Dư Tẫn cảm giác đầu óc như rơi vào một thế giới kính vạn hoa, choáng váng đến mức chỉ muốn cứ thế ngủ mê đi. Nhưng những âm thanh hỗn tạp quanh cậu lại kéo chút lý trí còn sót lại quay về.

Xoẹt —

Không khí nồng nặc mùi máu tươi, giống như có thứ gì đó vừa bị xé rách.

“Không nghe lời thì đây chính là kết cục.”

Một giọng nam hoàn toàn xa lạ vang lên bên tai. Dư Tẫn cau mày, khó chịu lẩm bẩm: “Ồn ào quá…”

Ôn Nam Chi khẽ nhíu mày, lắc lắc tay cho máu màu lam rơi bớt, nghe được tiếng rên khẽ liền lập tức xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Dư Tẫn.

Hắn nhìn gương mặt bị máu che mờ của nam nhân, nhẹ nhàng đưa mu bàn tay lau đi những vệt máu dính trên má cậu, giọng điệu dịu dàng đầy cưng chiều: “Xin lỗi, làm ồn đến ca ca rồi.”

Dư Tẫn chỉ cau mày, rồi lại tiếp tục mất đi ý thức.

Ôn Nam Chi nhìn máu không ngừng chảy từ đỉnh đầu Dư Tẫn xuống, đến khi mu bàn tay hắn nhuốm đầy sắc đỏ tươi mới ngây người mở to mắt, không biết phải làm sao mà lẩm bẩm: “Sao lại thế này chứ…”

Nhận ra sinh mệnh của đối phương đang từng chút từng chút trôi đi, Ôn Nam Chi bỗng siết chặt quyết tâm, cúi người đặt môi lên đôi môi mềm lạnh của Dư Tẫn.

“Sẽ không để anh chết đâu.”

Đôi môi mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn chạm vào môi Dư Tẫn lạnh như băng, dị năng từ điểm tiếp xúc lan ra khắp cơ thể. Vết thương rách toạc nhanh chóng khép lại, chậm rãi đóng vảy. Hơi thở gần như ngừng hẳn cũng dần hồi phục, sắc mặt cậu bắt đầu hồng hào trở lại.

“Ca ca…” Ôn Nam Chi khẽ gọi.

“Đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi.”

Dư Tẫn dường như nghe thấy có ai đang gọi mình. Rõ ràng rất muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại như bị keo dính chặt vào nhau, chẳng cách nào tách ra.

Ôn Nam Chi nắm lấy tay cậu, cảm nhận được tín hiệu sinh mệnh đã dần ổn định thì mới yên tâm nở nụ cười, cúi đầu hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước, vẻ mặt tràn đầy vui mừng khi gặp lại: “Một lát nữa gặp lại.”

Dị năng chữa lành từng tế bào tổn thương, cơ thể vốn còn nặng nề chẳng mấy chốc liền nhẹ hẳn. Dư Tẫn từ từ mở mắt, đập vào tầm mắt là ánh mắt sốt ruột của Tiểu Ôn.

“Ca ca!” Tiểu Ôn kích động đến mức không dám chạm vào, đôi mắt long lanh nước mắt.

“Còn tưởng ca ca không tỉnh lại nữa…”

Bọn họ… chưa chết?

Dư Tẫn hoang mang, đưa tay chạm lên miệng vết thương đã đóng vảy. Ngực cũng chẳng còn đau đớn gì, xương sườn hoàn toàn nguyên vẹn. Vậy là…

“Quái vật chết thế nào? Là em cứu anh à?”

“Quái vật? Quái vật gì cơ?” Tiểu Ôn ngơ ngác ngước mắt nhìn Dư Tẫn, vành mắt đỏ hồng.

“Em chỉ là ra ngoài tìm ca ca thôi… rồi đột nhiên thấy buồn ngủ quá chừng… Tỉnh lại đã ở đây rồi… Sao ca ca lại bị thương nặng vậy? Chúng ta mau đi bác sĩ thôi!”

Biểu cảm của Tiểu Ôn vừa ấm ức vừa vô tội, đuôi mắt vẫn còn ướt nước làm người ta không nỡ nghi ngờ.

