu Thanh Nương quả thật là người mở kỹ viện, tên là Tê Đào. Trong viện có hơn hai trăm nhạc công, kỹ nữ, là một trong những kỹ viện lớn nhất thành Lạc Dương.
Ta nghi ngờ sâu sắc rằng, ngay từ khi ở huyện thành, Liễu Thanh Nương đã để mắt đến ta, rồi cố ý đưa ta về phủ, lại cùng Thừa Văn diễn một màn kịch để ta nghe.SS
Suy nghĩ ấy, ta từng hỏi A Tự để xác nhận.
Nàng nghe xong chỉ mỉm cười nhìn ta:
“Ngươi nên biết, phu nhân xưa nay không bao giờ hạ mình cầu người.”
Câu ấy xem như ngầm thừa nhận. Nhưng nghi vấn lại nổi lên, nàng làm sao chắc chắn rằng ta sẽ quay lại tìm nàng?
A Tự bảo không biết. Vậy nên điều ấy mãi khiến ta không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy Liễu Thanh Nương quả là người thâm sâu khó lường.
Cứ như vậy, ta theo nàng rời khỏi huyện thành, một đường xuôi đông đến Lạc Dương, từ đó không còn nghe tin tức gì về tòa phủ viện kia nữa.
Liễu Thanh Nương quả nhiên để ta diễn vai Hoa Quân.
Khác với các kỹ nhạc và vũ sinh trong viện, ta không bán thân. Nếu diễn được vai Hoa Quân, ta phải ở lại kỹ viện này hai năm. Hết kỳ hạn, Liễu Thanh Nương sẽ trả toàn bộ tiền công từng tháng một lượt. Nhưng nếu không diễn được, thì lập tức phải rời đi, không được lấy một đồng.
Chỉ còn hai ba tháng nữa là đến ngày ra mắt, Liễu Thanh Nương quản ta rất chặt. Mỗi ngày từ sáng đến tối, bài học của nhạc sư, vũ sư nối tiếp không dứt. Học xong còn phải qua tay nàng kiểm tra, gật đầu rồi mới được nghỉ ngơi ăn uống. Suốt tháng qua, ngày nào ta cũng luyện đến kiệt sức, có khi bụng đói ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn thấy toàn thân đau nhức như bị gãy xương.
“A Thược, nói thật thì ngươi cũng chịu khổ thật đấy.” A Tự vừa thu dọn bàn trang điểm vừa nói với ta “Mùa đông năm ngoái, phu nhân cũng tìm ba cô gái đến thử vai Hoa Quân, chẳng ai chịu nổi, chưa đến mười ngày đã bỏ đi cả.”
Ta chỉ mỉm cười, vẫn không nói gì.
“Thân pháp thì có được ba phần, nhưng thần sắc vẫn còn cứng lắm.” chạng vạng, Liễu Thanh Nương xem ta luyện điệu “Niêm Hoa”, vừa dứt mắt đã vung nhánh roi mảnh trong tay quất mạnh vào chân ta. Ta chưa kịp kêu lên, cơn đau đã như lửa đốt lan khắp da thịt.
“Ngươi có biết điệu ‘Niêm Hoa’ bắt nguồn từ đâu không?” nàng chậm rãi hỏi.
Ta cắn răng chịu đựng cơn đau rát, đáp:
“Biết. Là dáng đứng của Hoa Quân bên bờ nước, tay nâng cánh hoa.”
Liễu Thanh Nương lại hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Ta nghĩ một chút, rồi đáp:
“Sau đó, Thần Quân hạ giới, gặp được Hoa Quân.”
Liễu Thanh Nương khẽ gật đầu, nói:
“Ngươi đã từng nghĩ chưa, Thần Quân vốn phong lưu tiêu sái, Hoa Quân tuy là thần nữ, nhưng vì cớ gì lại khiến Thần Quân động lòng?”
Ta sững người, nhất thời không biết đáp ra sao.
“Đêm nay khỏi ăn cơm, canh ba ta sẽ quay lại xem.” nàng khẽ nhếch môi cười, rồi ung dung rời đi.
Đêm ấy, mộng đến mộng đi, trong giấc mơ ta luôn thấy mẫu thân.
“…Chỉ có như vậy, mới mong con không phải chịu đói chịu rét…” ánh mắt người đầy u sầu, như có điều gì không thể nói ra.
Ta lắc đầu thật mạnh, nói:
“A Thược không ở lại nơi đó, cũng sẽ không đói không rét.”
Vừa nói, ta vừa nâng trong tay một vốc tiền đồng, để rơi xuống đất kêu leng keng, vui vẻ nói:
“A Thược mỗi tháng có năm trăm tiền, hai năm sau là một vạn hai ngàn tiền. Con không cần bán trang sức của mẫu thân, sau này còn có thể mua nhà, mua ruộng nữa.”
Mẫu thân không nhìn đống tiền ấy, chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ.
Ta há miệng, muốn nói với người rằng nay ta đã có tiền đồ, dù hai tháng tới có bị Liễu Thanh Nương hành hạ thế nào, ta cũng sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, cổ họng đã nghẹn lại, chẳng thể thốt nên câu.
