Ta khẽ gạt lớp lá khô dày đặc phủ trên đầu tường, nghiêng người nhón cổ nhìn ra bên ngoài.
Trời cao xanh thẳm, mây trắng như dải tơ mỏng bị xé vụn, lững lờ trôi dưới ánh nắng dịu dàng. Mới chỉ là đầu tháng Hai, vậy mà ngoài tường, cánh đồng ruộng nương đã đan xen những con đường nhỏ và khoác lên mình những mảng xanh non mơn mởn. Không xa là bao, suối chảy róc rách, vắt ngang bởi một cây cầu gỗ thanh mảnh.
Từ đằng xa, tiếng vó ngựa lạo xạo giẫm lên nền cát lặng lẽ truyền tới, xen lẫn đôi câu trò chuyện của người. Chẳng mấy chốc, mấy bóng người cưỡi ngựa hiện ra từ sau rặng cây, theo lối nhỏ mà dần tiến lại gần.
Là vài nam tử trẻ tuổi, y phục chỉnh tề, dây cương bằng đồng óng ánh, tua ngựa điểm xuyết lụa mềm. Trong tay họ cầm nhành lá xanh vừa hái, vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện cười đùa, chậm rãi đi qua cây cầu gỗ kia.
Người trong thành ra ngoại ô du xuân, ta thầm nghĩ.
Khi họ đến gần hơn, có người bất chợt ngẩng đầu thấy ta trên đầu tường, nói gì đó với bằng hữu. Những người còn lại cũng liền ngước nhìn theo.
Ta không né tránh. Cảm nhận rõ những ánh mắt đang dừng lại trên gương mặt mình, ta chỉ mím môi, khẽ chớp mắt.
Ngựa kia bỗng đồng loạt chậm bước, vó dẫm nhẹ trên đất, tựa hồ cũng bị cảnh xuân làm cho ngẩn ngơ.
Gió xuân lướt qua má ta, mơn man như bàn tay ai ve vuốt. Một lát sau, lòng đã thỏa mãn, ta nhẹ nhàng thu chân lại, rút đầu về sau bức tường viện, để gương mặt khuất trong bóng râm.
“Vì sao nàng lại trốn rồi?”
“E là tiểu cô nương thẹn thùng đó thôi.”
“Nhưng bọn họ vẫn còn đang nhìn mà, thật đáng tiếc…”
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy hai con hỉ thước đang đậu trên ngọn cây, ríu rít trò chuyện như đôi lão nhân nhàn tản.
Ta khẽ mỉm cười.
Chúng bỗng im bặt.
Ta vịn thân cây, cẩn thận trèo xuống, phủi tay áo, thong thả bước vào trong nhà.
Sau lưng, tiếng hỉ thước lại vang lên, đứt quãng mà đầy nghi hoặc:
“Kỳ lạ thật… sao ta có cảm giác nàng nghe thấy rồi?”
“…Ta cũng cảm thấy vậy, nhưng nàng là người phàm mà… chắc là ta nghĩ nhiều rồi…”
Ta trở về phòng mình, khép cửa lại.
Trong phòng trống trải, vắng lặng.
Từ sau khi mẫu thân rời cõi thế, bọn họ lấy cớ giữ tang chế, liền đem hết những vật trang trí tinh xảo thu dọn đi cả. Căn phòng vốn ấm cúng giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo và đơn sơ.
Bụng ta bỗng “ùng ục” một tiếng, lúc ấy mới sực nhớ từ sáng đến giờ chưa hề dùng bữa. A Phù, người hầu bên ta, chẳng rõ đã đi đâu, cũng không như thường lệ mang cơm đến.
Cơn đói cồn cào, ta đành suy nghĩ một hồi, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trong phủ vắng lặng như tờ, ta men theo hành lang sau vườn, chẳng gặp lấy một bóng người.
Khi đi ngang qua một gian phòng bên, bỗng có tiếng động truyền ra.
Ta dừng bước.
Âm thanh ấy lọt qua khe cửa, lắng tai nghe kỹ, là tiếng nữ nhân r*n rỉ khe khẽ, xen lẫn giọng nam nhân thì thầm nói chuyện.
Vách gỗ gian phòng bên đã cũ kỹ, lâu ngày không tu sửa. Ta chẳng còn là tiểu hài tử, thuở nhỏ từng lang thang khắp phủ, chuyện tốt xấu của đám hạ nhân cũng từng vô tình bắt gặp vài lần. Mẫu thân khi còn sống vốn ít lời, trong phủ này, trừ viện của chúng ta ra, bà cũng chẳng can dự vào việc gì.