“Anh không sao.” Dư Tẫn từ chối, tay day day thái dương vẫn còn nhức. Cậu nhớ lại khi bị hôn mê từng nghe thấy một giọng nam xa lạ, nhận ra có người đã ra tay cứu bọn họ. Người đó hẳn cũng là quái vật.

Nhưng tại sao? Vì lý do gì mà ra tay cứu giúp?

Tiểu Ôn lại không nghĩ ngợi nhiều như vậy, nắm lấy tay Dư Tẫn kéo đi về phía thang máy: “Ca ca phải đi chữa trị mới được!”

Dư Tẫn nhìn tiểu đậu đinh chưa cao bằng nửa mình quật cường kéo tay mình, trong lòng bỗng trào lên một luồng ấm áp, khóe môi không tự giác cong lên, nhưng cũng chỉ trong giây lát.

Sắc mặt cậu chợt trầm xuống, quay lại vẻ lãnh đạm như xưa, chắc nịch nói: “Thật ra… em biết anh là quái vật đúng không?”

Câu nói được thốt ra bằng giọng điệu hết sức xác định, không mang theo chút nghi hoặc nào.

Tiểu Ôn ngẩn ra, đôi mắt đen tròn thoáng hiện lên sự hoảng hốt, ngón tay lo lắng siết chặt vào nhau để lại dấu vết sâu hằn.

Không gian đột nhiên yên tĩnh đến mức cả tiếng thở cũng như ngừng lại.

“Trả lời anh.” Dư Tẫn mặt không cảm xúc nhìn thẳng, ép hỏi.

Tiểu Ôn khựng lại, đối diện ánh mắt cậu, sau một lúc im lặng thì khẽ gật đầu: “Ừm, em biết.”

Dư Tẫn không ngờ Tiểu Ôn lại trả lời thẳng thắn như vậy. Cậu cứ nghĩ dù sao đối phương cũng sẽ lấp liếm hoặc làm bộ đáng thương lừa gạt qua chuyện. Sự thành thật này khiến cậu bật cười, rồi hỏi tiếp:

“Phát hiện khi nào?”

“Lúc ca ca cứu em.” Tiểu Ôn nhỏ giọng đáp, giống như một đứa trẻ biết mình làm sai.

“Lúc đó em không ngất xỉu, thấy hết quá trình ca ca chém giết quái vật… Hơn nữa… người bình thường nhiệt độ cơ thể không lạnh như vậy đâu.”

Nhân loại luôn có đủ cách để phân biệt giữa đồng loại và quái vật ngụy trang thành người, thế nên Dư Tẫn chưa bao giờ chạm vào ai.

Ngoại lệ duy nhất, là Tiểu Ôn.

Dư Tẫn khẽ cười, hỏi thêm: “Anh là quái vật, kẻ giết mẹ em cũng là quái vật. Em không sợ sao?”

“Không giống nhau!” Tiểu Ôn lập tức phản đối.

“Ca ca không giống những con quái vật giết người vô tội đó, ca ca đã cứu em. Mạng này là của ca ca.”

Nói xong còn nhẹ nhàng giữ lấy tay Dư Tẫn, vẻ mặt đầy ủy khuất: “Trên đời này em không còn người thân, ngoài ca ca ra thì chẳng tin được ai khác…”

Dư Tẫn rất muốn giải thích rằng thật ra cậu cũng chẳng khác gì bọn chúng, nhưng nhìn ánh mắt kiên định ấy thì cậu lại không nỡ phá tan ảo tưởng. Người cô độc luôn cần một chút hy vọng mới có thể tiếp tục sống sót.

Thôi vậy.

Dư Tẫn phủi bụi, đứng dậy từ mặt đất, đưa tay phải về phía Tiểu Ôn: “Đã muốn đi theo anh thì nhớ giữ bí mật.”

Tiểu Ôn kinh ngạc tròn mắt, trong mắt là niềm vui sướng không che giấu nổi. Hắn vội vàng lau sạch tay, siết chặt lấy bàn tay lạnh giá ấy.

“Sẽ mãi mãi giữ bí mật!”

“Đau…”

Y tá cầm bông tăm thấm povidone nhẹ nhàng lau vết xước trên cánh tay Tiểu Ôn. Vừa chạm vào, hắn đã đau đến nhe răng trợn mắt, đôi mắt sáng trong thoáng ướt nước, quay đầu nhìn Dư Tẫn như mèo con bị bắt nạt.