“A Thược… A Thược!”
Một giọng nói vang lên bên tai, ta mở mắt, là A Tự.
Nàng nhíu mày nhìn ta:
“Lại nói mê rồi, gặp ác mộng sao?”
Ta dụi mắt, chống người ngồi dậy. Trên giấy cửa sổ đã lờ mờ ánh sáng, trời sắp sáng rồi.
“Không sao.” ta mỉm cười, khoác áo bước xuống giường.
Tuy Liễu Thanh Nương vẫn chưa gật đầu, nhưng ta đã nhận được lời khen từ vị nữ vũ sư nghiêm khắc. Bà nói ta có căn cốt, thân thể mềm mại linh hoạt, hoàn toàn không giống một kẻ mới luyện hơn một tháng.
Những lời ấy, ít nhiều cũng là một sự an ủi.
Mẫu thân ta cũng từng nói như vậy. Trong phủ ngày xưa buồn tẻ vô cùng, ta thường chơi một trò nhỏ: lặng lẽ đến gần mẫu thân, nhanh tay lấy đi món gì đó trên người bà, đợi đến khi bà phát hiện mất rồi, ta mới cười hì hì lấy ra trả lại.
Có khi là túi kim chỉ trong tay áo, có khi là chiếc trâm nhỏ trên tóc, đủ thứ.
Mỗi lần như vậy, mẫu thân đều vừa giận vừa buồn cười, gọi ta là “tiểu tặc”, gò má ửng hồng, nét u sầu thường ngày cũng tan biến như mây khói.
Rời khỏi lầu luyện tập, ta mới nhận ra áo lót đã ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua khiến người lạnh run.
Ta hắt hơi một cái, định quay về thay y phục, nhưng nghĩ bụng đói mới là chuyện gấp, do dự một lúc rồi rẽ sang hướng nhà bếp.
“Ồ, chẳng phải là Hoa Quân mới đến sao?” mới đi được mấy bước, một giọng nói kéo dài vang lên bên cạnh.
Ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Hương Đường đang đứng dưới hành lang, vận một chiếc váy lụa màu tử sắc, đôi mắt long lanh như nước nhìn ta chăm chú.
“Phải rồi, y phục ướt đẫm thế kia, chẳng phải chỉ có người luyện Hoa Quân mới mặc sao.” lúc ấy, mấy vũ cơ khác đi ngang qua, cười cợt chen lời.
Các nàng đứng chắn lối đi, ta đành dừng bước, nở nụ cười, cúi người hành lễ:
“Hóa ra là các tỷ tỷ.”
“Chữ ‘tỷ tỷ’ ấy, bọn ta đâu dám nhận.” Hương Đường thong thả vuốt cây phất trần trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt “Nghe nói người được phu nhân chọn làm Hoa Quân, hoặc là xuất thân từ nhà quan sa sút, hoặc là dòng dõi quý tộc suy tàn. Không biết vị nương tử đây là danh môn nào vậy?”
“Vị nương tử họ Bạch, chẳng lẽ là dòng họ Bạch ở Hà Đông từng bị tiên đế tru di cả tộc?” có người tiếp lời, giọng đầy châm chọc.
Lời vừa dứt, cả đám liền cười khúc khích.
Ta ngẩng đầu, cũng mỉm cười đáp lại:
“Chuyện ấy phu nhân cũng từng nói với A Thược. Khi ấy A Thược nghĩ, nếu thân thế sa sút thì chỉ có thể diễn Hoa Quân, vậy những người không diễn được Hoa Quân, chẳng lẽ vì xuất thân quá cao quý?”
Tiếng cười lập tức tắt lịm, sắc mặt Hương Đường sa sầm xuống.
“Các ngươi không lo luyện tập, tụ tập ở đây làm gì!” đúng lúc ấy, từ lầu các phía xa, tiếng quát nghiêm khắc của nữ vũ sư vang lên.
Đám vũ cơ giật mình, vội vàng tản ra mỗi người một hướng.
Hương Đường liếc nhìn về phía lầu các, rồi lạnh lùng liếc ta một cái, phất tay áo bỏ đi.
“A Thược, hôm nay có phải muội cãi lại Hương Đường?” buổi tối, A Tự hỏi ta.
Ta hơi ngượng ngùng:
“Sao tỷ biết?”
A Tự bật cười:
“Trong viện đồn ầm cả lên rồi. Nói Hương Đường định dùng lời lẽ châm chọc muội, nhưng lại bị muội phản bác.”
Nói rồi, nàng gật đầu chắc nịch:
“Muội làm thế là đúng. Bằng không, nàng ta cứ tưởng múa giỏi, mặt mũi xinh đẹp là hơn người, suốt ngày cầm cái phất trần làm ra vẻ tiểu thư khuê các. Hừ, phải để nàng ta nhớ kỹ chuyện mình không diễn nổi Hoa Quân mới được!”
Ta cười gượng, không đáp lời. Những chuyện thị phi giữa các vũ sinh trong viênj, ta vốn không muốn dính dáng. Chỉ là Hương Đường đã mở miệng cay độc, ta cũng không thể nhẫn nhịn chịu thiệt.