Tóm lại, chuyện ấy chẳng liên quan đến ta.
“...Tiểu thư... ở kinh thành, sắp phải gả đi rồi...” một giọng nói mơ hồ lọt vào tai, là A Phù.
Ta lập tức dừng bước.
“Ồ? Tiểu thư?” một giọng khác cất lên, chậm rãi, xa lạ vô cùng.
Chưa kịp suy nghĩ, cánh cửa gian phòng bỗng bật mở, một luồng gió “vù” một tiếng thổi ra. Ta còn chưa kịp phản ứng, trước mặt đã có một bóng người hiện ra.
Ta trừng lớn mắt.
Mái tóc đen như mực che khuất ánh dương, chỉ còn lại một quầng sáng nhàn nhạt sau lưng y.
Là một nam nhân, dung mạo tuấn mỹ đến mức khiến người ta phải nín thở.
Tầm mắt ta ngang qua, chỉ thấy y vận bạch y thanh sam, thân hình cao ráo, khí chất như tuyết đầu xuân.
Y từ trên cao cúi xuống nhìn ta, mày dài như lá liễu, đôi mắt kia tựa hồ ẩn chứa ánh nước long lanh, như có như không, khiến người ta không dám nhìn thẳng mà cũng chẳng nỡ rời mắt.
Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, chỉ cảm thấy dung mạo y tinh xảo đến lạ, như được họa công điểm tô từng nét, khiến lòng ta khẽ động, ánh nhìn chẳng thể dứt.
Gió lướt qua sân viện, lá cây xào xạc vang lên như tiếng thì thầm của trời đất.
Một lúc lâu sau, y khẽ nhíu mày, đôi mắt càng thêm thâm sâu, dài và hẹp như vẽ.
Bỗng, từ đầu hành lang vọng lại tiếng người trò chuyện, phá vỡ sự yên lặng giữa ta và y.
Mỹ nam tử liếc nhìn về phía ấy, thần sắc thoáng biến, rồi lại quay đầu nhìn ta lần nữa, ánh mắt phức tạp khó dò. Chỉ thấy vạt áo khẽ lay động trước mắt, trong khoảnh khắc, thân ảnh y đã biến mất không còn tung tích.
Một tiếng rên khe khẽ vang lên bên cạnh, kéo ta trở về thực tại.
Trong gian phòng với cánh cửa còn mở rộng, A Phù nằm trên đống nệm cũ kỹ, đang gắng gượng chống người ngồi dậy.
“…Tiểu thư?” nàng ta thần sắc mơ màng, tựa như vừa tỉnh mộng, đưa tay dụi mắt. Nhìn lại trên người, y phục vẫn còn chỉnh tề, không có dấu hiệu hỗn loạn.
“Chà, tiểu thư đang làm gì nơi đây vậy?”
Một giọng nữ cố ý kéo dài, vang lên sau lưng ta, mang theo ý trêu chọc không che giấu.
Ngoài cửa, mấy gia nhân đứng chắp tay cung kính, phía trước là một phụ nhân, ánh mắt nửa cười nửa không, chăm chú nhìn ta.
Chuyện cũ chưa dứt, chuyện mới đã tới.
Ta xoay người đối diện với bà ta.
“A… A Mụ!” A Phù giật mình, vội vàng đứng dậy, rụt rè hành lễ.
“Chẳng làm gì cả.” ta đáp, giọng bình thản.
Người này họ Chu, là phụ nhân được phụ thân phái đến xử lý tang sự sau khi mẫu thân qua đời. Nghe nói rất được phu nhân bên phủ lớn coi trọng, trong phủ ai nấy đều phải gọi một tiếng “A Mụ” để tỏ lòng kính nể.
“A Phù, ngươi mang cơm cho tiểu thư, lại đưa đến tận nơi này sao?”
Chu thị chẳng buồn để mắt tới ta, chỉ liếc nhìn hộp cơm dưới đất, rồi quay sang hỏi A Phù.
“Dạ… A Mụ… ta…” A Phù sắc mặt hoảng hốt, hai má đỏ bừng, lắp bắp chẳng thành lời.
“Là ta muốn dùng bữa tại đây, nên mới sai A Phù mang tới.” ta lên tiếng, giọng điềm đạm.
Chu thị liếc ta một cái.
