Về cuộc sống bên ngoài tường viện, ta cũng chẳng phải hoàn toàn mù mờ.
Trước kia, củi lửa trong phủ đều do một lão phu trong trang trại đánh xe bò chở đến.
Lão ấy rất thích uống rượu.
Mẫu thân ta cũng yêu rượu, trong phòng lúc nào cũng có vài vò mai tử thanh hoặc đào hoa tửu ủ sẵn.
Thế là, ta lén rót một ít rượu của mẫu thân, đợi khi lão phu đến giao củi, liền trèo tường ra ngoài, chặn xe giữa đường, năn nỉ lão cho ta theo đến trấn nhỏ.
Lão không nhận ra ta, chỉ tưởng là hài tử nhà ai, thấy có rượu thì vui vẻ đồng ý.
Mẫu thân tuy không thích ra ngoài, nhưng lại rất tin vào thần linh. Mỗi lần ta lén đi, đều chọn lúc người đến miếu gần đó cầu khấn.
Đến trấn, ta cũng không ham chơi, chỉ đi dạo một vòng rồi canh giờ quay về. Mỗi lần mẫu thân trở về, đều thấy ta ngoan ngoãn ngồi trước án thư đọc sách, chưa từng sinh nghi.
Xem phản ứng của mẫu thân năm xưa, ta vẫn luôn cho rằng mình chưa từng bị phát hiện.
Tại chợ phiên, ta từng tận mắt chứng kiến sinh hoạt của thế nhân, hiểu được giá trị của tiền tài, cũng từ đó mà bắt đầu mơ tưởng về tương lai của chính mình.
Nay, mọi sự đều như ý nguyện. Cuộc đời ta, từ khoảnh khắc này, sẽ bắt đầu lại từ bước chân dưới đất. Trong lòng không khỏi dâng lên một niềm xúc động khó tả.
Ta ngồi dưới bóng cây, trước mặt trải một tấm vải trắng, trên đó chỉ đặt duy nhất một cây trâm vàng.
Hôm nay thật khéo, vừa vặn là ngày chợ phiên của huyện thành. Người qua kẻ lại tấp nập, không ít người dừng chân ngắm trâm, ánh mắt đầy tán thưởng, nhưng khi nhìn đến ta, lại thoáng do dự rồi rời đi.
“Vị tiểu lang quân đây hẳn không phải người bản xứ?” một người bán bánh gạo bên cạnh bắt chuyện.
Ta quay sang nhìn ông ta, mỉm cười:
“Không phải.”
“Ta đoán thế mà.” người kia vuốt râu, nói tiếp “Sao tiểu lang quân chỉ bày có một món hàng vậy?”
Ta liền đem lời đã chuẩn bị sẵn ra nói, vẻ mặt khổ sở:
“Cây trâm này là di vật của mẫu thân. Nay trong nhà có việc gấp, bất đắc dĩ mới phải mang ra đổi chút tiền.”
“Thì ra là vậy.” người kia gật gù “Quan lại nơi đây quản lý rất nghiêm, người qua đường nếu không rõ tình cảnh của tiểu lang quân, e là sẽ sinh lòng nghi ngại. Nếu thực sự cần tiền gấp, sao không đem trâm này đi nấu chảy? Tuy giá có rẻ hơn, nhưng lại dễ bán hơn nhiều.”
Ta khẽ lắc đầu, đáp:
“Lời của các hạ rất phải. Chỉ là cây trâm này vốn là vật mẫu thân ta yêu quý nhất, nếu đem hủy đi thì thật đáng tiếc.”
“Vậy thì thôi.” người kia gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ta cúi đầu nhìn cây trâm. Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, khiến nó ánh lên sắc vàng rực rỡ.
Đây là món trang sức giản dị nhất trong số những gì mẫu thân để lại cho ta. Lời ta vừa nói tuy là để ứng phó, nhưng cũng là thật lòng. Việc bán trâm chỉ là kế tạm thời, nếu sau này có bạc, ta nhất định sẽ chuộc lại. Bởi vậy, tuyệt đối không thể đem nấu chảy.
“Cây trâm này thật đẹp.” một bàn tay trắng ngần bất chợt vươn tới, giọng nói dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng nhấc cây trâm lên.
