Ta giật mình kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau.
“Đúng là nhát gan.” một giọng nói the thé vang lên.
Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy một con hồ ly đang ngồi chồm hổm trên tảng đá giả bên cạnh.
Tim đập thình thịch, ta ôm ngực, trừng mắt nhìn nó.
Dưới ánh trăng, bộ lông của hồ ly xám xám trắng trắng. Ta chợt nhớ ra, chính là con hồ ly xám từng gặp trong xe chở sản vật hôm ấy. Lại nhìn về phía bụi thược dược, một con chó lớn đang nằm phục dưới bóng hoa, lông trắng như tuyết.
“Chậc chậc, không nhớ ra sao?” hồ ly xám đứng trên tảng đá, nghiêng đầu nhìn ta, giọng đầy trêu chọc.
“Sao các ngươi lại ở đây?” lòng ta vẫn còn hoang mang, nghi hoặc chưa tan.
“Trùng hợp thôi, trùng hợp thôi.” hồ ly xám thong thả đáp, rồi từ trên đá nhảy xuống trước mặt ta “Động phủ của gia gia ta bị tên đạo sĩ thối phá mất, ta đến Lạc Dương tìm biểu huynh, chẳng ngờ lại gặp nó, rồi theo nó mà gặp được ngươi.”
Nói rồi, nó vẫy cái đuôi xù lông chỉ về phía bụi hoa thược dược.
Con chó trắng vẫn nằm yên ở đó, không nhúc nhích.
“Nó ư?” ta nghi hoặc nhìn con chó trắng.
“Đây là chỗ ở của ngươi sao?” hồ ly xám ngáp một cái thật dài, đảo mắt nhìn quanh “Giường nằm đâu? Đi đường mệt quá rồi.”
Nói đoạn, nó cúi đầu đánh hơi mặt đất, rồi lững thững đi về phía dãy phòng bên.
“Dừng lại!” ta vội đuổi theo chặn nó lại.
Nhưng hồ ly xám làm như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng. Chỉ nghe “két” một tiếng, cánh cửa phòng ta đã bị nó đẩy mở, rồi chui tọt vào trong.
Trong phòng tối om, nhờ ánh trăng hắt qua cửa sổ, một lát sau ta mới thấy rõ trên giường mình có một đám lông xám đang nằm cuộn tròn. Ta bước tới, đưa tay ấn chặt hồ ly xuống.
“Ngươi không được ngủ ở đây!” ta hạ giọng quát.
Hồ ly xám không tránh, lại còn nói:
“Ngươi chính là nữ tử bỏ trốn khỏi phủ Tể tướng Sở, phải không?”
Ta sững người.
Giọng hồ ly đầy đắc ý:
“Phủ Tể tướng đang tìm ngươi khắp nơi đấy. Nếu gia gia ta mà đi báo tin, cũng kiếm được ba ngàn tiền thưởng rồi.”
Rõ ràng là uy hiếp! Ta lập tức giận bốc lên đầu.
Đúng lúc ấy, cửa phòng lại “két” một tiếng, một bóng trắng lững thững bước vào. Con chó trắng thong thả đi đến bên giường, nằm xuống, ánh mắt như đang xem trò vui.
“Ra ngoài hết cho ta!” ta nghiến răng trừng mắt nhìn hai con súc sinh, vừa nói vừa đưa tay kéo hồ ly xám. Nó thấy tình hình bất lợi, lăn một vòng tránh đi, khiến đầu gối ta đập mạnh vào mép giường, phát ra một tiếng “cộc” trầm đục.
“Ưm… gì thế kia…” A Tự ở giường đối diện lẩm bẩm trong cơn mơ màng.
Ta lập tức dừng tay.
Trong bóng tối, chỉ thấy nàng trở mình một cái, rồi lại im lặng như cũ.
Ta liếc nhìn hồ ly xám trên giường và con chó trắng dưới đất, cả hai đều đang nhìn ta.
“Ngươi làm gì mà nhỏ nhen thế" hồ ly xám bực bội nói “Gia gia chỉ ngủ một đêm thôi, đâu có tranh giường với ngươi mãi.”
Ta hít sâu một hơi, cố nén giận:
“Chỉ một đêm thôi?”
Hồ ly xám gật đầu lia lịa.
Ta hừ một tiếng, quay mặt đi, kéo chăn nằm xuống.
…
Sáng hôm sau, ta bị tiếng cười ríu rít đánh thức.
Mở mắt ra, trời đã hửng sáng. Ta vừa định vươn vai, thì chuyện đêm qua chợt ùa về, khiến ta giật mình tỉnh hẳn.
