Tiếng chuông báo thức vang lên từng hồi từng hồi.

Dư Tẫn bị đồng hồ báo thức đánh thức, vừa rời giường vừa duỗi người. Nhìn căn phòng trống không, cậu bỗng nhận ra có gì đó không ổn, cau mày khẽ gọi:

“Tiểu Ôn?”

Bên cạnh đã mất đi hơi ấm, giống như hắn chưa từng tồn tại. Dư Tẫn chần chừ sờ lên miệng vết thương trên trán, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Băng gạc vẫn còn, ít nhất chứng minh ký ức tối qua là thật.

“Tiểu Ôn?”

Cậu vừa gọi vừa bước ra khỏi phòng, cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu sững sờ.

Bất kể là phòng bếp hay phòng khách, chỉ cần nơi mắt thường có thể nhìn tới đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trong không khí lơ lửng mùi cơm cháo thoang thoảng. Với một người chưa từng nấu nướng như Dư Tẫn, điều này quả thật quá đỗi bất ngờ.

Cậu tìm thấy thân ảnh nhỏ nhắn kia đang bận rộn trong bếp. Nhìn hắn đứng trên ghế thao tác thành thục thì Dư Tẫn khẽ gọi:

“Tiểu Ôn?”

“Ở đây.” Tiểu Ôn vừa múc cháo vừa trả lời.

“Ca ca mau đi rửa mặt ăn sáng đi, cháo nấu xong rồi.”

“Em còn biết nấu ăn?” Dư Tẫn kinh ngạc.

Tiểu Ôn nhảy khỏi ghế, bưng cháo đặt lên bàn, mỉm cười giải thích:

“Tất nhiên là biết rồi, trước kia mẹ em đi làm bận lắm, nên đều là em nấu cơm. Em thật sự biết làm mà, có thể tự lo cho mình, sẽ không gây phiền cho ca ca, cho nên…”

Hắn ngước mắt, ánh nhìn đầy mong đợi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Tẫn khẩn cầu:

“Đừng bỏ rơi em nữa được không?”

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực. Dư Tẫn cúi đầu, đối diện với ánh mắt trong veo của Tiểu Ôn, biểu cảm vô thức dịu xuống.

Đứa nhỏ hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, mất đi người thân mà vẫn cố gắng sống tiếp, thật sự không dễ dàng. Dư Tẫn xoa đầu hắn rồi nhẹ giọng an ủi:

“Em không cần làm nhiều như vậy, đến bữa thì anh sẽ gọi cơm hộp cho em. Chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung là được.”

“Dạ, em nghe lời ca ca hết!”

Dư Tẫn ăn sáng xong, từ trong tủ lấy một chiếc áo khoác dày khoác lên người. Tuy rằng cậu không sợ lạnh, nhưng cũng muốn học theo nhân loại, bọc mình kín mít một chút.

Trước khi ra khỏi cửa, cậu liếc nhìn Tiểu Ôn đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách trên sofa, hỏi: “Muốn ăn gì không? Tan làm ảnh mua về cho.”

“Ưm…” Tiểu Ôn nghiêng đầu suy nghĩ.

“Bánh kem, em muốn ăn bánh kem dâu tây!”

“Được.”

Rạng sáng tuyết lại rơi một trận lớn, tuyết đọng khiến đường đi càng thêm khó khăn. Giày giẫm lên tuyết phát ra âm thanh kẽo kẹt, bất giác khiến Dư Tẫn nhớ đến cảm giác khi xúc tu quái ăn đồ vật.

Loại hoa màu tím kỳ dị ấy khiến dây thần kinh tê dại, nhai trong miệng lại là tiếng xương vỡ vụn.

Một đoạn ký ức chẳng mấy dễ chịu.

Khi hôn mê, trong đầu còn vọng lại giọng nam xa lạ, khiến tiết giảng hôm nay đầu óc cậu cứ lơ đãng mãi.

“Thầy ơi —— thầy —— thầy!”

Dư Tẫn chợt bừng tỉnh, phát hiện học trò dưới lớp đều đang mong chờ nhìn mình.

Cậu ngượng ngùng ho khan một tiếng, đang định tiếp tục bài giảng thì ánh mắt bị thu hút bởi một nam sinh ngồi nghiêm chỉnh ở hàng đầu. Thiếu niên mặc áo đen, ngồi chính giữa trước bục giảng, là chỗ gần cậu nhất trong lớp.

Ánh mắt hắn nóng bỏng và mãnh liệt, chống cằm nhìn trừng trừng Dư Tẫn, nhìn đến mức cậu có cảm giác mình như bị lột sạch đứng giữa lớp.

Chưa từng thấy gương mặt này, hẳn là học sinh bàng thính mới.

Dư Tẫn là giáo viên nổi tiếng trong trường, tiết học của cậu luôn rất khó giành, nên luôn có học sinh không đăng ký được liền đến ngồi nghe ké. Lâu dần cũng thành chuyện bình thường.

Thiếu niên kia nhận ra ánh mắt của Dư Tẫn, liền mỉm cười giơ tay lên.