Ta ngẩng đầu, một làn hương ấm áp theo gió lướt qua mũi. Trước mặt là một nữ tử tay cầm quạt lụa, che nửa khuôn mặt. Dưới đôi mày liễu cong cong là một đôi mắt long lanh, ánh lên ý cười như nước hồ thu gợn sóng.
Ta nhìn nàng, nhất thời không thốt nên lời.
“Sao tiểu lang quân không nói gì?” thiếu nữ đi cùng nàng bật cười khẽ, giọng mang theo chút trêu chọc.
Ta giật mình hoàn hồn, vội thu lại vẻ lúng túng, đứng dậy hành lễ:
“Nhị vị nương tử muốn xem trang sức sao?”
“Nếu không xem trâm, chẳng lẽ đến xem người?” mỹ nhân cười khẽ, rồi từ từ hạ quạt, để lộ đôi môi anh đào và chiếc cằm tròn trịa, đường nét tinh xảo như họa.
Quả nhiên là một giai nhân. Ta thầm nghĩ trong lòng.
Ta bắt chước dáng vẻ của những người bán hàng trong chợ, nở nụ cười tươi rói:
“Nếu nhị vị nương tử có hứng, xin cứ thử đeo. Cây trâm này là vật gia truyền, chất liệu tinh xảo, chế tác khéo léo, trong vòng trăm dặm khó tìm được món thứ hai.”
“Ồ?” mỹ nhân đưa mắt nhìn ta, ánh nhìn như nước xuân dập dờn, nụ cười càng thêm sâu “Tiểu lang quân quả là khéo miệng. Thấy ngươi mang theo hành lý, chẳng hay còn món gì khác chăng?”
Ta không ngờ nàng lại nói vậy, nhất thời sững người, chưa kịp đáp.
“Loại trâm vàng thế này, ta đã có mấy chiếc rồi, mua thêm cũng chỉ thêm nặng tay.” mỹ nhân đặt trâm xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như gió xuân “Nhưng trong phủ còn có mấy tỷ muội, cũng đang thiếu trang sức. Tiểu lang quân nếu không ngại, sao không mang theo hàng hóa, theo bọn ta về phủ một chuyến? Nếu có món nào vừa ý, tất sẽ không bạc đãi ngươi. Thế nào?”
Ta nhìn hai người họ, nụ cười như hoa, y phục tinh xảo, khí chất bất phàm, trong lòng thấy lời mời ấy quả là không tệ. Vốn còn tưởng hôm nay e là chẳng bán được gì, ai ngờ vận may xoay chuyển, lại gặp được khách lớn.
Trong lòng ta âm thầm tính toán, nếu họ là người một nhà, lại ra giá hợp lý, thì bán hết số trang sức cũng chẳng sao. Sau này nếu có bạc chuộc lại, cũng dễ tìm hơn người lạ.
“Vậy xin theo ý nương tử.” ta mỉm cười, khẽ chắp tay hành lễ.
Hai nàng đi trước, bước chân uyển chuyển như nước chảy.
Ta theo sau, thấy người đi đường không ngừng ngoái đầu nhìn lại. Đi được chừng hai trăm bước, hai nàng dẫn ta vào một tòa phủ viện.
“Phu nhân đã về.” vừa bước qua cổng, một người tiến đến hành lễ với mỹ nhân.
“Thừa Văn.” mỹ nhân đáp, không dừng bước.
Ta nhìn theo, thấy đó là một nam tử trung niên, mặt mày trắng trẻo, dáng người cao gầy, hai bên mép có chòm râu dài, trông rất tinh anh.
Người ấy cũng liếc nhìn ta, ánh mắt lướt qua người ta một lượt, rồi quay sang nói với mỹ nhân:
“Có thư từ Lạc Dương gửi đến, nói bên Lương Vương đã phái người tới, thỉnh phu nhân lập tức hồi kinh.”
Mỹ nhân khẽ gật đầu, bước lên bậc thềm vào chính sảnh, vừa đi vừa dặn:
“Chuẩn bị xe ngựa, sáng mai khởi hành.”
Thừa Văn vâng một tiếng, thấy nàng đã ngồi xuống ghế mây trong sảnh, liền vội vàng rót trà vào chén lưu ly trên án, hai tay dâng lên.