Ta nhìn lên giường, trống không. Hồ ly xám đã biến mất.
“…Lông trắng như tuyết, thật đẹp quá…” có người nói vọng từ ngoài sân vào.
Ta vội vàng mặc áo, mở cửa bước ra.
Dưới hành lang, trong sân, hơn chục nữ đệ tử đang vây quanh thứ gì đó, ríu rít cười nói. Ta bước lại gần, chỉ thấy con chó trắng đang nằm giữa vòng người, nhắm mắt, mặc cho các cô gái vuốt ve trêu chọc, hoàn toàn không thèm để ý.
Nó vẫn chưa đi? Tim ta khẽ giật thót.
Đúng lúc ấy, con chó trắng mở mắt. Vừa thấy ta, nó liền đứng dậy, rồi trước bao ánh mắt kinh ngạc, thong thả bước đến bên ta, lại nằm phục xuống chân ta như thể vốn thuộc về nơi này.
“A Thược, con chó này là của muội à?” có người hỏi.
Ta cười gượng, cúi đầu nhìn xuống, liền chạm phải đôi mắt vàng kim kia.
Không giữ lời! Ta thầm rủa trong lòng.
“Sao trước giờ chưa từng thấy nó?” A Tự hỏi bên cạnh.
“Chắc là nó đi tìm chủ, giờ mới tìm được.” một giọng nói trong trẻo vang lên. Ta nhìn sang, là một bé gái búi tóc hai bên, môi hồng răng trắng, mặc áo xám, nhưng trông rất lạ mặt.
“Sao muội biết?” A Tự hỏi.
“Trước kia muội cũng nuôi một con chó, cũng giống vậy.” bé gái nghiêng đầu đáp, rồi mỉm cười nhìn ta, ánh mắt long lanh như biết điều gì đó.
“Đừng quên lời gia gia đã nói đêm qua.” một giọng nói bỗng vang lên trong đầu ta.
Ta giật mình, trừng mắt nhìn bé gái kia.
Nàng chớp chớp mắt, thần thái ấy khiến ta có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
“A Thược nuôi chó khéo thật, nhìn đôi mắt nó kìa, đen láy linh động.” có người khen.
Đen láy? Ta sững người, quay sang nhìn con chó trắng, đôi mắt nó vẫn là màu vàng kim rực rỡ. Ta vừa định mở miệng, thì một tiếng quát lớn vang lên như sấm:
“Các ngươi làm gì đó! Trời sáng rồi còn không luyện công, muốn bị phạt cả lũ sao?!”
Mọi người giật mình quay lại, thấy quản sự đang giận dữ bước tới, ai nấy vội vàng im bặt, tản ra bốn phía.
“Còn cả tiểu đồng bán trái cây kia! Đây là nội viện, sao dám tự tiện xông vào!” quản sự chỉ vào bé gái, quát.
Bé gái chỉ cười, nói: ( app truyện T Y T )
“Muội chỉ muốn xem các nương tử thích ăn quả gì thôi, đi ngay đây, đi ngay đây!”
Nói rồi, nàng tung tăng chạy ra phía cổng viện, biến mất trong chớp mắt.
Trong lúc hỗn loạn, ta phát hiện con chó trắng chẳng biết biến đi từ lúc nào. Ta cũng không nấn ná, quay người trở về phòng.
Vừa khép cửa lại, vạt váy bị ai đó kéo nhẹ.
Ta quay đầu, lại giật mình lần nữa.
Hồ ly xám và con chó trắng cả hai đều đang ở ngay sau lưng ta.
Ta thầm rủa một tiếng, cố giữ bình tĩnh, rồi hỏi:
“Vừa rồi… tiểu cô nương kia là ngươi biến ra, đúng không?”
Hồ ly xám ngẩng đầu lên, vẻ mặt lấp lửng, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
“Thì ra ngươi là giống cái.” ta liếc nhìn thân hình nó, khẽ nói.
Hồ ly “hừ” một tiếng:
“Gia gia ta có bao giờ nói mình là giống đực đâu.”
Một con hồ ly cái, lại thích tự xưng là “gia gia”.
Chó trắng nằm bên cạnh nhìn chúng ta, rồi uể oải nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Sao không tiếp tục giả làm người nữa?” ta châm chọc hỏi.
“Giả người chán lắm" hồ ly xám ngẩng đầu, vẻ khinh khỉnh “Gia gia ta vất vả hái được ít trái rừng, tên quản sự kia chỉ cho có mười đồng, còn keo kiệt hơn cả ngươi.”
Ta không đáp, chỉ trầm ngâm một lát, rồi ngồi xuống chiếu, ánh mắt dừng lại trên người con chó trắng.