“Tiểu thư nay đã là người trưởng thành, lại đang trong thời kỳ giữ tang, càng nên giữ mình cẩn trọng.” bà ta cười như không cười, nói tiếp: “Song, trong nhà có gia quy, phiền tiểu thư trước khi dùng bữa, chép mười lượt Hiếu Kinh cho ta.”
Dứt lời, chẳng đợi ta đáp, bà ta đã sai người phía sau thu hộp cơm lại, rồi chậm rãi rời đi.
“Là lỗi của nô tỳ, khiến tiểu thư bị liên lụy!” trước án thư, A Phù cúi đầu, vẻ mặt đầy hối lỗi, nước mắt lưng tròng.
“Không sao.” ta nhúng bút vào nghiên mực, chậm rãi hạ bút lên trang giấy.
“Quyển sách này dài như vậy, chẳng biết phải chép đến bao giờ mới xong… Chu thị rõ ràng là cố ý để tiểu thư chịu đói.” A Phù lo lắng nói, giọng đầy bất bình.
“Không sao.” ta lại nói, giọng nhẹ như gió thoảng. Một lúc sau, ta ngẩng đầu nhìn nét bút trên giấy, cảm thấy hài lòng, liền đưa tờ giấy cho A Phù: ( truyện trên app T•Y•T )
“Ngươi xem, có đẹp không?”
A Phù ghé đầu lại nhìn, gật đầu liên tục:
“Đẹp lắm.”
Nói rồi, nàng cười khúc khích:
“Tiểu thư, người vẽ nam nhân đó.”
Ta chăm chú nhìn sắc mặt nàng:
“Ngươi thấy có quen không?”
A Phù nghiêng đầu ngắm lại một hồi, rồi lắc đầu. Chốc lát, như chợt hiểu ra điều gì, nàng tròn mắt nhìn ta, ánh mắt sáng rỡ:
“Nô tỳ hiểu rồi! Dạo gần đây có nhiều người ra ngoài du xuân, chẳng hay tiểu thư lại trèo tường, lén ngắm vị công tử nào đó đang thưởng xuân chăng?”
Ta khẽ cười, đáp:
“Nói bậy gì đó, chỉ là tiện tay vẽ chơi thôi.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên cao, treo lơ lửng giữa trời đêm.
A Phù có vẻ mệt mỏi lắm, đã gục xuống bên án thư mà thiếp đi.
Ta nhìn nàng, đặt bút xuống, rồi bước ra ngoài phòng lấy chăn đệm cho nàng. Khi quay trở lại, bỗng thấy có người đang ngồi trước án thư, khiến ta giật mình kinh hãi.
Nghe thấy động tĩnh, người kia ngẩng đầu lên, chỉ thấy mày ngài mắt phượng, dung mạo như họa, chính là mỹ nam ban ngày… không, là yêu nam mới đúng.
Thấy ta kinh ngạc đến sững người, khóe môi yêu nam khẽ nhếch, nở một nụ cười mê hoặc lòng người. Hắn thong thả nhấc tờ họa đồ trên án thư, giơ lên trước mặt ta, giọng lười biếng mà trêu chọc:
“Tiểu thư chẳng phải là ban ngày trông thấy tại hạ, xuân tâm khẽ động, đêm về liền vẽ chân dung đó chứ?”
Ta nhìn hắn, cố gắng trấn định tâm thần, rồi lại liếc sang A Phù vẫn đang gục bên án, chưa hề tỉnh lại.
“Yên tâm.” yêu nam dường như nhìn thấu tâm ý ta, nhẹ nhàng đặt bức họa xuống “Nha đầu kia đã trúng mê thuật của ta, nhất thời sẽ không tỉnh lại đâu.”
Ta biết hắn không phải kẻ phàm tục, trong lòng cảnh giác, đưa mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân:
“Ngươi đường đường là yêu vật, đêm khuya lẻn vào, rốt cuộc có mưu đồ gì?”
Ánh mắt hắn lướt qua tay ta đang siết chặt chăn đệm, lại nở nụ cười:
“Đừng sợ. Hôm nay ta đã ăn no, không có hứng hại người. Chỉ là nhàn rỗi, ghé qua dạo chơi một chuyến.”
Nói ra lời ấy mà còn bảo ta chớ sợ… Ta vẫn chẳng dám tin hắn, ánh mắt liếc về phía bức tường nơi có treo một đạo bùa đào, lặng lẽ bước từng bước về phía đó.
