Phu xe thúc ngựa không ngơi nghỉ, đoàn xe lăn bánh suốt ba ngày liền. Cảnh vật bên ngoài dần thay đổi, ta biết, nơi này đã cách xa trang phủ kia rất nhiều.
Trên đường đi, ta phải luôn đề phòng bị phát hiện, lúc nào cũng căng tai nghe ngóng, mắt nhìn bốn phía. Thế nhưng, trong lòng lại không thấy mệt mỏi chút nào.
Ý nghĩ của ta rất đơn giản: chỉ cần rời khỏi nơi ấy càng xa càng tốt. Đợi đến khi lương khô trong bọc cạn sạch, ta sẽ tìm một chốn nào đó để xuống xe, rồi tùy cơ mà sống.
Giờ đây, bánh khô trong bọc đã chẳng còn bao nhiêu, có lẽ cũng đến lúc phải rời đi rồi.
“…Ngươi chưa thấy cảnh năm ngoái đâu, hàng hóa từ các điền trang dồn về chất đầy không còn chỗ đặt, chiếm cả mấy viện lớn đấy!” tiếng trò chuyện của đám phu xe bên ngoài vọng vào, đứt quãng theo nhịp xe lắc lư.
Bên trong xe, cũng chẳng kém phần náo nhiệt.
Chim muông thú dã ríu rít không ngừng, đang kể nhau nghe những chuyện quỷ quái thần kỳ, giọng nói cao thấp, ngắt quãng, như một buổi trà đàm giữa rừng sâu.
Tỷ như có vị sơn thần ham rượu, thường hóa ra một gian cỏ quán giữa rừng sâu, chuyên dụ khách bộ hành ghé chân nghỉ ngơi, rồi lén dùng nước lã đánh tráo rượu ngon trong bầu người ta mang theo; lại có vị thổ địa mê văn chương, ai đến tế lễ mà lời khấn trau chuốt, ý tứ thanh nhã thì cầu gì được nấy, còn nếu văn từ vụng về, dẫu lễ vật đầy mâm cũng chẳng thèm đoái hoài…
Ta nghe mà thấy mới lạ, ngồi một bên lặng lẽ lắng tai, càng nghe càng thấy thú vị.
“Thôi đừng kể nữa…” trong góc xe, một con chim sẻ đầu trắng cất giọng buồn bã “Ta còn mong tháng sau được về thăm mẫu thân đây.”
Lũ chim thú nghe vậy, tiếng nói chuyện cũng dần nhỏ lại.
“Ừm… biểu tỷ ta năm ngoái cũng bị bắt đi rồi, cậu ta thương nhớ lắm.” con trĩ hoa khe khẽ líu líu, giọng đầy tiếc nuối.
“Chuyện như thế… đâu có hiếm.” hồ ly lông xám cất tiếng, giọng the thé, mang theo vẻ lạnh lùng “Năm nào chẳng có.”
Bỗng, nó quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc:
“Này, người kia.”
Ta giật mình, ngẩn ra.
Chỉ thấy con hồ ly lông xám kia đang chăm chăm nhìn ta, ánh mắt sáng rực như có lửa:
“Ngươi nghe hiểu bọn ta nói gì, đúng không?”
Bị phát hiện rồi.
Ta nhìn nó, khẽ mỉm cười, không đáp.
Trong khoảnh khắc, ngoại trừ con bạch cẩu tuyết trắng vẫn nằm yên bất động, toàn bộ chim muông trong xe đều quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Chà chà! Thật là hiếm thấy!” mấy con trĩ hoa tròn mắt nhìn ta “Người sao có thể hiểu được lời bọn ta?”
“Ai biết được có phải người đâu" hồ ly lông xám nheo mắt, giọng đầy hứng thú “biết đâu cũng là một con yêu.”
Nó lại quay sang ta, giọng hạ thấp, như đang thương lượng:
“Này, giúp ta một việc, gỡ lá bùa dưới đáy lồng này xuống.”