“Nói thật, A Thược biết chữ, lại thông hiểu kinh điển, nhìn qua đúng là dáng dấp tiểu thư nhà quyền quý.” A Thấm đang ngồi khâu vá bên cạnh cũng ghé lại nói “Nhà ta cũng ở vùng Phổ Châu, không biết muội là chi nhánh nào của họ Bạch?”
Ta mỉm cười:
“Nhà ta chỉ là tiểu hộ, phụ mẫu chỉ thích đọc sách mà thôi.”
A Thấm gật đầu:
“Vậy à.”
Nói rồi nàng cười, quay sang A Tự:
“Hương Đường tức giận cũng phải. Hôm nay vũ sư còn khen A Thược căn cốt tốt, điệu ‘Sa Y’ chỉ cần chỉ dạy đôi chút đã có thần thái. Nếu làm vũ cơ, sau này nhất định nổi danh.”
“Hương Đường là không chịu nổi khi thấy người khác hơn mình.” A Tự hừ một tiếng, rồi như sực nhớ ra điều gì, nói tiếp:
“Nói đến ‘Sa Y’, ta nghe nói Tần Phương Các đang tìm người diễn điệu ấy đấy?”
A Thấm gật đầu:
“Nghe nói có một vũ cơ trong viện ấy vừa mới mất, mà mấy hôm nữa lại phải diễn điệu ‘Sa Y’, nên bọn họ đang cuống cuồng tìm người thay thế.”
A Tự hiểu ra:
“Thảo nào. Điệu ‘Sa Y’ đúng là khó tìm người múa được.”
A Thấm khẽ hừ một tiếng: ( app TYT - tytnovel )
“Khó tìm cũng chỉ vì là Tần Phương Các. Nghe nói bà chủ viện ấy thường bắt vũ cơ phải lấy lòng khách nhân, hạ tiện như thế, ai mà muốn đến.”
A Tự bật cười, hai người lại rì rầm trò chuyện thêm đôi câu, đến giờ Hợi thì ai nấy đều tản đi nghỉ ngơi.
Có lẽ vì hôm nay ngủ sớm, ta nằm nhắm mắt rất lâu mà vẫn không sao chợp mắt được.
Ta ngồi dậy. Trời đã vào xuân, ngoài cửa sổ tiếng côn trùng bắt đầu râm ran. Ta khoác thêm áo, liếc nhìn A Tự đang ngủ say bên giường đối diện, rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Mở cửa phòng, hơi sương đêm lành lạnh phả vào mặt, mang theo mùi cỏ ẩm. Ta khẽ rùng mình, kéo chặt áo, bước ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
Hành lang vắng lặng, các gian phòng đều đóng kín, không một ánh đèn. May mà trăng sáng, soi rõ lối đi.
Ánh trăng chiếu qua cột hành lang, in bóng dài xuống nền gạch. Ta bước qua hành lang, đi giữa ánh trăng và bóng tối, bất giác thấy lòng dâng lên một chút thi vị, liền chậm rãi bước đi.
Hoa cỏ trong viện được người trong viện chăm sóc kỹ lưỡng, cây nào cây nấy đều tươi tốt. Ta nhìn thấy một bụi thược dược đang nở rộ, hoa trắng muốt như tuyết, dưới ánh trăng càng thêm trong trẻo, chẳng khác nào một vầng nguyệt nhỏ giữa vườn.
Ngày trước, trong viện của ta và mẫu thân cũng có trồng thược dược.
“Mẫu thân, vì sao con lại tên là A Thược?” ta từng hỏi.
Mẫu thân ôm ta vào lòng, mỉm cười chỉ ra ngoài sân:
“Bởi vì A Thược cũng xinh đẹp như loài hoa kia vậy.”
Ta nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
“Vậy nếu con mang họ mẫu thân là Bạch, chẳng phải sẽ thành Bạch Thược sao?”
Mẫu thân bật cười, đuôi mắt cong cong như trăng non.
Bà hái cánh hoa bạch thược, phơi khô rồi cho vào một túi thơm nhỏ, nhét vào ngực áo ta.
“A Thược cũng phải thơm như hoa này mới tốt.” bà dịu dàng nói.
Túi thơm ấy, hoa khô bên trong chắc cũng nên thay rồi.
Ta bước xuống sân, đi đến trước bụi thược dược, dừng lại một lát, rồi như thuở còn ở trong phủ, đưa tay ra khẽ chạm.
Cánh hoa mềm mại lướt qua lòng bàn tay, cảm giác ấy thật kỳ diệu. Ta cúi người, nhẹ nhàng hít sâu một hơi hương hoa.
Đang nhắm mắt, bỗng mũi ta chạm phải thứ gì đó, mềm mềm, ấm ấm, như có lông tơ.
Ta mở mắt.
Trước mặt vẫn là một màu trắng muốt, nhưng trong đó, một đôi đồng tử màu vàng kim đang lặng lẽ nhìn ta, ánh lên dưới ánh trăng, sáng rực như sao.