“Đã tìm được người diễn vai Hoa Quân chưa?” mỹ nhân đón lấy chén trà, hỏi.
“Vẫn chưa.” nam tử * kính đứng một bên, đáp “Tiểu nhân hôm nay đã lục soát khắp huyện thành, vẫn chưa gặp được người nào vừa ý.”
Nói đoạn, y khẽ thở dài:
“Chúng ta xuôi nam một chuyến, danh thành thắng địa nào cũng đã tìm qua, vẫn không có kết quả. Nơi huyện nhỏ thế này, e rằng càng khó mong đợi.”
Mỹ nhân nói:
“Vai Hoa Quân là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo đoan trang, khí chất thanh nhã. Người nơi thôn dã đâu thể diễn được thần vận, còn bọn kỹ nhạc thì son phấn quá nặng. Nữ nhi thế gia là tốt nhất, nhưng lại khó tìm.”
Nàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười:
“Cũng không cần vội. Yến tiệc của Lương vương còn ba tháng nữa. Tăng tiền lên năm trăm một tháng, rồi sẽ tìm được thôi.”
Ta đứng một bên nghe họ đối thoại, trong lòng không khỏi xuất thần.
Vai Hoa Quân mà họ nhắc đến, ta từng nghe qua, chính là vị Hoa Thần trong khúc đại vũ “Bảo Nghê Thiên” chỉ những thiếu nữ độ trăng tròn mới có thể đảm nhận.
Mà nói đến “Bảo Nghê Thiên”, quả là một khúc kỳ tuyệt.
Khúc này nổi tiếng nhất ở đoạn “Bạch Lộ”, tương truyền là do một vị thần quân sáng tác. Mười năm trước, đại nhạc chính Vương Bàn thu được khúc ấy, rồi phối hợp với các điệu vũ và nhạc phủ cổ, biên soạn thành đại khúc “Bảo Nghê Thiên”.
Từ khi khúc ấy ra đời, danh chấn thiên hạ. Từ cung đình đến dân gian, kỹ nhạc tranh nhau diễn xướng, suốt mười năm chưa từng phai nhạt.
Ta và mẫu thân chưa từng được xem “Bảo Nghê Thiên”. Những chuyện ấy đều do A Phù kể lại. Nàng có một tỷ tỷ làm tạp dịch trong phủ Thái thú Thanh Châu. Có lần vị Thái thú ấy mời kỹ nhạc đến phủ diễn “Bảo Nghê Thiên”, tỷ tỷ của A Phù đem chuyện đó khoe khoang suốt một năm trời.
Nghe mỹ nhân và nam tử kia trò chuyện, có lẽ bọn họ chính là người làm nghề trong kỹ viện.
Năm trăm tiền mỗi tháng… ta thầm nghĩ. A Phù từng nói, nhà nàng mười miệng ăn, mỗi tháng chỉ tiêu hết hai trăm tiền…
“Chỉ mải trò chuyện, suýt nữa quên mất tiểu lang quân.” đúng lúc ấy, mỹ nhân quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng.
Ta vội hoàn hồn, nở nụ cười, chắp tay hành lễ.
“A Tự, đi gọi A Thấm và các muội đến đây.” mỹ nhân quay sang dặn dò thiếu nữ đứng sau.
Thiếu nữ kia vâng một tiếng, liếc nhìn ta một cái rồi rời đi.
“Nhìn tướng mạo tiểu lang quân, hẳn không phải người bản địa?” mỹ nhân mời ta ngồi xuống chiếc đôn bên cạnh, giọng nói ôn hòa, ánh mắt như có như không dừng trên mặt ta.
Ta cười gượng hai tiếng, đáp:
“Không biết nương tử căn cứ vào đâu mà nói vậy?”
Mỹ nhân mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lụa:
“Mỗi vùng đất sinh ra một dáng người riêng. Tuy ta kiến văn nông cạn, nhưng điểm ấy vẫn nhìn ra được.”
Người tên Thừa Văn cũng nhìn ta, mỉm cười nói:
“Nếu tiểu lang quân là nữ tử, phu nhân nhà ta hẳn đã thu nhận làm đồ đệ rồi.”
Trong lòng ta khẽ chấn động.