Dư Tẫn suýt thì bật cười vì dáng vẻ đáng thương kia, làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?”

“Cậu xem đầu cậu đầy máu kìa, còn nặng hơn thằng bé nhiều đấy!” Y tá lắc đầu thở dài, dùng bông lau từng chút vết máu khô trên đầu Dư Tẫn.

Lúc Dư Tẫn ôm Tiểu Ôn chạy thẳng tới bệnh viện, dọc đường đi khiến không ít người bị dọa sợ, một người đàn ông đầu đầy máu ôm theo một đứa bé nhìn không rõ sống chết, suýt nữa khiến người ta gọi xe cấp cứu tại chỗ.

Y tá trực ban vừa nhìn thấy hai người thì lập tức hét toáng lên, ba bước hóa thành một, nhào tới bên cạnh Dư Tẫn, cẩn thận kiểm tra hơi thở của Tiểu Ôn.

Nào ngờ Tiểu Ôn lại đột nhiên mở mắt, chớp chớp đôi mắt to, cười vô tội với cô y tá: “Chào chị ạ.”

Dư Tẫn lúc này mới hơi xấu hổ giải thích: 

“Nó chỉ là mệt quá nên ngủ quên thôi.”

“Xì——” Y tá vừa nhẹ nhàng băng bó cánh tay Tiểu Ôn, cậu bé vội vàng nói chen vào: 

“Là em tự mình chạy lung tung, mới hại ca ca bị thương.”

“Vết thương này là ở đâu vậy, chảy nhiều máu như thế.” Y tá thở dài dặn dò.

“May là xử lý cầm máu kịp thời, không thì phiền phức to. Giờ đã bắt đầu đóng vảy rồi, cũng coi như may mắn. Người lớn rồi, lần sau cẩn thận một chút.”

Câu nói lải nhải của y tá làm Dư Tẫn bất giác nhớ tới một đồng nghiệp cũng lắm lời y hệt, nghĩ đến ngày mai còn phải lên lớp, cậu ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Gần nửa đêm rồi.

“Phiền chị giúp tôi băng bó sơ thôi, ngày mai tôi còn phải đi làm.”

Cậu không thể để đầu quấn băng mà tới lớp dạy học trò, như vậy sẽ khiến học sinh hoảng sợ.

“Không được làm việc quá sức, mấy ngày tới nhất định phải nghỉ ngơi nhiều một chút.” Y tá đồng ý, nhẹ nhàng dùng băng gạc nhỏ băng lại miệng vết thương trên trán cậu.

“Ca ca ơi, em buồn ngủ rồi.”

Xử lý xong vết thương, Tiểu Ôn dụi mắt đi đến bên cạnh Dư Tẫn, ôm chặt lấy cổ cậu. Dư Tẫn bế cậu nhóc lên rồi nhẹ giọng nói: 

“Chúng ta về nhà thôi.”

“Vâng, về nhà!”

Dư Tẫn thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài trường học, đó là chỗ ở của cậu trong thế giới loài người.

Về tới nơi, Tiểu Ôn đã ngủ say. Dư Tẫn đặt nhóc lên ghế sofa, rồi vội vàng vào phòng cho khách dọn dẹp một chút, sắp xếp thành một căn phòng ngủ có thể ở được, sau đó mới nhẹ nhàng ôm Tiểu Ôn vào đặt lên giường, rồi rón rén rời đi.

Xong việc thì cũng đã gần 1 giờ sáng. Cậu cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu quái vật vứt vào thùng rác, sau đó đi vào phòng tắm xả nước lạnh tắm gội sạch sẽ. Nước lạnh xối lên cơ thể, làm dịu đi làn da bị nhiệt độ của loài người làm bỏng rát.

Chiếc áo sơ mi có mùi thơm cơ thể Dư Tẫn lẳng lặng nằm trong thùng rác. Cánh cửa phòng cho khách vốn đã đóng kỹ bỗng bị một cơn gió lạnh khẽ hé ra.