Bùa?
Ta khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên, dưới lớp rơm rạ lót đáy lồng, có một mảnh phù chú vàng úa, nét mực đã nhòe đi đôi phần, nhưng vẫn ẩn ẩn tỏa ra khí tức kỳ dị.
“Ngươi là yêu thật sao?” con tê tê cố rướn người, dán sát vào song sắt, giọng đầy kinh ngạc.
“Dĩ nhiên rồi.” hồ ly lông xám ngẩng cao đầu, đắc ý “Gia gia đây đã sống hơn hai trăm năm!”
Chung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng xuýt xoa, ríu rít đầy ngưỡng mộ.
“Nghe nói là vì Tử Si Câu Long cũng đã mất tích, nên yêu vật dưới hạ giới mới ngày một nhiều.” một con trĩ hoa thở dài cảm thán.
“Nói bậy!” con trĩ bên cạnh lập tức phản bác “Tử Si Câu Long là thần quân, thân mang long huyết, chỉ có thể như Bàn Cổ thần nhân, hóa thân thành trời đất bốn biển mà chết, sao lại có chuyện mất tích?”
“Sao lại không?” con trĩ đầu tiên không phục “Ngươi nhìn thiên hạ bây giờ mà xem, đến cả người phàm cũng chẳng còn mấy ai kính thần nữa.”
Ta nghe mà thấy mơ hồ khó hiểu, liền hỏi:
“Trên trời chẳng phải có rất nhiều thần tiên sao? Nữ Oa, Phục Hy, Chúc Dung, Thiếu Hạo… kể mãi cũng không hết.”
“Đó là chuyện từ thuở hồng hoang rồi.” con trĩ hoa liếc ta một cái, giọng đầy khinh thường “Từ sau khi Trọng và Lê đánh gãy Thiên Ti, giới thần tiên dần dần không còn can dự vào chuyện hạ giới nữa. Ngày nay, tiên nhân trên trời phần lớn đều là người phàm tu luyện mà thành.”
Nói đến đây, nó bỗng hạ thấp giọng, thần sắc nghiêm trọng:
“Nghe đồn thiên giới hiện giờ loạn lắm, đang bàn nhau chọn ra một vị tân Thiên Đế.”
Ta nghe mà hứng thú dâng trào, vội hỏi:
“Vậy… có ai được chọn không?”
“Dĩ nhiên là có.” trĩ hoa đáp “Không ngoài hai vị: Tử Si và Câu Long.”
“Tử Si, Câu Long là ai?” ta hỏi tiếp, lòng đầy tò mò.
Trĩ hoa trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt như thể không thể tin nổi:
“Tử Si và Câu Long là hai vị thần quân còn sót lại, được giao cai quản thiên địa sau thời đại Thượng Cổ. Ngươi đến cả điều ấy cũng không biết sao?”
“Ôi chao, nếu hai vị ấy mà đánh nhau thì biết làm sao cho phải?” con sẻ đầu trắng chau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Các ngươi thì biết cái gì.” hồ ly lông xám uể oải nói, giọng khinh khỉnh “Hai vị đó đều là thần quân trẻ tuổi, tính tình tiêu dao, chẳng mấy khi để tâm quyền thế. Thường ngày giao thần lực lại cho thiên đình xử lý, còn bản thân thì hóa thân chu du Thái Hư. Phàm vật các ngươi chẳng hiểu gì, cứ đồn đại nào là mất tích, nào là tranh ngôi. Hừ, ai biết được họ có thật lòng muốn tranh đoạt hay không?”
Ta nhìn hồ ly, hỏi:
“Ngươi đã là yêu, hẳn có pháp lực, sao không tự gỡ bùa?”