Ta giả vờ ngây ngô, đưa tay gãi đầu, cười gượng:
“Các hạ nói đùa rồi… ha ha…”
Ngoài mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. Ta cảm thấy bọn họ như đang dò xét điều gì đó, bất giác tránh đi ánh mắt của họ.
“Phu nhân.” đúng lúc ấy, thiếu nữ tên A Tự bước ra, hành lễ với mỹ nhân “A Thấm và các muội không có trong phòng, chắc là đã ra ngoài rồi.”
“Ồ?” mỹ nhân khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thừa Văn, hai người trao nhau một ánh mắt “Thật không đúng lúc.”
Nàng quay sang ta, mỉm cười:
“Tiểu lang quân, các tỷ muội trong phủ đều không có mặt, mà sáng mai ta lại phải lên đường, e rằng vụ mua bán này khó thành rồi.”
Ta tròn mắt, cảm giác hân hoan vừa rồi như bị gió cuốn sạch, không còn sót lại chút nào.
Mỹ nhân khẽ mím môi son, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Thật có lỗi với tiểu lang quân đã nhọc công một chuyến. Duyên buôn không thành, nhưng nghĩa còn đó. Nếu không chê, xin ghi nhớ tên ta là Liễu Thanh Nương. Nhân duyên kỳ ngộ, biết đâu sau này còn có dịp tương phùng.”
Trong lòng ta tuy thất vọng vô cùng, nhưng đối diện với gương mặt nhu hòa ấy, lại chẳng thể thốt ra lời trách móc. Chỉ đành gượng gạo nở nụ cười, khẽ chắp tay: ( truyện trên app T•Y•T )
“Nương tử nói chí phải. Mong có ngày tái ngộ.”
Khi bước ra khỏi phủ đệ của Liễu Thanh Nương, trời đã ngả về chiều.
Người trong chợ đã tản đi gần hết, chỉ còn lác đác vài hàng quán đang thu dọn sạp.
Ta ngẩng đầu nhìn mây chiều ửng đỏ nơi chân trời, bụng bỗng “ục” một tiếng vang lên.
Trong bọc hành lý, y phục và trang sức vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có lương khô là đã gần cạn, chỉ còn một mẩu nhỏ bằng nửa bàn tay. Ta đưa mắt nhìn quanh, tìm được một phiến đá xanh sau lưng một căn nhà, liền ngồi xuống, bẻ vụn miếng lương khô, chậm rãi đưa từng chút vào miệng.
Trong lòng không khỏi lo lắng, đêm nay biết trú ở đâu đây? Không đổi được tiền, e là phải ngủ ngoài trời mất rồi…
Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, trên con đường vắng người, âm thanh ấy nghe càng rõ rệt. Ta ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy hai con tuấn mã dừng lại trước một tòa phủ viện, người trên lưng ngựa nhảy xuống, dường như đang trò chuyện với người trong phủ.
Những bóng người ấy… rất quen thuộc.
Tim ta bỗng đập mạnh, vội vàng đứng dậy, nép mình sau một gốc liễu gần đó.
Lén nhìn qua, càng nhìn càng rõ, quả nhiên là người trong phủ ta!
Tim ta đập thình thịch không ngừng, không ngờ bọn họ lại đuổi đến nhanh như vậy.
Không thể chần chừ nữa, phải mau chóng tìm nơi trú thân, rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Ta ngoảnh đầu nhìn con phố phía sau, trong lòng khẽ nghiến răng, rồi lập tức quay người, chạy ngược về hướng vừa đến.
Gió chiều mang theo mùi khói bếp lẫn hương cơm chiều lướt qua mặt, khiến lòng càng thêm bối rối. Một đàn quạ đen bị kinh động, “quác quác” bay vút qua đầu, bóng cánh xẹt qua ánh tà dương.
Cánh cổng lớn kia vẫn đóng chặt. Ta chạy đến, giơ tay gõ mạnh lên tấm cửa gỗ.
Chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng then cửa được rút ra. Cánh cửa từ từ mở, và người hiện ra trước mắt chính là Liễu Thanh Nương.
“Ta đã nói gì nào.” nàng nhìn ta, ánh chiều tà nhuộm lên gò má nàng một tầng sáng ấm, khiến nụ cười càng thêm rạng rỡ “Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”