“Bạn học này có chuyện gì muốn nói?” Dư Tẫn hỏi.

Nam sinh gật đầu, đứng dậy nhắc:

“Thầy đã hứa tiết trước rồi, hôm nay sẽ cho lớp tan học sớm một chút.”

Dưới bục lập tức vang lên tiếng đồng tình, Dư Tẫn mới nhớ ra mình từng hứa, nếu lớp giữ vững điểm danh đầy đủ thì tiết này sẽ cho tan sớm.

Cậu giơ tay xem đồng hồ: “Vẫn còn thời gian. Vậy đi, điểm danh xong là tan học nhé.”

“A ——”

Cả lớp đồng loạt reo vui, Dư Tẫn mở sổ điểm danh ra.

“Nam Hạ.”

“Có!”

“Tần Tinh Trúc.”

“Có.”

“Tô Giai.”

“Có.”

“Giang Hàn Phong.”

“Có!”

Dư Tẫn khép sổ điểm danh lại, gật đầu với cả lớp: “Đủ rồi, tan học thôi.”

“Cuối cùng —— cũng được tan học rồi!”

Bọn học sinh ôm sách giáo khoa lập tức giải tán, vừa thu dọn đồ đạc Dư Tẫn vừa vô thức chú ý đến ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo cậu trong dòng người rời đi. Vẫn là cậu học sinh nghe giảng kia.

Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm ngồi tại chỗ, rõ ràng chính hắn là người đầu tiên đề nghị tan học sớm, vậy mà giờ lại như thể đột nhiên chẳng còn hứng thú nữa, im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười ngồi đó, thẳng thắn nhìn Dư Tẫn.

Lớp học vốn chật kín giờ đã vắng tanh, Dư Tẫn cầm sách giáo khoa định rời đi, thiếu niên kia lại từ ghế bước tới bên cạnh cậu: “Thầy Dư, xin đợi một chút.”

Giọng hắn rất dễ nghe, đôi mắt lại sáng lấp lánh, giơ tay chỉ vào cuốn sổ điểm danh trong tay Dư Tẫn, nghiêng đầu hỏi:

“Thầy ơi, vừa nãy thầy chưa gọi đến tên em.”

“Tên em?”

Dư Tẫn nhíu mày. Sổ điểm danh vốn không có tên học sinh nghe giảng, nhưng để chắc chắn, cậu vẫn mở ra xem lại. Lướt từ trên xuống dưới xác nhận đã điểm xong tất cả, mới hỏi: “Em tên gì?”

“Ôn Ảnh.”

Thiếu niên mỉm cười đối diện ánh mắt của Dư Tẫn, từng chữ rõ ràng:

“Em tên là Ôn Ảnh.”

Dư Tẫn khựng lại một thoáng. Không hiểu sao cậu có cảm giác người này không đơn giản chỉ là nói tên, mà giống như đang nhắc nhở, ép cậu phải nhớ rõ, tuyệt đối không được quên cái tên này.

Nhưng Dư Tẫn chưa từng dạy học sinh nào tên là Ôn Ảnh. Cậu chắc chắn trí nhớ của mình rất tốt. Chính vì vậy khi nghe đến cái tên xa lạ đó, trong lòng mới nảy sinh cảm giác bất thường.

Dư Tẫn lại lật lại sổ điểm danh từ đầu đến cuối, vẫn không thấy.

Cậu ngẩng đầu nói rất đỗi bình tĩnh:

“Trong này không có tên em, có thể là em nhớ nhầm hoặc vào nhầm lớp rồi.”

“Không thể nào.” Ôn Ảnh lập tức phủ nhận.

“Tên em ở tờ cuối cùng của sổ điểm danh, thầy lật thêm một tờ nữa xem?”

Dư Tẫn có chút khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời lật thêm một trang thì lập tức khựng lại.

Đúng như thiếu niên nói, cuối sổ thật sự còn dính một tờ nữa, trang giấy mỏng đến mức tưởng như dán chết vào nhau, nếu không chú ý sẽ bỏ qua. Và trên đó chỉ có một cái tên duy nhất.

Ôn Ảnh.

Một cái tên cô độc, trơ trọi, bị đặt ở tận cùng sổ điểm danh, trông thật tội nghiệp.

“Thầy xem đi.”

Ôn Ảnh chỉ vào cái tên trên giấy, mỉm cười nói: “Ôn Ảnh, là em.”

Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người thiếu niên, Dư Tẫn cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.

Tờ giấy kia rõ ràng không cùng chất với phần còn lại của sổ, giống như ai đó mới dán thêm vào. Nhưng điều khiến Dư Tẫn thấy lạnh sống lưng không phải là điều đó

mà là việc Ôn Ảnh biết rõ sự tồn tại của nó.

“Thầy quên thật rồi sao?”

Ôn Ảnh nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt Dư Tẫn, thấp giọng nói, đầy vẻ thất vọng:

“Hóa ra là quên thật, chứ không phải cố tình phớt lờ em.”