Một cái xúc tu bóng loáng, phủ đầy dịch nhầy màu đen từ phòng cho khách lặng lẽ trườn ra, nhẹ nhàng bò đến gần thùng rác, gắt gao quấn lấy chiếc áo sơ mi bên trong. Khi vừa chạm tới, xúc tu khẽ rung lên như vui sướng lộ rõ. Nó ôm chặt chiếc áo sơ mi lắc lư trong không trung vài cái, rồi nhanh chóng kéo nó trở lại phòng ngủ.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn vang đều đều, như che đi hết thảy âm thanh bên ngoài. Dưới làn nước, Dư Tẫn nhắm mắt lại, nước chảy dọc theo khuôn mặt, cuốn trôi hết mỏi mệt trong ngày.

Khi cậu lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện cửa phòng cho khách mở toang. Tiểu Ôn lẽ ra đã ngủ say, giờ lại ôm gối ngồi chồm hổm trước cửa, run rẩy co mình lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Ca ca ơi… em sợ…”

“…”

Dư Tẫn vốn không thích tiếp xúc thân mật với loài người. Nhiệt độ cơ thể của họ quá nóng, sẽ thiêu đốt làn da quái vật như cậu. Nhưng lúc này, cậu bé nhỏ bé ấy với đôi mắt long lanh nước, đứng ở đó trông vừa đáng thương vừa khủng hoảng, làm trái tim lạnh lẽo của Dư Tẫn cũng mềm đi.

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Ôn, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Sợ ngủ một mình à?”

Tiểu Ôn lắc đầu, lại gật đầu: “Chỉ cần nhắm mắt lại là toàn thấy quái vật… Con sợ…”

Dư Tẫn lau nước mắt ở đuôi mắt nhóc con, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, giọng nói cũng mềm hẳn đi: “Vậy thì đêm nay thôi, đêm nay ca ca ngủ cùng em.”

Tiểu Ôn lập tức gật đầu: “Vâng!”

Cửa phòng khách vẫn khép hờ. Dư Tẫn không phát hiện ra chiếc áo sơ mi trong thùng rác đã biến mất, cũng không biết có thứ gì đang ẩn dưới nệm, chiếc áo vốn phẳng phiu giờ đã bị vò đến biến dạng.

Trải qua hai trận chiến, thân thể Dư Tẫn mệt đến rã rời, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ. Chất độc còn lưu lại trong máu khiến thần kinh cậu tê rần, cơn buồn ngủ đè nặng thần trí.

Xung quanh yên tĩnh, hai người nằm mặt đối mặt trên giường. Tiểu Ôn chăm chú nhìn vào vết thương trên làn da trắng nõn của Dư Tẫn, đột nhiên, sau lưng cậu vươn ra một cái xúc tu nho nhỏ.

Chiếc xúc tu đó cẩn thận bò lên tay Dư Tẫn, bắt chước bộ dáng các cặp tình nhân của loài người, khẽ đan mười ngón tay với cậu.

Hành động bất ngờ không đánh thức được Dư Tẫn đang say ngủ, nên Tiểu Ôn càng trở nên bạo gan, liên tục để lộ ra chiếc xúc tu thứ hai, thứ ba…

Từng xúc tu cuộn tròn thành một đám, vây quanh Dư Tẫn đang say ngủ. Chúng rất ngoan ngoãn, không làm gì quá giới hạn, chỉ có một chiếc mềm nhất trong số đó, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt lấy tay Dư Tẫn.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi xuống giường, bóng xúc tu kéo dài thành những đường ngoằn ngoèo, rồi lặng lẽ rút ra ngoài, trườn tới đám cây sau phòng, cuối cùng trong bóng tối ánh trăng, hóa thành một bóng người màu đen.

Bóng đen vặn vẹo, rồi tách ra thành hai cái bóng có hình dáng người. Một cái trong đó lên tiếng: “Tiếp theo nhờ cậy mày.”

Bóng còn lại gật đầu, rồi chìm vào màn đêm đen kịt, hợp làm một thể với bóng tối yên tĩnh.

Bóng người còn lại lặng lẽ quay lại phía sau Tiểu Ôn, trong đêm tối chăm chú nhìn gương mặt Dư Tẫn. Tiểu Ôn vươn tay chạm nhẹ chóp mũi Dư Tẫn, trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé biến thành tay người trưởng thành, dung mạo thiếu niên cũng thay đổi.

Nụ cười ngây thơ chất phác hóa thành ôn hòa nho nhã, giọng nói cũng trở nên trầm ổn. Ôn Nam Chi khẽ cười, thì thầm: “Thật là chẳng có chút cảnh giác nào cả, ca ca của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play