Yêu nam chẳng buồn để tâm đến hành động của ta, tiện tay lật mấy tờ giấy trên án thư.
“Mới chỉ chép được ba lượt, e rằng hôm nay tiểu thư chẳng có phần cơm rồi.” hắn cất giọng, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thì ra… hắn vẫn luôn ở đây, từ đầu đến cuối.
Đúng lúc ấy, bụng ta lại réo lên một tiếng, như để phụ họa cho lời hắn. Ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không đáp.
Trong phòng lặng lẽ đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng A Phù khe khẽ ngáy ngủ, như một sợi chỉ mong manh níu lấy thực tại.
Chẳng bao lâu sau, bên cạnh bỗng truyền đến một luồng khí tức khác thường. Ta quay đầu lại, tim như ngừng đập yêu nam kia chẳng biết từ lúc nào đã đứng sát bên, khoảng cách gần đến mức chỉ cần vươn tay là chạm.
“Ngươi… ngươi định làm gì?” ta không kìm được, đưa tay ôm ngực, trừng mắt quát khẽ.
Yêu nam dường như rất đắc ý, song không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước đêm thu, không gợn sóng mà khiến người ta run rẩy.
Ta vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Hai người, một đứng một ngồi, lặng lẽ đối diện nhau, ánh mắt giao nhau như có tia lửa vô hình, căng thẳng đến nghẹt thở.
Hơi thở của hắn lặng lẽ lan đến, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, như có như không, tựa u lan trong gió.
“Vì sao ngươi lại không trúng thuật?” hắn hỏi, giọng trầm thấp, ánh mắt vẫn không rời khỏi ta.
Ta khựng lại, nhất thời chưa hiểu.
“Trúng thuật?”
Yêu nam vẫn chăm chú nhìn ta, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm điều gì:
“Tỷ như nha đầu kia của ngươi, chỉ cần đối mắt với ta một lần liền bị mê hoặc, mà ngươi cùng ta đối diện đã lâu, lại chẳng hề có phản ứng gì.”
Thì ra là vậy.
Ta khẽ nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:
“Ban ngày ngươi đã làm gì A Phù?”
Hắn chớp mắt, khóe môi cong cong:
“Vậy tiểu thư nghĩ ta đã làm gì?”
Trong đầu ta chợt hiện lên những mẩu chuyện từng đọc trong sách mẫu thân để lại, những yêu vật hút tinh khí người qua thuật phòng the, mê hoặc tâm trí, khiến người sa vào mộng ảo. Hắn rõ ràng có pháp thuật, mà dáng vẻ A Phù lúc ấy lại ngây ngốc như mất hồn… chẳng lẽ…
Lời đã đến bên môi, nhưng ta lại không sao thốt ra được.
Ánh mắt yêu nam nhìn ta càng lúc càng lộ vẻ mập mờ khó dò. Hắn chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua má ta, giọng nói như hương lan thoảng qua mũi, mềm mại mà quyến rũ:
“Tiểu thư… có muốn thử một lần chăng?”
Cơn giận trong ta bùng lên, lập tức giật lấy đạo bùa đào treo trên tường, ném thẳng về phía hắn.
Yêu nam khẽ cười lạnh, vạt áo khẽ động, chỉ nghe một tiếng “bốp”, đạo bùa rơi xuống đất, còn hắn như ban ngày đã chẳng thấy tăm hơi.
Ta đứng yên tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, ngực phập phồng, tim đập thình thịch như trống trận.
Từ án thư bên kia, vang lên tiếng ngái ngủ mơ hồ. A Phù duỗi người, ngáp dài một cái, tỉnh dậy.
“Tiểu thư…” nàng dụi mắt, ngơ ngác hỏi “Người đứng bên tường làm gì vậy?”
Ta giật mình, vội trấn định lại tâm thần.
“Không có gì.” ta đáp, cố giữ vẻ thản nhiên, cúi người nhặt đạo bùa lên, treo lại lên tường như cũ.
“Ơ?” A Phù bỗng kinh ngạc kêu lên “Tiểu thư thật là nhanh tay! Vậy mà đã chép xong hết rồi!”
“Cái gì?” ta sửng sốt quay đầu lại, vội bước đến bên án thư.
Quả nhiên, trên án thư, từng tờ giấy đều đã kín nét bút.
Ta lật từng trang, đếm kỹ lại, không thừa không thiếu, cộng với mấy lượt ta đã chép ban nãy, vừa vặn đủ mười lần.