“Đêm qua, hồ ly nói nó theo ngươi rồi gặp ta. Ý gì? Ngươi đang tìm ta sao?” ta hỏi.
“Gia gia ta không phải tên hồ ly xám, gia gia tên là Sơ Tuyết!” hồ ly bất mãn chen lời.
Ta mặc kệ nó, vẫn nhìn chằm chằm vào con chó trắng.
Nó nằm im trên đất, mắt vẫn nhắm.
“Mở mắt.” ta nói.
Chó trắng không nhúc nhích.
Ta bắt đầu bực, đưa tay ra kéo một nắm lông trên cổ nó.
“Này, A Mặc, dậy đi.” hồ ly xám cũng dùng móng cào cào con chó trắng.
Nhưng nó vẫn không có phản ứng gì.
Hồ ly ghé sát lại, lật mí mắt nó lên xem, rồi quay đầu lại, cười gượng:
“Nó mê ngủ lắm, đã ngủ rồi thì trời sập cũng chẳng tỉnh.”
Ta cạn lời, nhìn hồ ly, lại nhìn con chó trắng, chỉ cảm thấy hai con này đúng là kỳ quái không giống thường.
“Ngươi gọi nó là A Mặc?” một lúc sau, ta hỏi.
Hồ ly gật đầu, đắc ý nói:
“Là ta đặt tên cho nó, hay chứ? Toàn thân nó trắng như tuyết, lại càng làm nổi bật đôi mắt đen như mực, nên gọi là A Mặc.”
Ta sững người:
“Ngươi thấy mắt nó màu đen?”
Hồ ly nhìn ta đầy nghi hoặc:
“Không đen thì là màu gì?”
“…Đôi mắt đen láy linh động…” lời bàn tán của các nữ đệ tử trong viện lại vang lên trong đầu ta.
Chỉ có ta thấy mắt nó là màu vàng kim sao? Ta bỗng thấy hoang mang.
“Không nói nhiều với ngươi nữa.” lúc này, hồ ly đứng dậy, duỗi chân duỗi tay, nói:
“Biểu huynh ta ở ngoài thành, ta phải đi tìm hắn.”
“Còn con chó trắng này thì sao?” ta hỏi.
“Tất nhiên là giao cho ngươi.” hồ ly đáp uể oải, nói xong thân hình khẽ động, đã lướt qua bậu cửa sổ, biến mất không thấy tăm hơi.
Đầu năm nay trong viện từng có trộm lẻn vào, quản sự vẫn luôn muốn tìm một con chó dữ để giữ nhà trông cửa.
Sự xuất hiện của A Mặc đã mang đến bước ngoặt cho việc ấy. Dưới sự tiến cử nhất trí của các nữ đệ tử trong viện, A Mặc được phong làm “ác khuyển trấn viện” danh xứng với thực.
Thế nhưng, đã ba ngày trôi qua, A Mặc vẫn chỉ nằm ngủ trong phòng ta, không hề nhúc nhích lấy nửa bước.
“Thế này mà gọi là chó giữ nhà sao!” quản sự bực bội không thôi.
Song các đệ tử dường như lại rất thích nó, thường mang đồ ăn đến, thấy nó chưa tỉnh thì lại tiến đến vuốt ve bộ lông mềm mượt. Nhờ chuyện này, quan hệ giữa ta và mọi người cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Cũng không phải chuyện xấu, ta nghĩ vậy.
Lúc rảnh rỗi, ta thường ngồi xổm trước mặt A Mặc, tỉ mỉ quan sát nó.
Nói thật, nó trông chẳng giống chó cho lắm.
Ngoài bộ lông trắng tinh không tì vết, đầu nó quá to, chân thì thô và rắn chắc, móng vuốt cũng lớn bất thường. Ta rất muốn biết rốt cuộc mắt nó là màu đen hay vàng kim, nhưng nó cứ ngủ mãi không tỉnh, ta đành phải chờ.
Nó rốt cuộc là thứ gì? Nó không ăn gì sao? Vì sao lại đến nơi này?
Điều khiến ta khó hiểu hơn cả là, ta chưa từng nghe nó nói một lời nào. So với hồ ly Sơ Tuyết hay những yêu vật khác, nó luôn mang theo một vẻ trầm mặc kỳ lạ, như thể… không thuộc về thế giới này.
Ta xoa xoa trán, chỉ cảm thấy từ sau khi rời khỏi phủ đệ, những chuyện khó hiểu cứ nối tiếp nhau mà đến, càng lúc càng nhiều, khiến người ta chẳng thể đoán được.