“Đây là lần đầu em học tiết của tôi sao?” Dư Tẫn nhìn chằm chằm hắn.

“Sao có thể.” Ôn Ảnh lắc đầu.

“Từ học kỳ một em đã bắt đầu học rồi. Nếu không làm sao em biết thầy có thói quen dạy xong nội dung chính sẽ tan học sớm?”

“Vậy em cũng phải biết tôi rất nghiêm trong việc điểm danh chứ? Tại sao tôi lại bỏ sót em?”

Dư Tẫn nổi tiếng nghiêm khắc, học sinh trốn học ba lần là phải học lại, điểm danh thì tuyệt đối không bao giờ sai sót. Việc như Ôn Ảnh nói là bị bỏ sót tên.

Là chuyện không thể xảy ra.

Bầu không khí nhất thời trầm xuống.

Lúc đó lớp trưởng Giang Hàn Phong quay lại lớp để lấy giấy xin nghỉ rơi ở bàn, vừa thấy Dư Tẫn với băng gạc trên trán liền lo lắng chạy tới:

“Thầy Dư, đầu thầy sao thế? Bị thương à?!”

Cậu ta lập tức đi về phía Dư Tẫn, hoàn toàn không chú ý đến Ôn Ảnh đang đứng ngay đó.

“Giang Hàn Phong.”

Dư Tẫn nắm lấy cơ hội, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang mỉm cười của Ôn Ảnh rồi chuyển sang hỏi Giang Hàn Phong:

“Thầy có thể hỏi em một chuyện không?”

“Thầy hỏi đi!”

“Em còn nhớ buổi học đầu tiên thầy dạy lớp mình không?”

Giang Hàn Phong gật đầu không do dự:

“Dĩ nhiên rồi! Thầy là thần tượng của em mà!”

“Vậy em có nhớ tên cuối cùng trong sổ điểm danh là ai không?”

“Nhớ chứ! Là em nè! Mỗi lần nghe thầy đọc đến tên em là biết điểm danh xong rồi!”

Quả nhiên là đang nói dối.

Dư Tẫn quay đầu nhìn lại.

Ôn Ảnh đã biến mất.

Cả lớp học chỉ còn lại hai người là cậu và Giang Hàn Phong.

Một nỗi bất an dâng lên, Dư Tẫn liền hỏi tiếp: “Lúc em bước vào… có thấy ai đứng cạnh thầy không?”

“Ai cơ?”

Giang Hàn Phong nhìn quanh đầy nghi hoặc: “Thầy nói gì vậy? Ở đây chẳng phải chỉ có thầy với em sao?”

“Thầy với em?” Dư Tẫn nhíu mày, hỏi lại từng chữ.

“Chắc chắn chỉ có hai người?”

“Đương nhiên!”

Giang Hàn Phong còn định nói gì đó, nhưng ánh mắt đột nhiên dại ra, thất thần nhìn về phía cửa lớp. Hai mắt cậu ta chậm rãi mất tiêu cự, cuốn sách rơi khỏi tay, người như búp bê gỗ bị rút dây điều khiển.

“Giang Hàn Phong?!”

Dư Tẫn cảm nhận rõ mùi quái vật tràn ngập trong không khí. Cậu nắm lấy vai học sinh, lay mạnh:

“Giang Hàn Phong!”

“…Hửm?”

Cậu ta như sắp ngã, loạng choạng vài bước mới lấy lại tinh thần, đối diện ánh mắt lo lắng của Dư Tẫn thì khó hiểu hỏi:

“Sao vậy thầy?”

Dư Tẫn thở phào: “Vừa nãy em như bị hồn bay phách lạc, thầy gọi thế nào cũng không phản ứng.”

“Thật ạ?”

Giang Hàn Phong gãi đầu. Trong đầu cậu ta hoàn toàn không có ký ức gì vừa rồi.

Cậu ta nhặt cuốn sách lên, đột nhiên nhớ ra: “À đúng rồi! Hình như em có thấy bên cạnh thầy đứng ai đó, nhưng không nhìn rõ mặt.”

Dư Tẫn nhìn cuốn sổ điểm danh chưa kịp khép lại, nhẹ giọng hỏi dò:

“Em biết Ôn Ảnh không?”

“Ôn Ảnh?”

Giang Hàn Phong suy nghĩ một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì:

“Là cậu bạn buổi học đầu tiên bị thầy quên điểm danh phải không? Vì tên cậu ấy nằm ở trang cuối trong sổ… Nhưng sau đó thầy không quên nữa, chắc đã chuyển tên lên đầu rồi.”

Lời giải thích vô cùng trôi chảy, hợp lý như thể là sự thật.

Nhưng nét mặt biến đổi, hành vi đột ngột, mùi vị bất thường trong không khí… tất cả đều đang cảnh báo Dư Tẫn rằng, chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu ký ức của Dư Tẫn không có vấn đề, vậy chỉ có thể là ký ức của Giang Hàn Phong đã bị bóp méo.

Mà nếu là vậy…

Ôn Ảnh rất có thể là một con quái vật nguy hiểm đội lốt con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play