“Lá bùa này là vẽ riêng để trấn áp ta.” hồ ly nghiến răng, giọng đầy căm tức “Nếu ta có thể tự gỡ, đã chẳng bị nhốt ở đây! Tất cả là do tên đạo sĩ thối kia! Bắt ta rồi đem đổi lấy rượu!”
“Thì ra là vậy.” ta gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán.
“Giúp ngươi cũng được.” ta chậm rãi nói “Nhưng ngươi cũng phải giúp ta một việc.”
Hồ ly lông xám ngẩn ra một thoáng:
“Việc gì?”
Ta ghé sát lại, thì thầm mấy câu bên tai nó.
“Chuyện này…” hồ ly nghe xong, mắt đảo liên hồi, đuôi khẽ ve vẩy “Cũng được thôi, nhưng ngươi phải gỡ bùa cho ta trước đã.”
Ta mỉm cười:
“Đó là lẽ đương nhiên.”
Nói đoạn, ta xé một đoạn dây gai từ gấu áo, một đầu buộc vào lá bùa dưới đáy lồng, đầu kia thì cột chặt vào thanh gỗ bên thành xe.
“Ngươi làm gì vậy?” hồ ly nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cười khúc khích:
“Đợi đến khi vào kinh, bọn họ dỡ xe dỡ hàng, tháo thanh gỗ này ra, lá bùa cũng sẽ bị kéo rơi theo.”
Hồ ly trừng mắt nhìn ta, ánh mắt vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Đúng lúc ấy, xe ngựa từ từ dừng lại.
“Dừng chân ăn cơm! Dừng chân ăn cơm!” bên ngoài có người hô lớn.
Ta ghé mắt nhìn qua khe màn xe, chỉ thấy đoàn xe đang đi qua một cổng thành hẹp, dường như đã vào một huyện trấn nhỏ.
“Ngươi thật là gian xảo!” hồ ly lông xám tức đến nỗi lông dựng cả lên, giọng the thé.
Ta chẳng lấy làm bận tâm, chỉ cười nhạt:
“Đừng giận. Đến lúc ngươi thật sự thoát thân, chớ quên điều đã hứa với ta là được.”
Bên ngoài, phu xe hô lớn, đoàn xe dừng hẳn. Ta quay sang hồ ly mỉm cười, rồi xách bọc hành lý lên.
Ngay khoảnh khắc vén tấm bạt xe, ta bất chợt bắt gặp ánh mắt của con bạch cẩu kia, nó đã mở mắt, đang lặng lẽ nhìn ta. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt ấy trong suốt như lưu ly.
Quả nhiên là màu vàng kim.
Ta thầm tán thưởng trong lòng, rồi không chần chừ, luồn người chui ra khỏi xe.
Hai chân ta giẫm lên con đường lát cát trắng, nhẹ nhàng như gió lướt. Chưa bao giờ ta thấy bước chân mình lại nhẹ đến thế, như thể cả người đều được gió nâng lên.
Gió lướt qua sau tai, cuốn theo tiếng chim thú ríu rít và tiếng người ồn ã, để lại phía sau một khoảng trời yên tĩnh.
Ta cứ thế chạy mãi, chạy mãi. Cảnh vật hai bên đường hoàn toàn xa lạ, nhưng trong lòng ta lại không hề sợ hãi.
Đến khi cuối cùng dừng lại, ta khom người, thở dốc từng ngụm lớn, hơi thở như lửa đốt trong ngực.
“Chà chà! Chẳng phải là tiểu tiểu thư trong phủ kia sao?”
“Phải rồi! Ăn mặc thế này, chẳng lẽ là bỏ trốn?”
Ta giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy hai con hỷ thước đang đậu trên mái ngói, ríu rít nhìn ta, chính là đôi từng xuất hiện trong viện phủ hôm nọ.
Chẳng lẽ… ta vẫn chưa đi đủ xa?
Ta siết chặt bọc hành lý, không nói một lời, xoay người tiếp tục chạy về phía trước.